Chương 2: Nỗi Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không rõ mình đã làm gì sai.

Buổi đầu tiên đi học ở trường mới bị bạn cùng bàn gây sự, kết quả cả hai phải dẫn nhau lên phòng y tế khử trùng vết thương. May mắn tôi vẫn giữ trọn vẹn gương mặt xinh đẹp của mình, còn ai kia đơn phương lãnh trọn bộ móng sáu trăm của tôi vào mặt, phải dán băng cá nhân trên trán và má phải.

Sau khi bị bế lên phòng giáo viên viết bảng tường trình, cô Ánh Dương bắt đầu khuyên bảo hai đứa cứng đầu phải hoà thuận với nhau. Trong suốt mười lăm phút nghe cô giảng đạo lý làm bạn, làm người và làm con ngoan trò giỏi khiến tôi cảm thấy buồn ngủ hơn là khó chịu. Tuy nhiên, từ đầu đến giờ các giáo viên luôn chăm chú liếc nhìn tôi và rỏ ra không hài lòng mà bỏ qua bạn học còn lại. Tôi liếc mắt sang, dáng vẻ ngoan ngoãn của ai kia khiến tôi phải trừng lên kinh ngạc. Trông lại bản thân, dáng ngồi vắt chéo chân này của tôi có phải hơi... mất dạy.

"Ngọc Hoa, em có nghe cô nói gì không vậy? Em mới chuyển đến đã hành xử như thế này... cô... cô thật không biết phải giải quyết ra sao."

Ánh mắt cô Dương vội đảo quanh rồi dùng tay khèo khèo đầu gối đang vắt cao của tôi, như thể nhắc nhở. Tôi che miệng ho khan, thả chân và chỉnh lại tư thế. Rồi sao chép y chang hình ảnh của bạn kia. Hai tay đan nhau đặt trên bụng, hai chân khép lại ngay ngắn ở giữa, thẳng lưng và mặt tỏ ra đáng thương nói:

"Dạ em xin lỗi cô."

"Còn em nữa, Thái Anh. Em cớ gì lại lớn tiếng... rồi còn... còn vứt cả balo bạn Hoa vào sọt rác như thế. Nhỡ chuyện này đến tai phụ huynh của Hoa thì em tính sao hả Thái Anh."

Tôi thấy gương mặt đẹp trai kia thoáng cau mày. Thái Anh trông ra không đồng tình nói:

"Em vứt balo bạn ấy, còn bạn cào nát mặt em như thế này. Cô phân xử rõ ràng giúp em đi."

"Ơ!" Cô Dương lại bối rối.

Đúng thật, ngoại trừ đầu bù tóc rối, áo dài chỗ sạch chỗ dơ thì mọi thứ còn lại của tôi đều nguyên vẹn. Nhìn qua Thái Anh người ta mới thấy xuýt xoa vì cảm thấy đau thay cho đứa trẻ ấy.

Chúng tôi được thả về sau tiếng trống báo hiệu hết tiết đầu. Thái Anh gì đấy vừa qua vạch cửa phòng giáo viên liền hất mạnh vai tôi để bước tiếp. Tôi cười hất ra, trên đời có thể tồn tại loại người đáng ghét như Dương Thái Anh hay sao. Bây giờ tôi đã hiểu lý do khiến cậu ta bị mọi người cô lập, nhưng tại sao tôi phải ngồi cùng bàn với một người như thế.

Tự đặt câu hỏi, tôi tự cảm thấy mình nên chuyển sang chỗ khác. Bỗng qua vài giây sau, tôi lại buộc mình hỏi tại sao người chuyển là tôi, như thế chẳng giống Ngọc Hoa chút nào. Nếu tôi trốn tránh loại người đó, không phải sẽ trở thành kẻ hèn nhát sao.

Nghĩ vậy, tôi cười khẩy, tháo dây buộc tóc rồi cuộn mái tóc đen mượt của mình thành kiểu củ tỏi. Chỉnh lại hai tà áo dài, tự tin hất mặt quay về lớp.

Buổi học đầu tiên nhanh chóng lấy đi nửa năng lượng thường ngày, tôi mệt mỏi về đến nhà liền lăn vòng trên giường mình, mặc kệ bộ áo dài chưa thay ra. Hôm nay đối với tôi không những xui xẻo mà còn đặc biệt làm tâm trạng mất hứng thú.

Nhớ lại những chuỗi ngày làm vương ở trường quốc tế AI khiến tôi khao khát được quay về đó ngay lập tức. Nơi đấy là chốn thiên đường của tôi, những người bạn đồng hành đáng nhớ, là nơi cho tôi cảm giác mình đang được sống. Giáo viên ở đây tâm lý và thấu hiểu nhiều suy nghĩ của học viên, họ vừa là thầy cô trao kiến thức vừa là bạn bè chia sẻ buồn vui. Tôi nhớ những con người thân quen ở nơi đấy...

*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa bên ngoài chen vào xé toạc bầu không gian yên tĩnh bên trong. Tôi lười biếng ngồi dậy, trượt xuống đất rồi bước đến mở cửa.

Cứ ngỡ bên ngoài là dì Vy - người chăm sóc tôi từ nhỏ đến bây giờ. Song khi cánh cửa được mở toang tôi mới giật mình nhận ra đó là mẹ.

"Con chào mẹ, con mới... mới đi học về."

Tôi chưa từng dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén mang vẻ nghiêm khắc của mẹ, tôi sợ hãi việc phải đối diện với nó và cảm thấy bản thân không giữ được bình tĩnh nếu nhìn quá lâu. Như mọi khi, sau câu chào là hành động thả rơi tầm nhìn xuống mặt sàn của tôi. Không rõ mẹ lúc đó trông ra thế nào.

"Ngày hôm nay của con sao?"

Mẹ hỏi tôi với sóng âm thanh bằng phẳng, mỗi lần nghe thấy đều tự khắc run lên.

"Dạ... bình thường ạ."

"Không gây chuyện gì chứ?"

"Dạ không ạ."

"Ừ. Tốt nhất là con nên ngoan ngoãn cho việc học, mẹ sẽ tiếp tục thay đổi trường nếu con lại dính vào bạo lực như lần trước."

Tôi báu mạnh mười ngón tay vào đùi mình, loại vuốt sắt nhọn ấy đâm thẳng vào da thịt bên trong, thoáng để lại cảm giác đau rát. Hoá ra trong mắt mẹ, sự việc lần đấy tôi là người có lỗi. Tại sao mẹ không thử tìm hiểu lý do gì đã khiến tôi tức giận và đấm mẻ răng cậu bạn ngày đó. Phải chăng là tôi đang kỳ vọng dư thừa, đối với mẹ tôi luôn là đứa hư hỏng cần được quản lý chặt chẽ hơn.

"Dạ mẹ. Con xin lỗi."

"Mẹ không cần lời xin lỗi vô nghĩa từ con đâu Hoa."

Ngón tay của mẹ lướt qua vành tai tôi để vén lên đó vài sợi tóc bị bung khỏi dây buộc, hành động đấy tuy bình thường nhưng lại khiến kẻ hèn chợt run lên. Sự sợ hãi khi đối diện với mẹ luôn biến tôi thành một con búp bê ngu ngốc, lời mẹ nói là mệnh lệnh.

"Đừng khiến mẹ phải tốn thời gian vô ích giải quyết chuyện của con thêm một lần nữa, rõ chưa?"

"Dạ."

Mẹ không nói thêm gì, lạnh lùng quay gót. Tôi chậm rãi ngẩng mặt, trông theo bóng lưng mảnh khảnh ấy rời đi, bỗng bước chân mẹ khựng lại ở cầu thang, tôi như kẻ vụng trộm sợ bắt gặp, vội vàng xoay đi.

"Cuối tuần anh hai con về. Nhớ ra sân bay đón anh."

"Há." Tôi khẽ giật mình, một tia mừng rỡ chạy vụt qua người khiến tôi phải quay về phía sau. Lời hỏi thăm của tôi còn chưa kịp rời khỏi môi thì bóng lưng của mẹ đã khuất sau cầu thang bộ.

Anh hai tôi về rồi. Đó là niềm vui duy nhất trong ngày hôm nay tôi nhận được.

Đặng Hoàng Khánh Phong về rồi, người yêu thương tôi nhất cuối cùng cũng chịu quay về rồi.

Tôi mừng đến phát khóc, những giọt nước long lanh trượt khỏi khóe mi, lăn tròn trên gò má tạo cảm giác nhồn nhột. Tôi lại chẳng buồn lau đi, vội lục tìm điện thoại trong balo gọi thẳng vào danh bạ của anh.

"Anh ơi..."

"Ngọc Hoa có chuyện gì vậy? Em đang khóc sao?"

Tầng âm thanh của Khánh Phong là thứ tuyệt vời nhất mà tôi luôn mong muốn giữ bên mình. Anh là tia hy vọng thắp sáng cuộc đời nhàm chán của tôi.

"Em nghe mẹ nói cuối tuần anh về nước... hức... em vui quá."

"Hm! Làm anh hết cả hồn." Tiếng thở nhẹ nhõm của anh lọt vào tai làm tôi biết rằng anh vừa lo lắng cho mình, nó khiến tôi cười. Anh nói: "Anh định cho em bất ngờ, ai dè em biết trước rồi."

"Không sao không sao. Anh xem như em chưa biết đi, cuối tuần em ra đón anh nhé."

"Ha ha, là chưa biết dữ chưa cô nương."

Anh Phong bật cười, gương mặt đẹp trai thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt. Tôi bỗng nhận ra thời gian nơi cả hai sinh sống là trái ngược nhau. Vậy nên, có lẽ lúc này Phong đang ngủ và tôi vừa đánh thức anh ấy.

"Ôi!" Tôi thốt lên: "Em quên mất bên Canada đang là buổi tối, anh... hai ngủ tiếp đi."

"Ừ, dù sao cũng dậy rồi để anh nói chuyện với em thêm chút nữa. Dạo này em thế nào?"

Người anh trai này, tôi thương chết đi được.

Đặng Hoàng Khánh Phong và tôi cách nhau sáu tuổi. Bốn năm trước anh hai theo đề nghị của mẹ gác lại việc học ở Việt Nam, sang Canada du học. Từ đó chúng tôi chỉ có thể gặp nhau qua màn hình điện thoại, lâu dần anh Phong ít liên lạc cho tôi vì công việc bận rộn. Mãi đến bây giờ mới quay về lần đầu tiên trong bốn năm qua.

Chúng tôi trò chuyện rất lâu, khi nhận ra điều đấy thì bầu trời bên tôi đã tối sầm và bầu trời của anh đã bừng lên những tia nắng ban mai. Tôi luyến tiếc tạm biệt để anh bắt đầu ngày mới, còn mình vui vẻ mang theo câu hát vu vơ vào phòng tắm sinh hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro