Chương 4: Người Bạn Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Lưu Gia Khôi được chẩn đoán trật khớp hông phía sau, xương đùi bị trật ra khỏi hốc xương. Nghe xong đầu óc tôi hoàn toàn mù mịt, hai tai lùng bùng như thể bị nhét pháo nổ vào trong. Cô Ánh Dương đang gọi điện thoại cho phụ huynh của Khôi thông báo tình trạng, còn tôi ôm lấy chiếc balo của Khôi trước ngực mình, tâm trạng vô cùng rối rắm.

Tôi sợ chuyện này lại truyền đến tai mẹ, tôi chẳng ngại việc phải chuyển trường nhưng lại sợ ánh mắt của bà ấy trao cho mình thêm phần ghét bỏ.

Căn bản mối quan hệ giữa mẹ và tôi luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, nó khiến tôi không thể tiến đến gần cũng chẳng dám bỏ chạy thật xa, càng không đủ can đảm để đập vỡ bức tường ảo ảnh đó. Cứ thế tôi và mẹ trở nên xa cách, chưa từng cùng nhau ăn một bữa cơm nhà, chưa từng cùng mẹ đi chơi, chưa từng nhận được lời khen từ mẹ. Những lần mẹ chủ động gặp tôi, một là khiển trách việc tôi đã làm, hai là dạy dỗ tôi bằng một cái bạt tay rồi lặng lẽ rời đi. Có lẽ chính vì cái bóng ma tâm lý áp lực mỗi khi bên cạnh mẹ, cho nên tôi mới từ hổ trở thành mèo trong lúc đối đầu với người đã ban cho mình sự sống.

"Ngọc Hoa, em về đi trễ rồi đấy."

Nghe tiếng gọi của cô Dương, tôi giật mình buông bỏ suy nghĩ, vội ngước mặt nhìn lên. Có vẻ cô đã nói chuyện với gia đình Khôi xong rồi, nghĩ vậy tôi đứng dậy khoanh hai tay trước ngực nói:

"Em có thể xin cô giúp một chuyện được không ạ?"

Cô Dương không nghĩ nhiều, gật đầu đợi tôi.

"Cô có thể đừng nói chuyện này cho mẹ em được không cô. Em cầu xin cô, em biết em sai rồi, em sẽ cố gắng bồi thường thiệt hại cho Khôi và xin lỗi gia đình bạn ấy thật đàng hoàng. Em chỉ mong cô..."

"Ngọc Hoa bình tĩnh đi em." Cô Dương chạm vào vai tôi, dịu dàng xoa nhẹ hai cái nói: "Cô biết rồi, tạm thời cô sẽ không báo cho mẹ của Hoa... nhưng tốt hơn hết là em hãy chủ động nói với mẹ nhé. Mặc dù cô mới chủ nhiệm lớp Khôi được một tháng nhưng cô đã gặp ba mẹ của bạn ấy hơn hai lần và cô chắc chắn họ đều thuộc típ người khó tính. E là... chuyện này em không thể tự giải quyết được."

Tôi nghe đến những từ cuối cùng của cô, lặng lẽ nuốt khan cùng trái tim đang đập bình bịch trong sợ hãi. Cô Dương dường như hiểu được nỗi sợ của tôi, song lại chẳng thể giúp được gì. Tôi chợt nghĩ đến Gia Khôi, nước này chỉ còn cách trao đổi với cậu ấy.

Tôi vội vã tạm biệt cô Dương, mang theo hai balo cồng kềnh trên vai chạy bộ sang bệnh viện bên cạnh trường. Nhờ cuộc trò chuyện từ cô và phụ huynh Gia Khôi, tôi nắm được khá rõ vị trí phòng bệnh của cậu ấy. Khi tôi bước vào, Khôi còn đang cười đùa vui vẻ với một bác gái lớn tuổi giường bên.

Trông thấy tôi, Khôi vẽ lên gương mặt kém sắc chút bỡ ngỡ, cậu nhìn theo đến khi tôi đặt hai cái balo xuống giường mới lên tiếng hỏi:

"Ủa Ngọc Hoa đến đây chi vậy?"

"Ừ, tao mang balo cho mày."

Tôi thấy mình mất tự nhiên hẳn, kéo ghế nhựa ngồi ngay kế bên. Khôi lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

"Cảm ơn mày. Còn gì nữa hả?"

"Khồng." Tôi phồng má, mắt hơi nhìn xuống mặt giường trống.

"Như nào? Muốn gì nói luôn."

Tôi ngước mắt, trông thấy gương mặt vui vẻ cùng nụ cười mỉm của Khôi. Sao cậu ấy có thể thản nhiên như thế? Từ đầu đến cuối một chút tức giận cũng không thể hiện ra ngoài. Chẳng lẽ đầu óc người này có vấn đề? Không thể, cậu ấy là lớp trưởng mà, lý nào lại cho một kẻ không bình thường quản lý một tập thể. Vậy lý do là gì? Hay nói Gia Khôi là chàng trai tốt bụng, bị người ta đá trật khớp vẫn còn nhe răng cười, bụng dạ tốt thế này sao mà tôi dám tin được.

"Mày mắng tao đi Khôi."

Lưu Khôi ngơ ra vài giây, sau đó phì cười, cậu ấy đẩy trán tôi một cái nói: "Hoa khùng rồi à? Đang yên đang lành tự dưng muốn bị tao mắng."

Tôi khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Bây giờ mày mắng tao, đòi tao bồi thường đi. Tao có rất nhiều tiền và còn nữa mày nhận rồi có thể giấu kỹ chuyện này không? Đừng nói cho ba mẹ mày biết, nếu nhà mày biết chắc chắn sẽ tìm đến mẹ tao nói chuyện... Tao lại phải chuyển trường, lại phải..."

Tôi cảm nhận được giọng mình về sau lại càng run lên, chẳng thể bình tĩnh mà nói tiếp. Trong mắt lúc này nụ cười trên môi chàng lớp trưởng cũng nguội dần rồi tắt hẳn, gương mặt kia bỗng trở nên lạnh lùng. Dường như cậu ấy đang suy ngẫm điều gì mà tôi lại không thể truy ra. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rất lâu, lâu đến mức tôi phải trốn tránh, quay mặt sang chỗ khác. Vài giây sau, Lưu Khôi mới nói:

"Ừ mặc dù nhà tao nghèo nhưng lương tâm tao giàu."

Tôi chợt cảm thấy tim mình giật thót một nhịp.

"Chuyện bé tí thế này tao không định ràng buộc mày, tao cũng không nghĩ rằng sẽ nói với gia đình mày là người làm. Bất cẩn thôi, chẳng ai muốn."

Tôi miễn cưỡng quay mặt đối diện Gia Khôi. Hoá ra cậu ấy vẫn luôn nhìn vào tôi khi nói những lời đấy. Đột nhiên cảm giác chán ghét bản thân lướt qua, nhà Khôi giàu hay nghèo hay ra như thế nào nữa thì tôi cũng không quan tâm. Ấy thế nhưng tôi đang dùng tiền để che lấp sự xấu xa của mình. Bản chất kẻ sung sướng trên đồng tiền đã ăn sâu vào máu, khi thấm nhuần lời của Khôi tôi bỗng nhận ra mình hèn thật.

"Mày ăn gì chưa Khôi?"

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, bởi tôi dám tin rằng lời cậu ấy nói ra sẽ là sự thật.

"Chưa." Gia Khôi mỉm cười nói: "Mày đói rồi à? Tao đi mua đồ ăn cho mày nhé."

"Điên à! Mày đang bị bệnh đấy, tao tự mua được. Mày muốn ăn gì?"

"Muốn chăm sóc tao hả?"

Gia Khôi lại cười lộ đồng điếu bên trái, nụ cười của cậu ấy luôn là một điểm ưu tiên tuyệt đối trong việc lấy lòng người khác. Lúc này tôi phải thừa nhận với Mai Châu rằng, Huỳnh Lưu Gia Khôi rất đẹp trai.

"Sao không trả lời? Muốn chăm sóc tao hả?"

Trước câu hỏi mang hàm ý bóng gió của Khôi, tôi cũng phải suy nghĩ khá kỹ mới chịu gật đầu một cái. Không dùng tiền bù đắp được thì tôi cũng có thể dùng tình cảm bù trừ, ý là tình bạn.

"Tao ăn theo mày." Gia Khôi sau hồi lâu trầm ngâm suy nghĩ lại chốt một câu khiến tôi muốn đấm thẳng vào hàm răng đang nhe ra của cậu ta.

"Tao mua cháo đấy." Tôi lười biếng nói rồi đứng dậy.

"Cháo hành nha." Gia Khôi nhích đến hướng tôi, cười cười nói nhỏ: "Cháo hành của Thị Nở Chí Phèo á."

Tức cái thằng này quá! Mặc kệ Khôi đang là bệnh nhân, tôi đánh một cái đầy lực vào vai cậu ta nói:

"Tao không rảnh để đi nấu cháo hành cho mày rõ chưa, quanh đây ai mà bán cái đấy hả thằng trâu."

"Ui! Ngọc Hoa hung vãi."

"Đừng chọc cái mỏ tao hỗn."

Gia Khôi nửa cười nửa mếu, bĩu môi gật gật cái đầu.

"Cháo gạo lứt cũng được... ạ."

Lần này tôi cũng bĩu môi nói: "Lắm chuyện."

Gia Khôi hé môi cười hề hề, vẫy tay với tôi. Tôi đặt tạm balo mình trên giường bệnh của Khôi rồi bước đi, ra đến cửa tôi nghe tiếng ai đó xì xầm.

"Hai đứa này dễ thương thế? Người yêu cháu à?"

Tôi không nghe rõ lời đáp của Khôi vì tiếng cười của cậu ấy đã chen ngang. Đột nhiên tâm trạng từ đáy vực được sống dậy, vui vẻ đến mức tôi còn cảm thấy ngạc nhiên với chính mình. Có thể nói, Gia Khôi là người bạn đầu tiên sau khi chuyển đến trường mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro