Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scaramouche nhếch môi, đối mặt trực tiếp với công kích bất ngờ của Kazuha, thân thể cũng không nhúc nhích, mũ trên đầu bay ra ngoài.

Lưỡi kiếm cắm sâu vào da thịt mềm, khi rút ra, máu từ xương thịt chảy ra, vài giọt còn bắn lên mặt Scaramouche.

Kazuha đưa con dao trở lại vỏ, động tác như mây trôi nước chảy, cậu nhìn bóng người phía sau lưng Scaramouche từ từ ngã xuống với khuôn mặt băng giá, cảnh cáo nói: "Đây không phải là một ví dụ. Nếu ngươi lại nhắc tới cậu ấy, ta nhất định sẽ không nương tay."

Các giác quan của Kazuha rất tuyệt vời, đặc biệt thính giác là điểm nổi bật nhất. Người bị đâm vừa rồi là truy binh Shogunate, hình như có bản lĩnh ẩn thân, chính vì nghe thấy tiếng gió lạ nên Kazuha quyết định rút kiếm.

Gió ấm, mây trăng cùng nhau dạo chơi, thường thường lá cây như khói nước, ôn nhu an tĩnh, làm cho người ta muốn lại gần nhưng có chút xa cách, dưới vẻ ngoài có vẻ tự do tự tại lại có một lòng tin kiên định và kiêu ngạo. Khi được đánh thức, nó cho thấy sự sắc bén và quyền lực độc đoán.

Sự tương phản cực độ này mới là thứ mê hoặc Scaramouche, hắn mơ hồ cảm thấy Kazuha mặc dù không lộ liễu, nhưng trong thâm tâm cũng có một loại hoang tưởng và điên cuồng giống hắn.

Scaramouche dùng ngón tay cái lau đi vết máu trên khuôn mặt trắng nõn, nụ cười của hắn ngược lại càng sâu, đáp lại lời nói hờ hững của Kazuha.

"Ngươi thật sự vẫn là quan tâm ta."

"Ta chỉ là không muốn nợ ngươi một ân tình."

"Hả? Vậy coi như xong? Ta thiệt thòi sao?"

"Ta không nói thế."

Giọng nói của tướng quân đuổi theo bất ngờ truyền đến: "Mau lên! Qua đây!"

Trên tường cao, Scaramouche nhìn những bóng đen đang tiến đến từ xa, chán ghét nói: "Chậc chậc, thật là lì lợm, thật phiền phức." Khi nhìn thấy Kazuha, vẻ mặt không kiên nhẫn của Scaramouche thay đổi, hắn trêu chọc: "Đi nhanh đi? Thiếu gia Kaedehara?"

Kazuha không thích cảm giác bị mưa dầm thấm đất, càng không muốn làm tù binh của Shogunate, dưới hiệu lệnh của Scaramouche, cả hai cùng nhau nhảy khỏi bức tường cao, xuyên qua đường phố hỗn loạn và những con hẻm, và trốn vào một góc vắng, núp dưới mái hiên mưa rơi, nghe tiếng xào xạc và mưa phùn có thể phân biệt hướng truy đuổi.

Những người truy đuổi đã không tìm thấy nơi này, họ dường như đã đi rất xa.

Kazuha hồi lâu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm một vệt mưa nhỏ, mái tóc thái dương ướt sũng dính vào một bên mặt, đôi mắt phong trong veo xinh đẹp hiếm thấy lộ ra lộ ra vẻ nhu hòa và mong manh.

Cậu không biết mình sẽ đi về đâu trong tương lai, không biết sự kiên trì, niềm tin của mình có được đền đáp và liệu cậu có thể chết không như ý muốn hay không.

"Kazuha." Scaramouche bên cạnh gọi cậu bằng một giọng nhỏ nhẹ hiếm thấy.

Kazuha quay đầu lại, dưới mái hiên mưa, đôi môi mềm mại của hai người khẽ chạm vào nhau, bên cạnh là màn mưa phùn như sương.

Nụ hôn này quá nhẹ và ngắn, giống như chuồn chuồn trong hồ sen giữa mùa hè, trên mặt nước trong như gương có một tầng gợn sóng nông, nhẹ nhàng phá vỡ vẻ đẹp như tranh vẽ và yên tĩnh này, một lúc sau mới khôi phục lại như cũ.

Kazuha không kháng cự mà chỉ bất động, lặng lẽ đón nhận nụ hôn, trên mặt không biết là lãnh đạm hay là quan tâm.

Nếu là trước đây, mối quan hệ của cậu và Scaramouche có thể được coi là hơn bạn bè và ít hơn tình nhân.

Nhưng sau khi họ đưa ra những lựa chọn khác nhau và chiến đấu với nhau, Kazuha hiểu rằng rốt cuộc họ không phải là cùng một kiểu người, và trái tim cậu cũng tan nát với sự ra đi của Scaramouche.

"Kazuha." Scaramouche lại nhẹ nhàng gọi tên của cậu, ngón tay xương xẩu tái nhợt luồn qua mái tóc thái dương ướt sũng, vuốt ve khuôn mặt của Kazuha, trong mắt mang theo ý cười, " Ta đi xa nhiều năm như vậy, có từng nghĩ tới ta không?"

Nghe thấy âm thanh, Kazuha khẽ khép mi, hé môi cắn răng nói: "Đúng vậy. Ta muốn gặp lại ngươi trong mộng, nếu có thể, cho dù có đánh gãy xương ta cũng sẽ mang ngươi trở về. Đáng tiếc... đã quá muộn."

"Haha——hahahaha..." Scaramouche sau khi nghe điều này đã cười phá lên, thậm chí còn lấy tay ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

"Kazuha, ngươi còn ngây thơ như vậy." Hắn ngừng cười, chậm rãi áp sát, hờ hững nhìn Kazuha, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia hừng hực: "Ta thật muốn hủy diệt ngươi, nhìn ngươi sa đọa."

Tiếng gió và hơi thở hỗn loạn, Kazuha ý thức được nguy hiểm, những gì Scaramouche nói đều nghiêm trọng. Nhưng còn chưa kịp ra tay, cậu đã bị hắn thô bạo đè lại. Trên người Scaramouche tản ra bầu không khí nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng mà nghiêm nghị nhìn thẳng Kazuha, như thể thợ săn đã cắn vào cổ con mồi trong tay.

"Kazuha, ngươi có quá nhiều thứ mà ta chưa từng có." Scaramouche hai tay dần dần nắm chặt, trong mắt tràn đầy dục vọng lạnh thấu xương cùng lửa giận, "Ta muốn âm thầm bảo vệ niềm tin của ngươi, nhưng đêm đến ta lại muốn xé nát hi vọng của ngươi, muốn nghe ngươi khóc van xin ta, muốn thấy ngươi cam tâm bên ta, muốn ngươi cùng ta ngã xuống, ta đã luôn muốn như vậy , nhưng cuối cùng ta đã kìm lại được."

Những lời này khiến Kazuha vô cùng kinh ngạc khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại... a!"

Scaramouche từ từ đến gần, đè lên tay Kazuha và bí mật dùng lực, xương bàn tay bị chèn ép biến dạng khiến Kazuha đau đớn rên rỉ.

Hắn ghé vào bên tai Kazuha thở phì phò, nuốt từng chữ nói: "Cho đến khi ta phát hiện ngươi cùng nam nhân kia quan hệ bất minh."

Kazuha mím chặt môi im lặng, vốn tưởng rằng mình có thể giả vờ tốt, nhưng không ngờ cuối cùng lại không kịp trở tay.

"Đồ vật của ta sắp bị lấy đi, ta làm sao có thể thờ ơ?" Scaramouche hỏi ngược lại, nhưng là ngữ khí khẳng định.

Kazuha mạnh mẽ phủ nhận, "Ta không phải của ngươi...!"

Nhưng Scaramouche cười như thể hắn chắc chắn sẽ giành chiến thắng, "Sẽ sớm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro