Phần 34: biến chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhíu mày nhìn đồng hồ, từ lúc nó đi đến giờ cũng gần 2 tiếng rồi, không thể nào chỉ đi mua tô cháo mà lâu đến thế. Cô sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng, ban nãy cô có xuống hỏi lễ tân, họ nói nhìn thấy nó hỏi một số người chung quanh gì đó rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài. Dáng vẻ rất gấp gáp đến hiện tại vẫn chưa thấy về. Đây cũng có thể xem như một thể loại cảm xúc mới mà lần đầu tiên cô mới có được nữa đi, bồn chồn, ừ là pha lẫn giữa sự lo lắng, không biết phải làm như thế nào nữa .

Cô sợ rằng không biết có phải nó đã xảy ra chuyện gì không, gặp tai nạn hay thứ gì đó, nhưng nghĩ đến đó, cô lại muốn nhanh chóng xua đi những ý nghĩa mang ý không may đó của mình đi. Cô cũng từng nghĩ ra ngoài tìm thử nhưng mà nơi này không phải nhỏ, cũng không biết nó đi đâu thì làm sao mà tìm. Hơn nữa, ngộ nhỡ, khi nó về mà không thấy cô thì lại chạy ra ngoài tìm thì sao. Mà nó cũng thật là, biết dặn cô , vậy mà lại để quên điện thoại trong phòng, báo hại bây giờ cũng không thể gọi điện hay truy theo GPS của điện thoại mà tìm được nữa

Cô cứ thế , cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, miệng lẩm bẩm gì đó, đôi long mi thanh tú thì nhíu chặt lại, gương mặt vẫn còn thể hiện sự nhợt nhạt khi cơn bệnh chưa từng dứt hẳn. Cô cứ thế đi qua đi lại trong phòng như một con ngốc, con ngốc đang lo lắng, đang hoảng sợ mà ngay cả bản thân mình cũng không thể hiểu được lý do là tại sao nữa

Cô cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô cũng không biết mình đã đi qua đi lại như thế này trong bao lâu rồi, nhưng cô chỉ biết bây giờ thời gian với cô, sao cứ thật chậm chậm, đến mức không thể tưởng tượng được

Tôi về rồi nè|" giọng nó vui vẻ từ cửa vang vào

Cô nhìn ra cửa, nó vừa trở về, gương mặt ửng hồng, tuy bên ngoài rất lạnh nhưng trên trán lại bao phủ bởi một lớp mồ hôi. Nhìn nó trông rất mệt nhưng vẫn tươi cười nhìn cô

"Tại sao lại đi lâu như thế hả?" không hiểu sao khi nhìn gương mặt đang tươi cười như không có chuyện gì xảy ra đó của nó, trong lòng cô thấy giống như có một ngọn lửa bừng cháy vậy. còn cười, có biết rằng nãy giờ người ta đã lo lắng đến nhường nào không, vậy mà còn cười tươi như thể không có chuyện gì xảy ra. Tên này là đang đùa giởn với cô có phải không đây? Chính vì bực mình nên giọng cô cũng trở nên lớn hơn bình thường , tuy bình thường quan hệ giữa cô và nó cũng xem như không được tốt lắm, nhưng thực sự nếu nói như phát hỏa thì thật sự là chưa bao giờ lại hét lớn như thế cả. Mà bây giờ cô còn đang bệnh nữa chứ, chỉ nói như thế thôi cũng làm cổ họng cô đau buốt cả lên

Nó cũng ngớ người không hiểu tại sao cô tự dưng lại phát hảo, cứ nghĩ rằng có lẽ do bản thân mình đi lâu quá nên làm cô không vui. Hơn nữa nhìn thấy cô vì hét mà bị đau họng thì trong lòng lại càng tự trách, chuyện hôm qua rồi lại thêm hôm nay, làm sự tự trách, áy náy của nó tăng lên bội phần . Đã nói là phải cố gắng chăm sóc cho cô, hơn nữa , đây còn là chuyến du lịch riêng lần đầu tiên của hai người nữa. nhất định phải tận dụng cơ hội này để làm cho cô có thêm nhièu thiện cảm hơn nữa với mình, nhưng xem ra thì thật sự không dễ chút nào cả. Nó nhíu mày để phần cháo xuống bàn rồi bước đến bên cô

"Thật xin lỗi, ban nãy do phải đi hơi xa mà lúc về lại gặp phải tai nạn xe ở phía trước cho nên mới bị trễ như thế, đã để cậu phải đợi lâu rồi, xin lỗi, đừng giận , nếu muốn trách muốn mắng thì nói mình này, đừng la lên, cậu vừa hết bệnh không tốt đâu" nó nhẹ giọng nói, gương mặt tràn đầy sự hối hận, giống như bản thân vừa làm một chuyện gì đó rất tày đình, rất tội lỗi không bằng

"Cô không biết nghĩ sao, tại sao ở khách sạn có lại không mua mà đi xa xôi làm gì?" cô nhìn thấy gương mặt hối lỗi như thể vô cùng nghiệm trọng kia của nó thì trong lòng cũng dịu đi vài phần, cũng biết rằng bản thân mình thật sự là cũng có chút quá đáng ban nãy, trong lòng cũng dấy lên vài phần hối hận

"Ở khách sạn cũng có nhưng mà không ngon bằng ở China Town, tôi hỏi đường thì nghi cũng gần thôi, nên tính chạy đến đó mua nhưng mà không nghĩ đến lúc trên đường về lại bị gặp tai nạn giao thông nên cảnh sát phong tỏa được, làm cho tôi phải về muộn, thật xin lỗi" nó nhíu mày , vẻ mặt hối lỗi nói

"Thôi bỏ đi,không sao đâu" cô vẫy tay như thể không có gì nhưng nó nào hay biết trong lòng cô vừa thở phào nhẹ nhõm như thể vừa gạt đi được một gánh nặng hoàn toàn khổng nhỏ. Sự lo lắng, bất an nạy giờ phần nào đã được xóa đi

"Để tôi vào hâm cháo lại cho cậu" nó mỉm cười nói

"Hm" cô gật đầu, vốn dĩ bản thân cô cũng không biết làm , thôi thì để cho nó làm đi. Nhưng khi nó đi lướt sang cô chuẩn bị mang cháo vào hâm thì cô lại vô tình nhìn thấy những vết sước trên cánh tay trắng nõn của nó, cũng như cái quần jean có phần hơi bị rách và dính đầy bụi

"Tay bị gì thế?" cô nhíu mày , lạnh giọng hỏi, không hiẻu sao trong lòng lại có chút không vui, có chút lo lắng và dường như là đau lòng thì phải

"Àh không , ban nãy do bị kẹt xe quá, không cách nào đi đường khác hay de xe được mà tôi thì lo cậu thức rồi sẽ đói nên muốn về nhanh nên đi bộ về, nhưng mà bất cẩn cho nên bị 1 người đi xe đạp tong phải thôi. Cậu đừng lo, ban nãy tôi giữ rất chặt cháo không bị rơi ra hay bị dơ đâu" nó lên tiếng nói, giọng có chút lo lắng, cô sẽ không chịu ăn tô cháo kìa

"Cô là bị ngốc sao, bản thân bị té không sao lại đi lo cho tô cháo?" đến lúc nãy thì dường như những gì nãy giờ kèm nén trong lòng làm cô không thể kiềm được nữa, cô hét lên, thậm chí còn muốn tién lên tát cho tên ngốc kia một vài bạt tay hay mổ trong não ra xem, trong đấy đang suy nghĩ cái thứ gì. ( chị nhà có vẻ ít bạo lực )

"Tôi... tôi.." nó gãi gãi đầu, lần nữa bị quát đến cứng đơ cả người, mà lần nay thậm chí còn bị quát nạt to tiếng hơn lúc nãy nữa chứ

"Tôi tôi chỉ nghĩ.. hm cũng không nghĩ gì nhiều, tôi lúc đó chỉ nghĩ sợ cậu đói thôi. Thật xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi" nó nhíu mày nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng lại dấy lên chút ngọt ngào, thì ra cô bực bội, to tiếng không phải là do mình đến trễ mà là do cô thấy đi mình đi lâu quá, nên lo lắng , sốt ruột mới như thế

"Thần kinh, ai thèm mà lo lắng cho cô, mau đi hâm cháo cho tôi, rồi xử lý những vết thương đó đi, tôi không thích nhìn máu" cô vội vàng che đi khi bị nó nói trúng tim đen của mình, không biết cô bị gì nữa mà tự dưng lại đi sốt ruột như muốn điên lên khi mà không thấy nó, lo lắng hoảng sợ không biết nó có bị gì không, hay là khi thấy nó bị thương chỉ vì mua một tô cháo cho mình hay những lời nó nói tuy không phải những lời ong mật dễ nghe nhưng lại mang theo trong đó sự chân thành, mộc mạc và có chút gì đó rất đáng yêu.

Bản thân cô bây giờ dường như đang là thế chiến thì phải, khi nhũng cảm xúc đang hỗn loạn hẳn trong cô, không biết nên làm như thế nào, nên nghĩ gì làm gì, tất cả đều bị sự hiền lành, ôn nhu, chân thật của nó làm ảnh hưởng. dường như những thứ đó của nó đã ngày càng làm lay động vào tâm trí cô thì phải

Cô còn đang mien mang trong cái mỡ hỗn độn giữa lý trí và cảm xúc của mình thì nó đã bưng trên tay tô cháo nóng hổi từ trong đi vào. Vẫn là gương mặt với nụ cười như ngu ngốc ấy nhưng bỗng dưng lại làm cô thấy ấm lòng

"Cậu ăn đi cho nóng" nó mỉm cười đặt tô cháo đang nghi ngút khỏi xuống bàn, rồi ngồi xuống đối diện nhẹ giọng nói

"Uhm, cô ăn chưa?" cô cầm thìa lên , hớp một miếng trên mặt, nhẹ nhàng đung đưa tay cho cháo nguội bớt, bình thản hỏi bâng quơ

"Oh,.. cậu ăn đi, chút tôi ăn sau" nó cười cười nói, không biết có ai nói chưa, nhưng mà nó mỗi lần cười, thật sự nhìn rất ngu ngốc nha nhưng mà cái ngốc này lại mang theo sự chân thật, và dường như có chút gì đó thu hút người khác thì phải

"Sao không ăn luôn đi?" cô tiếp tục hỏi rồi đưa muỗng cháo đã nguội vào miệng, động tác hoàn toàn trang nhả, nhẹ nhàng

"Lúc nãy ông chủ quán chỉ còn 1 tô này, còn nếu muốn ăn những món khác thì lại phải đợi , tôi lại không muốn đợi nên chạy ù về. hì không sao, chút tôi ra MC Donals hay gì đấy ăn cũng được thôi." Nó nhẹ giọng nói, tay lại nhìn những đường trầy trên chân mình

"Fastfood không nên ăn nhiều quá, tôi nghĩ cô nên đi tắm thì tốt hơn" cô nhíu mày nhìn những vệt tơ máu trên tay nó nhẹ giọng nói

"Uh,,.vậy cậu từ từ ăn nhé, vẫn còn 1 phần tôi để trong microwave" nó nói rồi nhanh chóng lấy quần áo đi tắm

.

.

.

Cô vừa thưởng thức món cháo vừa suy nghĩ, không biết có phải là do món cháo này ngon hay là do nó do người nào đó không tiếc công sức bỏ ra mua cho nên cô cảm thấy nó đặc biêt ngon haykhông

Từ hôm qua đến giờ, nó đã làm 2 chuyện mà thật sự đã động đến tâm cô, làm cô thật sự rất cảm động. chăm sóc lúc ốm, lại chỉ có thể vì một tô cháo, vì không muốn vì cô đợi thậm chí bị thương cũng muốn mang cho cô thứ ngon , thứ tốt. Không phải những thứ, những hành động tưởng chừng như đơn giản này lại làm cho con người ta thổn thức không nguôi sao. Chẳng phải những điều này muốn nhấn mạnh rằng, khi con người ta thành công, thì luôn có nhièu người vây quanh nhưng khi thất bại thì chẳng ai sao. Nhưng nó thì không, nó sẽ sẵn sang chấp nhận bên cạnh những lúc khó khăn bệnh tật. nó có thể hy sinh tất cả chỉ cần người đó vui và hạnh phúc là được rồi. Qủa thực những thứ này không thể làm giả dược, chỉ có xuất phát từ tình cảm chân thật mới có thể có được mà thôi

Tin tức trên tivi đang chiếu bản tin về vụ tai nạn giao thông ban nãy, đúng là bị kẹt hết đường, đến bây giờ cảnh sát mới ngừng phong tỏa hiện trường. nhưng mà khoan đã, vị trí bị cảnh sát phong tỏa ban nãy, nếu theo như bãn đồ trên tivi thì cách rất xa so với khách sạn hay nói dễ hiểu thì từ đó về khách san là cả một đoàn đường dài. Cô bỏ xuống muỗn cháo , mở điện thoại lên search từ khúc bị phong tỏa về đến khách sạn, nếu đi bằng xe hơi , không bị kẹt xe cũng hết 30 phút, nghĩa là nếu đi bô, phãi ít nhất hơn 2 tiếng đồng hồ. Thảo nào, nó lại về trễ nhu thế, mà gương mặt mệt mõi, mồ hôi phủ dầy, và cả người dính đầy bụi bặm

Cô liếc nhìn người vừa tắm xong đang ngồi tự thoa thuốc cho mình bên kia, gương mặt vẫn ngây ngốc như thể không có gì, những giọt nước mắt không biết tự bao giờ tự dưng lại rơi dài trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô

P.s: tội nghiệp An Nhiên quá, nên giờ cbi cho Tú Anh ;' cảm cảm" AN nhé, để chuẩn bị mai mốt khổ tiếp =)))

Qa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro