Chương 5: Khôi Và Shi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Khôi xuất viện từ lúc nào tôi không biết, hôm qua còn thấy cái dáng 1m87 của cậu ta trên chiếc giường ngay cửa ra vào, bây giờ lại chẳng thấy đâu. Không lẽ thuốc cậu ấy uống là thần tiên ban cho, nên mới một ngày đã khỏi như vậy.

Bác gái giường bên bảo với tôi rằng Khôi được hai người lớn đưa về từ tối hôm qua. Tôi nghĩ rằng họ là ba mẹ Khôi, song bác gái lại khẳng định không phải. Họ đều là đàn ông, mặc phục trang màu đen và gọi Khôi là cậu chủ. Đến đây thì... ừm... tôi nghĩ là Khôi không phải dạng vừa.

Hoặc là bác gái lãng tai nghe nhầm.

Thời tiết cuối tháng 9 nắng nóng cháy da cắt thịt chẳng có sai. Buổi học của tôi kết thúc đúng thời điểm mặt trời nằm trên đỉnh vinh quang, gieo xuống trần gian màn ánh sáng chói chang bí bách. Để giữ hình tượng học sinh mới thân thiện và là người biết chịu trách nhiệm với hành vi mình gây ra, tôi đã phải cùng ban cán sự của 12C4 đội nắng băng trên con đường nhựa tìm đến nhà lớp trưởng Lưu Khôi.

Tôi cực kỳ cực kỳ ghét việc dang mình cho tia UV xâm chiếm như vậy, song lại chẳng thể tách biệt trong con Porsche của mình. Sau hôm nay da tôi mà sạm đi thì Gia Khôi cũng không sống yên ổn.

Đứng trước căn nhà xập xệ khó tìm, lớp ngói đỏ hứng lấy ánh vàng hoạ lên một sắc màu rực rỡ. Sân nhà bao quanh khiến ngôi nhà trông nhỏ bé hơn, lạc lõng giữa vườn không trống vắng. Tôi chẳng dám tỏ ra thượng đẳng lúc này, khẽ quay sang hỏi Mai Châu.

"Khôi ở đây thật à?"

"Ừm. Nhà cậu ấy mà, không ở đây thì ở đâu."

Tôi gật gù, nhấc chân bước theo bốn người phía trước, Mai Châu khoác tay tôi, thủ thỉ vài lời gì đấy mà tôi chẳng lọt tai chữ nào. Có lẽ vì đầu óc đang bận suy nghĩ những chuyện xoay quanh Khôi.

Khôi từng bảo tuy nhà cậu nghèo nhưng cậu ấy giàu tình cảm, bây giờ thì tôi loại bỏ cái suy nghĩ rằng Khôi khiêm tốn về gia cảnh rồi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, tận chân bước đến nơi này tôi lại cho rằng Gia Khôi được sinh ra từ một chốn mộng mơ. Đẹp trai, học giỏi cấp trường, tính tình rất tốt.

Cái đơn sơ tôi trông ra không chỉ là vẻ ngoài, bên trong căn nhà ấy cũng vậy. Diện tích nhỏ bé chứa bộ bàn ghế giữa bàn thờ, chiếc giường gỗ ở góc cũng đủ làm mắt nhìn cảm thấy chật chội. So với căn biệt thự tôi đang ở, nơi Khôi lớn lên được tính bằng một phòng. Tôi tự hỏi, liệu Khôi có hài lòng với cuộc sống như vậy. Tôi lại tự hỏi mình, liệu mình có đang mong muốn một cuộc đời như Khôi.

Mọi thứ đến với tôi đều là ông trời ban cho, ông cho tôi thứ mà tỷ người ngoài kia lấy làm động lực để sinh tồn trên cõi đời này. Song lại dịu dàng lấy đi tình thương của tôi, thứ mà vạn đứa trẻ sinh ra được quyền hưởng thụ. Suy cho cùng, không có thứ gì là miễn phí. Có một mất một, có tỷ mất vạn.

Đón chúng tôi không phải Khôi, mà là một sinh vật nhỏ bé. Cũng chính là nguyên nhân khiến nhóm người hai nam ba nữ lúc này chạy tán loạn. Tôi đứng chơi vơi trước cửa nhà mở rộng, nghiêng đầu nhìn sinh vật đang sủa gâu gâu.

"Gâu gâu gâu." Nó nói gì thế nhỉ?

"Nín."

Tôi không phải ghét bỏ gì chó mèo, chỉ là tiếng sủa của nó quá ồn ào khiến dòng máu nóng trong người lại dâng lên. Tôi vừa nạt một tiếng nó đã lặng thinh, sau đó chuyển sang gầm gừ rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Cũng đáng yêu!

"Cho này." Tôi ngồi xổm, ngửa tay ra trước mặt chú chó lông vàng một viên kẹo màu xanh. Nó lại nhìn tôi rồi ngửi ngửi viên kẹo, tôi nói: "Ăn đi mày, kẹo thượng hạng năm trăm ngàn một ký đấy."

Hình như nó hiểu, nó hất hất bàn tay tôi. Dĩ nhiên tôi chả hiểu, còn nghĩ là nó chê. Vài giây sau, chó nhỏ dùng chi phải đập đập trên mặt đất, tôi ngờ ngợ đặt viên kẹo xuống đó. Nó vẫy đuôi rồi ăn ngay lập tức. Tôi ngoảnh đầu ra phía sau, ban cán bộ C4 đang đứng tít tìn tịt ngoài cổng trông vào. Khiếp! Có mỗi con chó bé tí cũng dọa tụi này sợ được.

"Vào đi bọn mày." Tôi nói lớn: "Không sao đâu."

Mai Châu là đứa nhát gan nhất, nhỏ bám tay lớp phó đi vào rồi kéo tôi đứng lùi về phía sau cùng mình. Đâu ngờ con vàng nó cũng theo sau, làm Châu sợ tái mặt đứng bất động đến thở cũng không dám.

"Nhớ năm trước con Shi cắn rách quần thằng Nam, làm nó sợ đâu có dám đến đây nữa."

"Nó cắn dép tao nữa, bay mẹ đôi Adidas ba củ khoai."

"Ê mà sao không thấy Khôi nhỉ? Nhà vắng hoe."

Chúng nó loay hoay gọi Gia Khôi, còn tôi loay hoay cắt đuôi hành vi bám người đòi kẹo của con vàng. Chừng hai ba phút sau, tôi thấy Khôi vén tấm rèm đỏ khập khiễng bước ra. Cậu ta có vẻ rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chúng tôi.

"Shi, đừng có trêu Hoa của baba."

Nhưng thứ cậu ta làm đầu tiên là phát ngôn ra câu này, con vàng đang vẫy đuôi dụi đầu vào chân tôi nghe thấy, lắc xắc chạy về hướng Khôi. Còn tôi nghe xong phải nói rằng máu căng tràn não, thật muốn vả vào cái miệng đang cười sảng khoái của cậu ta.

"Mày tới thăm tao à?" Khôi nhìn tôi, chắc là hỏi tôi.

"Không. Đến xem mày còn thở không."

"..."

"Này! Mắt mày thấy mỗi Hoa xinh thôi hả thằng kia. Còn hoa héo như bọn tao chắc tàng hình hả?"

Tôi khẽ giật mình, nhìn sang lớp phó học tập Đinh Tiến Hoàng - người vừa nói câu đấy. Bốn cơn sóng còn lại cũng đồng loạt ồ ạt đánh vào Khôi.

"Đúng đấy. Mắt nó dán mỗi vào Ngọc Hoa kìa. Ê Shi lùn, xem lại baba của mày đi nha."

"Gâu... grừ..."

Tôi thấy con vàng nhe hàm răng sắc nhọn của mình vào thế phòng thủ với thằng Thắng - người vừa body samsung nó. À nó tên Shi, nhưng tôi cứ thích gọi là con vàng cho dân giã.

"Ôi thôi! Kiểu này C4 lại sắp có thêm chức vợ yêu dấu của Khôi trưởng ơi bọn mày nhỉ."

"Nghe dài dòng thế? Gọi là vợ yêu của Khôi thôi."

"Gâu gâu gâu gâu gâu."

"Ha ha... ê nói chứ... mở lời mời tụi tao vào nhà coi Khôi. Đứng đây nắng nóng bỏ xừ ra."

"Ừ, vào lẹ đi."

Mặt tôi lãnh cảm trước những lời bông đùa ấy, bởi đã quá quen từ khi còn làm vương trường quốc tế AI. Lần này tôi chưa hẳn khó chịu đến mức phải đấm mẻ răng năm đứa này. Tôi chỉ buồn cười khi trông thấy sắc đỏ phớt nhẹ trên gò má của Gia Khôi, hình như có người đang xấu hổ.

Khôi đưa sang tôi cốc nước lọc. Chỉ một ly duy nhất được cậu ấy mang ra, tôi lơ ngơ nhìn năm người còn lại. Chúng nó đều đang hướng đôi mắt khinh bỉ vào tôi và Gia Khôi.

"Nhà tao hết nước." Khôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi nói: "Thông cảm nha. Tụi mày sang bất ngờ tao chưa kịp đi mua bình mới."

Tiến Hoàng nhăn nhó, làm mặt dỗi.

"Hết đúng lúc vậy baba? Thế tụi tao nhịn uống à? Được mỗi mama Hoa có cốc nước đầy ụ."

"Hoàng! Tao từng đấm gãy răng một thằng cùng lớp ở trường cũ. Mày biết vì sao không?"

Trước câu dẫn chuyện bất chợt, năm con người còn lại lập tức nhìn vào tôi, tập trung lắng nghe. Hoàng lắc đầu, mặt có vẻ khá hoang mang.

"Vì nó trêu tao."

*Khụ khụ* Khôi bỗng ho khan. Bốn đứa còn lại nhanh chóng xoay mặt đi hướng khác, tỏ ra không biết gì. Tôi thấy yết hầu Tiến Hoàng lên xuống hai cái rất mạnh, thái độ mất tự nhiên nói:

"Đùa... ha ha... Hoa đừng căng quá. Đùa thôi." Hoàng sờ sờ miệng mình nói thêm: "Tao mới hầu bộ răng tốn bụm tiền... chưa kịp khoe ai..."

Gia Khôi bỗng chữa cháy bằng câu nói khiến mặt tôi từ điềm tĩnh chuyển sang ngơ ngác, cuối cùng phải mím môi dằn xuống cơn buồn cười vừa chạy vụt qua.

"Còn nước giếng, uống không? Hoa là con gái, mày so đo làm gì."

Tôi nhìn đến ba bạn nữ còn lại. Mặt đứa nào đứa nấy trông ra nghi ngờ nhân sinh.

Có lẽ Gia Khôi cũng nhận ra lời nói của mình hơi sai trái, cậu đứng dậy sửa lời: "Đợi tao đi mua."

"Thôi mày như thế rồi đòi đi đâu. Để đấy lát tao với Hoàng ra đầu đường mua giúp mày." Thắng xua tay.

"Tụi tao không khát." Mai Châu cười nói.

"Ờ tao đùa thôi. Hê hê, ngồi xuống đi anh bạn."

Hoàng cười hề hề.

Lưu Khôi bảo cậu ấy không sao, lý do xuất viện vì không đủ chi phí nằm thêm ngày khác. Lúc nói cậu ấy trông rất thản nhiên cùng nụ cười vô tư của mình. Tôi đã ba lần đề cập chuyện tiền nong, song Khôi vẫn kiên quyết không nhận. Cậu ấy về đột ngột, mọi chi phí đều được thanh toán, tôi còn định âm thầm trả thay nhưng vẫn chậm một bước.

Chúng tôi tá túc ở nhà Khôi tầm một tiếng. Lúc này mọi người đều đã ra khỏi cửa, tôi bị Khôi kéo tay giữ lại. Tôi khoanh hai tay trước ngực, ngước nhìn chàng khủng long m87 khiến cổ tôi bắt đầu biết mỏi.

"Mày gọi xe nhà đến đón đi, để tụi nó về trước."

"Không. Tao thích đi với tụi nó."

"Áo khoác không mặc, khẩu trang không đeo, đầu rỗng đội nắng suốt đoạn đường dài đến đây. Làm thêm đợt nữa chắc chắn mày sẽ đen như mẻ than đấy, tiểu công chúa à."

"Lắm chuyện. Kệ tao đi."

"Hai đứa này tâm tình lâu dữ bây. Về thôi Hoa ơi, hay mày muốn ở đây làm dâu trăm họ tuổi 17 hả?"

Giọng Tuyết Yên từ xa vọng đến, tôi ngoảnh đầu nhìn ra sau mới phát hiện năm đứa kia bỏ xa mình rồi. Chúng nó đều đang ở ngoài cổng, tôi thấy vậy cũng xách theo balo bước đi.

Bỗng, vệt nắng đầu giờ chiều vừa đọng trên hàng mi chưa kịp thiêu đốt đã bị dập tắt, một chiếc nón lưỡi trai ụp trên đầu. Bước chân tôi khựng lại ngay lúc đó, Gia Khôi xoay tôi về đối diện cậu. Nhanh tay mặc cho tôi một chiếc áo khoác màu trắng, đeo lên mặt tôi một chiếc khẩu trang y tế màu xanh. Tất cả diễn ra rất nhanh như thể đã chuẩn bị từ trước, tôi không kịp phản ứng với những hành động này.

Khôi nói: "Con gái con lứa ra đường phải biết che chắn vào. Tao bảo gọi xe nhà đến đón thì không chịu, cứng đầu cứng cổ cứ phải chăm như em bé."

"Mày dám mắng tao."

"Mắng yêu đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro