Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Happy birthday to you..... happy birthday to you..."

Tiếng hát chúc mừng sinh nhật vang lên khiến Jisoo giật mình quay đầu lại, cậu nhíu mày nhìn người vừa hát vừa vỗ tay. Còn cô gái đó thì vẫn cứ hát hết bài rồi vỗ tay thật to.

- "Chúc mừng sinh nhật." - Jennie cười.

- "Sao cậu ở đây?" - Jisoo khó hiểu hỏi.

- "Cậu quen mình sao? Chúng ta lần đầu gặp mà. Cậu là khách du lịch đúng không? Tổ chức sinh nhật một mình thì buồn lắm." - Jennie ngơ ngác.

Jisoo vẫn chưa hiểu người trước mặt đang nói gì, rõ ràng người đứng trước mặt cậu là Chaeyoung mà? Nhưng mà người này hơi phúng phính hơn Chaeyoung một chút. Chẳng lẽ trên đời có người giống người đến như vậy sao?

- "À ừ, cảm ơn."

Jisoo vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Jennie đã chạy đi mất rồi. Một lát sau cô quay lại với hộp sữa chuối rồi đặt lên bàn cho Jisoo.

- "Sinh nhật vui vẻ."

- "Tặng tôi hả? Tôi với cô không quen nhau thật sao?"

- "Bộ cậu quen tôi hả? Sinh nhật một mình như vậy chắc chưa ai tặng quà đúng không? Thì coi như tôi tặng cậu cho có không khí sinh nhật. Cửa hàng tôi cũng có bán nón sinh nhật nữa, cậu mua không tôi lấy cho? Rẻ lắm, bây giờ cửa hàng cũng không có khách, tôi giúp cậu tổ chức sinh nhật."

Jisoo nghe xong thì khẽ cười, bây giờ thì cậu mới xác nhận người trước mặt không phải là Chaeyoung. Vì cô nàng Chaeyoung mà cậu biết lúc nào cũng mỏng manh và dịu dàng, hay bị bắt nạt. Còn cô gái này thì khác hơn nhiều. Chưa kịp để Jisoo trả lời, Jennie đã chạy đến quầy lưu niệm để lấy một cái mũ chóp rồi đội lên đầu cho cậu.

- "Cái này có 3.000 won thôi."

- "Ừ." - Jisoo nãy giờ vẫn bị động, chỉ ngồi im nhìn Jennie tháu vát "bán hàng" cho mình.

- "Bây giờ làm lại đi, đốt cây nến lên đi."

Jisoo thấy cô nàng này cũng không nhịn được mà cười. Lần đầu tiên trong đời cậu gặp tình huống này. Jisoo cũng nghe theo đốt nến lên rồi nhìn về phía Jennie ý muốn hỏi cô làm gì tiếp theo.

- "Rồi hát đi."

- "Thôi tôi không hát." - Jisoo lắc đầu.

- "Thôi được rồi, coi như là tôi đang chăm sóc khách hàng của mình."

Jennie nói xong liền cất tiếng hát, vừa hát vừa vỗ tay. Jisoo từ đầu đến cuối vẫn nhìn Jennie, miệng không biết từ lúc nào cũng đã cong lên một chút. Lần đầu tiên có một người xa lạ, không quen biết cậu. À không, mặt thì quen nhưng đây là ai thì không biết, vẫn ngồi hát chúc mừng sinh nhật. Điều này khiến Jisoo ít nhiều gì cũng đã thấy vui vẻ hơn hẳn.

- "Thổi nến đi."

- "Cảm ơn."

- "Không có gì. Cậu tên gì?"

- "Jisoo."

- "Jisoo giúp tôi thanh toán 3.000 won tiền cái mũ đi."

Jisoo nghe xong liền bật cười, rốt cuộc là có thật lòng chúc mừng sinh nhật mình không vậy?

- "Tôi còn chưa kịp ăn cái bánh, cô có cần đòi tiền sớm vậy không?"

- "Tôi sợ cô vui quá rồi quên thôi."

Jennie ban nãy tính tiền thấy Jisoo mua một cái bánh và cây nến thì cũng ngầm hiểu, chỉ là không ngờ cậu lại ngồi một mình trong góc tự thổi nến như vậy. Jennie thấy đồng cảm bởi ngày sinh nhật của cô cũng như thế, ở trường thì sẽ có Fany chúc mừng. Nhưng khi về nhà thì cũng chỉ có mình cô và Chaeyoung tự chúc nhau, nhưng mà hai người ở hai nơi khác nhau. Nói gì thì nói vẫn cảm thấy tủi thân.

Jisoo múc một bánh cho vào miệng, tay ghim hộp sữa chuối mà Jennie tặng, vừa ăn vừa uống ngon lành. Jennie chỉ ngồi đó nhìn Jisoo ăn và chờ cậu thanh toán tiền cho mình. Tay nhìn đồng hồ cũng hơn 10h tối rồi, cửa hàng sắp đóng cửa nên Jennie cũng hơi nôn nóng một chút. Nhưng mà cũng không thể mời người trước mặt về được. Thôi đành chờ vậy.

Jisoo cuối cùng cũng ăn xong bánh, uống xong sữa. lấy trong bóp tiền tờ 10.000 won rồi đưa cho Jennie.

- "Trả nè, tiền thừa giữ lại coi như tiền tip nha. Hôm nay sinh nhật vui lắm."

- "Vậy cảm ơn nha. Lần sau đến nữa nha. Bây giờ tôi phải đóng cửa hàng rồi, cậu về đi."

Jennie nói xong rồi gấp gáp chạy đi về phía quầy dọn dẹp. Jisoo nhìn theo sau, cô gái này cứ khiến cậu cao hứng rồi lại mất hứng nhỉ. Nhìn lại đồng hồ trên tay, cũng 11 giờ rồi, cô ấy gấp gáp như vậy cũng đúng, trễ rồi còn đâu nữa. Biết vậy khi nãy ăn nhanh hơn một chút. Jisoo rời khỏi cửa hàng tiện lợi, đứng bên ngoài chờ taxi đến để ra sân bay về lại Seoul. Quay đầu lại nhìn vào bên trong, Jennie vẫn đang tập trung đếm tiền. Miệng vô thức nở nụ cười, nhờ có cô ấy mà ngày sinh nhật đặc biệt hơn một chút.

- "Sao lại giống Chaeyoung thế nhỉ? Chẳng lẽ đôi hả? Cô ta tên gì nhỉ?"

--------------------------------------------------------------

     Chaeyoung vì chuyện bị Habin chơi một vố lớn ở cửa hàng tiện lợi vẫn còn sợ, cô không muốn đi học nên đành giả bệnh. Nằm lì trong phòng không chịu ra ngoài, bà Park thấy vậy cũng sốt sắn hỏi thăm.

- "Con ốm sao? Bị sốt hay đau ở đâu?"

- "Chắc là con sốt rồi.... mẹ ơi, hôm nay con.... con nghỉ học một hôm." - Chaeyoung ấp úng khi phải nói dối.

- "Cũng không nóng lắm, nhưng mà nhìn sắc mặt con tệ quá. Để mẹ nấu cháo cho con."

- "Vâng."

     Bà Park liền đi xuống bếp nấu cháo cho con gái, mặc dù là con nuôi nhưng chưa bao giờ ông bà Park có tâm niệm Chaeyoung không phải là con ruột. Vì ông bà không thể sinh con được, nên khi nhận nuôi đứa trẻ đáng yêu như Chaeyoung, cô lớn lên càng ngoan ngoãn và xinh đẹp, sống tình cảm và là người biết quan tâm nên ông bà Park rất cưng chiều.

     Đang đọc sách thì điện thoại báo có tin nhắn, là của Lisa. Cậu ấy lo lắng khi không thấy cô đến trường. Chaeyoung vì Habin mà quên mất rằng cô còn một người yêu là Lisa. Chaeyoung trả lời lại cậu là mình ốm nên nghỉ, Lisa còn nói chiều sau khi tan học sẽ ghé nhà thăm cô. Cảm thấy an ủi được đôi chút, tâm trạng thoải mái hơn một chút thì lại có tin nhắn đến. Lần này là Habin.

Habin: "Mày trốn ở đâu rồi? Có phải là bị bắt ở đồn cảnh sát vì tội ăn cắp không?"

     Chaeyoung ngay lập tức xoá tin nhắn là không thèm để ý đến nó nữa, nhưng Habin thì tất nhiên không chịu để Chaeyoung yên.

Habin: "Ngày mai mà không đến trường, tao sẽ tung tin một nữ sinh cấp 3 lộ ảnh bán khoả thân trên trang web của trường. Lúc đó thì mày chỉ còn con đường cuối cùng là chết thôi!"

     Chaeyoung bắt đầu hoảng sợ, ném điện thoại xuống đất, hành động này bị bà Park nhìn thấy. Cô ôm đầu khóc nức nở, bà Park vội đặt tô cháo xuống bàn rồi đến ôm lấy cô.

- "Chaeng à! Làm sao vậy con? Nói mẹ nghe xem có chuyện gì? Đừng sợ, có mẹ đây rồi!"

- "Mẹ! Con không muốn đi học nữa, con không đến trường nữa, con mệt lắm! Con không chịu nổi nữa đâu!" - Chaeyoung vừa khóc vừa nức nở.

     Bà không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Chaeyoung, vội nhặt điện thoại của cô lên. Những dòng tin nhắn và hình ảnh của Habin khiến một người mẹ như bà không thể tin nổi. Đứa con gái mà bà luôn yêu thương ở trường lại bị bạn bè bắt nạt đến mức như thế này sao? Bọn nó dám xé áo sơ mi con gái bà để chụp những tấm ảnh này sao?

- "Chaeyoung! Là đứa nào? Là đứa nào đã làm điều này với con?! Mau nói đi, mẹ sẽ đến tìm bố mẹ nó nói cho ra lẽ!" - Bà Park tức đến phát khóc.

     Chaeyoung thấy mẹ mình khóc thì nắm lấy tay bà lắc đầu.

- "Mẹ à đừng! Chúng ta không làm gì được đâu, con sẽ không đi học nữa, con sẽ không làm mất mặt bố mẹ. Con không cần học đại học, con sẽ phụ bố mẹ đến cửa hàng. Bọn nó sẽ không tha cho chúng ta đâu."

- "Chaeng à!"

     Bà Park nhìn con gái mình bất lực mà khóc, chỉ biết ôm cô vào lòng mà dỗ dành. Bà đúng là một người mẹ tồi, con gái bị bạn bè bắt nạt ở trường mà vẫn không hề hay biết. Nhưng điều khiến bà đau lòng hơn chính là Chaeyoung quyết định giấu nhẹm chuyện này vì sợ ảnh hưởng đến hai ông bà. Còn về Chaeyoung cuối cùng cũng có thể nói được nỗi sợ hãi của bản thân cho mẹ, có mẹ làm điểm tựa khiến cô thấy bản thân mình được an ủi một chút.

     Sau khi cả hai mẹ con đều đã bình tĩnh trở lại, bà Park ôm Chaeyoung vào lòng rồi từ từ hỏi chuyện.

- "Bọn nó bắt nạt con từ bao giờ?"

- "Từ lâu rồi..... từ khi.... khi con và Lisa...... thích nhau." - Chaeyoung ấp úng.

- "Con? Con và Lisa?" - Bà Park ngỡ ngàng nhìn Chaeyoung.

- "Con biết là bố và mẹ sẽ khó chấp nhận chuyện này, con cũng thật khó để nói ra vì con sợ bố mẹ thất vọng về con." - Chaeyoung nói nhỏ.

     Bà Park im lặng một hồi, hai mắt bà bây giờ lại rưng rưng một lần nữa.

- "Con sợ mẹ và bố thất vọng về con nên con giấu nhẹm mọi thứ và gồng mình chịu đựng? Chaeyoung à con chỉ mới 17 tuổi thôi mà, con đáng lẽ phải trải qua những điều tốt đẹp hơn những thứ này. Điều này khiến mẹ đau lòng Chaeyoung à, con phải sống cuộc sống mà con muốn thay vì nghĩ đến việc gồng mình để trả ơn bố mẹ vì đã nhận nuôi con."

- "Con xin lỗi."

- "Habin là đứa nào? Sao nó lại làm vậy với con?"

- "Cậu ta là con gái của cục trưởng cục thanh tra Seoul. Ở trường ai cũng sợ cậu ta, cả hiệu trưởng cũng phải nể ông ta vài phần. Gia đình mình chỉ làm ăn kinh doanh, nếu có chuyện gì thì con có lỗi với bố mẹ lắm, nên con nhịn."

- "Con nhịn đến nỗi nó xé áo con gái của mẹ để chụp hình rồi đe doạ con như vậy?" - Bà Park tức giận hét lên. Dù trong ảnh Chaeyoung vẫn giữ được áo lót nhưng như vậy vẫn không thể chấp nhận được.

     Chaeyoung chưa bao giờ thấy bà tức giận như thế, cô cũng sợ đến bật khóc. Hai tay run run bấu chặt cái chăn, bà Park một lúc lâu sau cũng lấy lại được bình tĩnh, ngồi xuống xoa lưng cô.

- "Con gái con có bố mẹ ở đây đừng sợ gì hết. Mẹ sẽ tìm cách chuyển trường cho con. Mẹ sẽ báo cảnh sát để cảnh sát...."

- "Mẹ ơi đừng! Đừng báo cảnh sát, nếu như vậy thì đến lúc đó cả trường sẽ đều biết. Gia đình cậu ta lớn như vậy, rồi cũng sẽ dàn xếp êm xuôi thôi. Cậu ta vẫn sẽ như thế, không thay đổi được điều gì cả. Chỉ có mình con là cảm thấy bản thân không thể nào xoá cái vết nhơ đó được."

- "Chaeyoung à! Mẹ xin lỗi con, xin lỗi con nhiều lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro