Chương 10: Hạng mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến biệt ngục dành cho bệnh nhân gặp Chu Thần thiếu niên phạm tội ba mươi năm trước.

Vừa gặp mặt, Chu Thần cũng không để ý mọi người, xoay người bước đi, mãi đến khi Triển Chiêu gọi hắn một tiếng "Chu An Minh".

Chu An Minh là tên cha của Chu Thần, sinh vật học gia theo như lời khai của Chu Thần, đã bị hắn đẩy xuống sông chết.

Chu Thần dừng cước bộ, quay đầu lại, đánh giá Triển Chiêu.

Ba mươi năm trôi qua, từng là thiếu niên phạm tội biến thành người trung niên có chút tang thương. Khí chất Chu Thần tối tăm, trong ánh mắt lộ vẻ giảo hoạt khôn xiết, là nhân vật vô cùng khó đối phó.

"Chu Thần." Sử Văn vẫy tay với Chu Thần, "Hai vị cảnh sát này muốn hỏi anh . . . . ."

Sử Văn còn chưa dứt lời, Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay, ngắt lời ông ta.

Chỉ chỉ cái bàn bên cạnh, tỏ rõ ý cho Chu Thần —— đến ngồi xuống tâm sự.

Chu Thần không nhúc nhích, ánh mắt lại theo dõi Triển Chiêu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Bạch Ngọc Đường không cùng Triển Chiêu ngồi xuống, mà đứng ở một bên, quan sát người bốn phía. Vừa rồi cảnh báo đột nhiên vang lên, căn cứ theo lời Sử Văn nói, là có phạm nhân trốn thoát.

Trên thế giới này, bất luận là ngục giam nào, đều không có gì nhiễu loạn bằng việc phạm nhân trốn thoát. Bọn họ lần đầu tiên đến thăm tù lại trùng hợp gặp phải vượt ngục, loại trùng hợp này là vô cùng không tự nhiên. Lại quan sát một chút biểu hiện lúc này của ngục trưởng Sử Văn, hiển nhiên là ông ta càng căng thẳng hơn về việc Triển Chiêu gặp Chu Thần, chứ không phải phạm nhân vượt ngục, nhìn là biết có điều khuất tất.

Bạch Ngọc Đường suy đoán, Sử Văn vừa rồi, cố ý ra ám hiệu với thư ký, ví dụ như câu "Khách quý đến, pha trà loại 1 đãi" các kiểu, chính là để ngắt câu hỏi về Chu Thần.

Khác với Sử Văn lo âu, người giám ngục tên là Ngô Lỗi kia lại đang cầm bộ đàm hỏi tình huống bên ngoài, tò mò là phạm nhân nào chạy thoát.

Nhưng giám ngục bên ngoài không trả lời.

Ngô Lỗi gõ gõ bộ đàm, muốn xem thử là người đầu kia bộ đàm không có mặt? Hay là máy bị hư rồi?

Bạch Ngọc Đường nhìn qua di động, đã không còn tín hiệu.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, lần gặp mặt này sẽ không thuận lợi.

Bạch Ngọc Đường vẫn duy trì cảnh giác.

Lực chú ý của Triển Chiêu thì hoàn toàn ở trên người Chu Thần.

Đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Triển Chiêu cầm lấy một cành hoa hồng bị cắt xuống.

Đây là một loại hoa hồng đã qua cải tạo, không có gai, nhiều nhánh, một cành có nhiều tầng nhánh, ở đầu có gần ba mươi bông hoa, mỗi nhánh là một chùm hoa. Đóa hoa có hai màu, màu cam bên trong có hai chỗ biến sắc, một chỗ đậm một chỗ nhạt.

Triển Chiêu cầm lấy hoa, giơ về phía ánh nắng xem, màu sắc và hoa văn tựa như ánh chiều tà hoàng hôn, như một bức tranh của Van Gogh, dày đặc ại cuồng loạn.

Triển Chiêu xuyên thấu qua khe hở cánh hoa, nhìn Chu Thần cách đó không xa cũng đang nhìn anh, mở miệng nói, "Nguyên lý giống nhau."

Chu Thần nghe thế, ánh mắt có chút biến hóa.

"Người sai vị. . . . . ."

Theo Triển Chiêu nói ra ba chữ này, trên mặt Chu Thần xuất hiện vẻ kinh ngạc, đồng thời, viện trưởng Sử Văn kia lui hai bước về phía sau, hình như là muốn chuồn đi.

Nhưng trước khi ông ta kịp hành động, Bạch Ngọc Đường đã chặn đường.

"Người Sai vị là mặt trái của Người Di truyền. Người Di truyền đều có chỗ thiếu hụt, Người Sai vị đều có chỗ dư thừa. Người Di truyền là loại cân bằng tương đối, Người Sai vị chính là sinh trưởng dã man. Tựa như chùm hoa này, rõ ràng chính là một đóa hoa, lại lớn thành một thân cây. Từ thực vật, đến côn trùng, lại sang động vật có vú. . . . . . Thực nghiệm chính là tiến hành như vậy.

Nói tới đây, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn Sử Văn, "Tôi rốt cuộc đã hiểu được, năm đó người kia vì sao muốn giết sạch mọi người trong ngục giam này . . . . . . Bởi vì hắn phát hiện ra nơi này thực sự là chốn như thế nào, ý thức được chính mình là nguyên liệu cho thực nghiệm, cũng ý thức được các ông muốn làm cái gì. . . . . . Có phải không?"

Lúc này, viện trưởng Sử Văn mặt xám như tro, nhưng cửa đã bị Bạch Ngọc Đường chặn, chạy không thoát.

Cảnh ngục Ngô Lỗi nghe thấy Triển Chiêu nói, truy vấn, "Người kia? Là cái người bác sĩ kia sao?"

Triển Chiêu nhìn phía Ngô Lỗi, "Anh cũng thấy kỳ quái có phải không?"

Ngô Lỗi gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, cho anh biểu cảm "Nghe không hiểu".

Triển Chiêu thật ra cũng không sốt ruột, giải thích một chút cho Bạch Ngọc Đường, "Mấy năm trước tôi tới đây xử lý một vụ án, cậu có biết mà?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vụ án kia còn rất nổi tiếng, hơn nữa lúc ấy sau khi Triển Chiêu hoàn thành nhiệm vụ, liền đề cử Mã Hán cho anh.

"Bệnh viện đặc biệt này, trước đó giam giữ một bác sĩ gây mê, người này được gọi là bác sĩ tử vong. Hắn trước đó lợi dụng chức vụ giết chết hơn mười bệnh nhân hắn cho là đồ chết tiệt, cuối cùng bị bắt, bị coi thành bệnh nhân tâm thần, nhốt vào nơi này." Triển Chiêu khá kiên nhẫn nhớ lại tình tiết vụ án lúc đó, bởi vì trí nhớ xuất sắc của anh, nhớ chi tiết cũng rất chuẩn. "Sau khi bác sĩ này bị giam giữ, đột nhiên có một ngày, hắn lợi dụng cơ hội thân thể không khoẻ đến phòng y tế kiểm tra, giết chết một bác sĩ, lại dùng thuốc hóa học trong phòng y tế điều phối ba bình thuốc mê. Bình thứ nhất, hắn tiêm vào thân thể Ngô Lỗi lúc ấy vẫn chỉ là một giám ngục mới. Thuốc mê này làm cho Ngô Lỗi mất đi năng lực khống chế, biến thành con rối nghe theo hắn chỉ huy. Còn hai bình thuốc khác, chia thành bình A và bình B, chứa trong hai bình thủy tinh dễ vỡ. Bác sĩ cùng Ngô Lỗi đổi trang phục, đem hai cái bình thủy tinh phân biệt giấu ở hai bên túi trái phải. Sau đó Ngô Lỗi mặc áo tù, bắt cóc mặc bác sĩ mặc áo giám ngục, đi tới mái nhà tòa nhà đối diện."

Mọi người theo Triển Chiêu hướng chỉ, nhìn phía toàn nhà cách đó không xa.

"Lúc ấy, đại bộ phận phạm nhân đều đang hành nghề mộc và được giáo dục tăng cường ở tòa nhà đó." Triển Chiêu nói tiếp, "Bên nhà giam báo án, cục trưởng Bao lệnh tôi theo tới hiện trường, tay súng bắn tỉa vào chỗ."

Ngô Lỗi đứng ở một bên nghe, gật đầu nói, "Lúc ấy, tôi tuy rằng không thể khống chế chính mình, nhưng có thể tự suy nghĩ. Lúc ấy tôi đã nghĩ, xong rồi! Mình chắc chắn sẽ bị bắn nổ đầu . . . . . . Kết quả một phát súng bắn tỉa lại bắn nổ đầu bác sĩ. Khi đó rất nhiều người chạy về phía tôi, nhưng tiến sĩ Triển lại lệnh cho tất cả mọi người đừng tới gần, sau đó nói tôi cũng đừng cử động, cứ duy trì tư thế cẩn thận một chút sờ vào túi của bác sĩ, sau đó tôi lấy ra hai bình thuốc kia."

"Hai bình nước thuốc AB chỉ cần trộn lẫn, sẽ sinh ra phản ứng hoá học, tạo ra vụ nổ có khí thể độc, độc tính không tầm thường, phạm vi nguy hại cũng rất lớn, nói chung là mọi người của cả khu không sống được." Triển Chiêu nói xong, nhẹ nhàng lắc một ngón tay, "Như vậy vấn đề ở đây là, vì sao bác sĩ lại làm như vậy?"

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, đúng làm chuyện thừa, nếu bác sĩ muốn chạy trốn, có thể ngụy trang thành bị người bác sĩ giết kia, đào tẩu dưới sự trợ giúp của vị giám ngục Ngô Lỗi đang bị hắn khống chế. Nếu hắn muốn giết người trong ngục này, có thể không cần dùng cách bị khống chế, cứ thần không biết quỷ không hay mà trộn lẫn hai bình nước thuốc cho phóng thích khí thể không phải xong rồi hả. . . . . . Vì sao còn phải loạn thất bát tao chạy đến mái nhà chứ?

"Vì sao bác sĩ làm như vậy?" Triển Chiêu tự cho ra đáp án, "Bởi vì hắn không chỉ muốn giết chết phạm nhân cùng nhân viên công tác nơi này. . . . . . Hắn còn có một người nhất định muốn giết chết."

Nói xong, Triển Chiêu quay lại đầu nhìn liếc mắt nhìn Chu Thần.

Triển Chiêu giơ tay, chỉ vào một nơi trên tòa nhà kia, "Trên đó có rất nhiều vị trí có thể đứng, vì sao hắn cố tình đứng ở góc kia?"

Chu Thần cũng nhìn qua hướng mái nhà.

"Bởi vì ở chỗ đó có thể nhìn đến chỗ này. . . . . ." Ngô Lỗi đột nhiên như là hiểu được cái gì, bừng tỉnh đại ngộ.

"Hắn là phải bảo đảm những kẻ muốn giết, đều ở trong 'tầm sát thương'!" Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Chu Thần.

Ngô Lỗi đột nhiên quay đầu, nhìn Sử Văn.

Sử Văn nhanh chóng xua tay, "Ai! Sức tưởng tượng của tiến sĩ Triển thật phong phú . . . . . ."

Triển Chiêu ngắt lời ông ta, hỏi Ngô Lỗi, "Làm giám ngục ở đây, có phải anh cảm thấy, nơi này giấu bí mật gì đó không?"

Ngô Lỗi gật gật đầu, "Giám ngục ở đây phân ra ca sáng và ca tối, hơn nữa chưa bao giờ thay ca cho nhau, giám ngục ca sáng bị cấm đến đây buổi tối, tôi làm ở đây mấy năm, đến bây giờ chưa từng cùng xuất hiện với đồng nghiệp ca tối. Mặt khác. . . . . ."

Ngô Lỗi gật gật đầu với Triển Chiêu, "Tiến sĩ anh nói tình huống bác sĩ tôi cảm thấy rất hợp lý, Chu Thần vẫn đều là biệt giam, trừ bỏ người thăm tù cùng mấy nhân viên công tác đặc biệt, các phạm nhân khác không thể tiếp xúc với hắn. Trước giờ giải thích từ ngục giam đều là, hoa hồng hắn cải tạo là nguồn lực kinh tế chủ yếu của ngục giam, hắn là phạm nhân vô cùng đặc biệt, cho nên phải giam giữ đặc biệt. Tôi nhớ rõ khi khống chế bác sĩ, hướng hắn luôn quay đầu nhìn hắn thật sự là hướng này, cỏ có điều tôi lúc ấy căn bản không thể nghĩ đến điểm này."

"Cho nên ngục giam của ông rốt cuộc đang giấu bí mật gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi Sử Văn.

Sử Văn đột nhiên cướp lấy bộ đàm trong tay Ngô Lỗi, chạy nhanh tới bên cạnh Chu Thần, vừa hét lên với bộ đàm, "Báo động màu cam. . . . . . Màu cam. . . . . ."

Chỉ là ông ta mới hét được hai câu, bộ đàm đầu kia truyền đến giọng Triệu Hổ , "Cam chanh cái gì, báo thời tiết hả!"

"Sếp, các anh không sao chứ?" Giọng Mã Hán cũng truyền đến, "Viện trợ đã tới rồi."

Triển Chiêu mỉm cười, gần như cùng lúc, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng trực thăng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu một chiếc trực thăng của cục cảnh sát tới, cửa khoang mở ra, cục trưởng Bao vươn nửa thân mình xuống phía dưới nhìn xung quanh.

Triển Chiêu vẫy tay lên trời, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Là viện trợ Mã Hán cùng Triệu Hổ gọi sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng không rõ, "Hai người bọn họ ở bên ngoài chắc là phát hiện cái gì chăng?"

Triển Chiêu xoa xoa cằm, híp mắt lắc đầu, "Hẳn là có người nhắc nhở hai người họ đi."

Chỉ lát sau, cửa sắt phía sau Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở ra.

Mã Hán mang theo đội đặc nhiệm tiến vào, nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không sao, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đội trưởng đội đặc nhiệm Tiếu Phi vừa rồi nhận được điện thoại của cục trưởng Bao, còn tưởng rằng biệt ngục xảy ra vượt ngục tập thể các kiểu, sợ tới mức điều động đặc công lái xe, súng vác vai, đạn lên nòng chạy tới. Nhưng ngục giam rõ ràng vẫn đang hoạt động bình thường a, trừ một cảnh vệ bị đánh ngất tại cổng ra.

Triển Chiêu nói cho Tiếu Phi, sắp xếp điều tra nhân viên công tác của ngục giam, tất cả giám ngục cùng bác sĩ ca sáng đều đăng ký lại, bắt toàn bộ người thuộc ca tối, bao gồm cả viện trưởng Sử Văn.

Tiếu Phi có chút khó xử —— tội danh gì a?

Lúc này, bộ đàm Tiếu Phi vang lên.

Vừa rồi bọn họ xuống xe phân thành hai đội, một đội đi theo Mã Hán tìm Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, một đội khác phó đội trưởng dẫn đầu đi theo Triệu Hổ, dựa theo tấm bản đồ Mã Hán vẽ đi thăm dò tầng hầm ngầm.

Tiếu Phi nhận được báo cáo từ phó đội trưởng, nói tầng hầm ngầm quả thật là phòng thí nghiệm khủng bố, có người ở đây tiến hành thực nghiệm sinh học phi pháp. Tầng hầm ngầm còn có phòng chỉ huy nhỏ, vừa rồi cắt đứt tín hiệu di động chính là phòng chỉ huy kia làm, còn cất giấu vũ khí cùng rất nhiều chất nguy hiểm.

Tiếu Phi nghi hoặc hỏi Triển Chiêu, "Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán cũng thấy để giải thích cho Tiếu Phi hiểu hình như có chút khó khăn.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi các thành viên đội đặc nhiệm đang nghi hoặc, "Có từng xem Resident Evil chưa?"

Tiếu Phi cùng nhóm đội viên đều gật gật đầu.

Triển Chiêu lời ít ý nhiều chỉ mặt đất dưới chân, "Chỗ này giống như the Hive của công ty Umbrella đó."

Tiếu Phi hít ngược khí lạnh, "Có xác sống hả?"

Triển Chiêu khoát tay, "Phiên bản lỗi, phiên bản lỗi thôi! Chỉ có biến thái không có xác sống."

Mã Hán đi lên hai bước, thấp giọng nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Vừa rồi Triệu Tước liên hệ bọn tôi, nói nơi này là căn cứ số 3."

Triển Chiêu gật gật đầu, "Quả nhiên."

Bạch Ngọc Đường hiểu ra vì sao nhóm Mã Hán lại đúng lúc gọi trợ giúp tới, đồng thời, Bạch đội trưởng cũng nhìn nhìn Triển Chiêu —— Triệu Tước sao lại hiểu rõ hành động của chúng ta vậy? Có thể nào có theo dõi gì không?

Triển Chiêu cũng cầm di động gõ cằm. . . . . . Phỏng chừng là có đó.

Lúc này, cục trưởng Bao cùng SCI những người khác chạy đến.

Nhóm nhỏ pháp y Công Tôn, Mã Hân cùng Hạ Thiên mang theo thiết bị chụp ảnh, chuẩn bị đi thăm căn cứ thực nghiệm ngẫu nhiên bị phát hiện này.

Bạch Ngọc Đường nói nhóm Lạc Thiên giải Chu Thần về SCI trước.

Nhận lấy bản đồ địa hình Mã Hán vẽ thủ công được Triệu Hổ đưa qua, Triển Chiêu xem kỹ, lại xem xét tình hình Mã Hán một chút.

Triển Chiêu nói với Mã Hán, "Triệu Tước phỏng chừng biến anh thành dụng cụ chất chứa rồi, hẳn là cất không ít thứ vào đấy."

Mã Hán cũng có chút bất đắc dĩ, "Không cất cái gì không tốt vào đó đấy chứ?"

Triệu Hổ cầm đèn pin chiếu vào tai Mã Hán.

Mọi người đi ra khỏi ngục giam, nhìn Chu Thần bị áp lên xe đưa đi, đều cảm giác có nhiều nghi vấn cần Triển Chiêu giải thích lắm.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Rốt cuộc người đó là Chu Thần, hay là Chu An Minh?"

"Là cả hai." Triển Chiêu nói, ý bảo dựa theo bản vẽ đi thăm phòng thí nghiệm ngầm một chút trước, vừa đi vừa nói.

. . . . . .

Trước đó khi Triệu Hổ mới thấy ngục giam, liền cảm thấy nơi này thật thích hợp quay phim kinh dị. Chờ mọi người xuyên qua hành lang rắc rối phức tạp, tìm được cổng rồi đi vào tầng hầm ngầm, giống như thật sự đi vào cảnh phim kinh dị vậy.

Tầng hầm ngầm chủ yếu là hành lang hẹp dài, ánh đèn mờ ảo, lẫn lộn mùi nước khử trùng, mùi ẩm mốc và mùi gỉ sét.

Mặt đất xi măng bị chà xát đến bóng loáng cùng vách tường ố vàng, mỗi phòng có giường bệnh, bàn giải phẫu, còn có một ít phòng thí nghiệm chứa các loại dụng cụ, phong cách giống như trò chơi kinh dị thời phục cổ, có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể có một con quái vật biến dị chui ra từ một góc nào đó.

"Trình độ cộng nghệ thấp hơn so với the Hive của công ty Umbrella." Triệu Hổ tỏ vẻ thất vọng, "Không có người nhân bản cũng không có AI Nữ Hoàng Đỏ."

"Bởi vì nơi này không có phát tán nguy cơ bệnh độc." Triển Chiêu đi vào một văn phòng, tìm được một ít tư liệu văn kiện, đưa cho Công Tôn.

Công Tôn lật xem một chút, nói Mã Hân cùng Hạ Thiên mang tất cả văn kiện cùng máy tính về SCI nghiên cứu.

Chờ mọi người thăm thú phòng thí nghiệm ngầm xong, khoa Giám định của cục cảnh sát đã tới.

SCI kết thúc công việc quay về cục cảnh sát, nhưng mà trên đường lái xe về, trừ Triển Chiêu ra, những người khác đều mơ hồ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu, "Chu An Minh cùng Chu Thần."

"Vậy nói từ vụ án ba mươi năm trước kia." Triển Chiêu nói, "Đây là một vụ án khá hung tàn, nhưng lại khá đơn giản, phải không?"

Tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu khái quát vụ án lại trước, "Chu Thần và Chu Quang em trai song sinh, cùng với mấy người bạn đi bơi, kết quả Chu Quang chết đuối, Chu Thần sau khi về nhà, tự xưng là Chu Quang, hơn nữa có được năng lực hành vi của Chu Quang, vốn chỉ có thể thi được 50 điểm lại có thể thi lấy 100 điểm giống như Chu Quang. Trên cánh tay Chu Thần có vết sẹo bỏng vì tai nạn trước đó lưu lại, cho nên hắn thật sự là Chu Thần, còn người chết là Chu Quang. Sau đó Chu Thần giết chết các bạn học cùng đi bơi và mẹ mình, rồi bị bắt bỏ tù, cũng khai ra cha hắn đã sớm bị hắn đẩy xuống sông chết đuối. Mà cha hắn Chu An Minh là một sinh vật học gia, không ai biết người này nghiên cứu cái gì, đồng nghiệp cùng hạng mục của hắn ai cũng tử vong bằng đủ loại lý do trước khi hắn bị giết. Kết án, Chu Thần bị giam vào biệt ngục, ở tù cho đến nay."

Mọi người lại gật đầu —— chính là quá trình như vậy.

"Đầu tiên người này có phải Chu Thần hay không?" Triển Chiêu hỏi.

"Căn cứ vết thương trên cánh tay, là thật." Bạch Ngọc Đường vừa rồi cũng quan sát Chu Thần, trên cánh tay hắn đúng là có một vết sẹo bỏng lớn.

"Sẹo bỏng muốn hình thành cần thời gian, không phải có thể tùy ý giả tạo." Công Tôn cũng thấy xét về mặt thân thể thì đúng thật là Chu Thần.

"Vậy hắn có phải là Chu Quang không?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Ờ. . . . . ." Mọi người không phản ứng kịp, Triển Chiêu vì sao hỏi như vậy? Đã xác định là Chu Thần, sao còn có thể là Chu Quang?

"Một người sức học chỉ có thể thi được 50 điểm, làm sao có thể đột nhiên thi được 100 điểm? Một người bị dị ứng sữa, làm sao có thể mỗi đêm uống xong một hộp nữa?"

Triển Chiêu hỏi ra hai vấn đề, tất cả mọi người lâm vào trầm tư, làm sao có thể nhỉ?

"Đổi cách hỏi khác nhé, một người sức học có thể thi được 100 điểm, có thể thi được 50 điểm hay không? Một người tiêu hóa sữa bình thường, có thể uống sữa hay không?"

Triển Chiêu hỏi xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Ý của cậu là, Chu Thần thi được 50 điểm là cố ý, không thích uống sữa cũng chỉ là giả vờ?"

"Tiếp nhé." Triển Chiêu cũng không trả lời, tiếp tục hỏi, "Một người lúc bị bắt giam còn chưa tốt nghiệp trung học, làm sao có được năng lực của một sinh vật học gia kiến thức sinh học phong phú, có thể thay đổi gen thực vật, tạo ra giống hoa hồng mới?"

"Tự học thành tài?" Triệu Hổ hỏi.

Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, "Phải học như thế nào? Hắn ở trong ngục đó."

"Ờ. . . . . ."

Triển Chiêu chỉ chỉ chính mình, "Tôi mười sáu tuổi đã sớm hoàn thành kiến thức đại học."

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Tức là Chu Thần từ rất sớm đã có được tri thức cùng năng lực về lĩnh vực này?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, "Không phải nói Chu Thần nghịch ngợm gây sự thành tích rất kém cỏi sao? Chẳng lẽ là thiên tài ngụy trang?"

"Thiên tài ngụy trang cùng bị ma ám thân, lý do nào hợp lý hơn chứ?" Triển Chiêu hỏi.

Tất cả mọi người nhíu mày. . . . . . đúng vậy. . . . . .

"Hắn vì sao làm như vậy?" Triệu Hổ tò mò, "Hơn nữa vì sao sau khi đến đập nước liền liên tục giết người nhiều như vậy?"

"Đó là một vấn đề hay, Chu Thần rốt cuộc giết bao nhiêu người?" Triển Chiêu hỏi vấn đề tiếp theo.

"Chu Quang, bốn bạn học, cha mẹ hắn." Triệu Hổ trả lời, "Bảy người."

"Bảy người chết này có điểm gì không giống không?"

"Chỉ có cha của hắn không có thi thể." Mã Hán nói, "Những người khác đều bị sát hại tàn bạo, chỉ có cha hắn hình như không giống vậy."

"Nếu hắn chỉ giết Chu An Minh, mà không giết những người khác, hắn cũng không phạm tội một cách trực tiếp dã man như vậy, cảnh sát có thể bắt được hắn sao?"

"Không có thi thể sẽ không có mưu sát." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Rất khó."

"Vậy còn các đồng nghiệp đều tử vong ngoài ý muốn của Chu An Minh thì sao?" Triển Chiêu hỏi, "Một người chết do tai nạn còn hiểu được, hai người chết thì vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận, ba người chết đã gây hoài nghi, mà lên tới bốn người thì nhất định có vấn đề rồi. Mà nhóm đồng nghiệp của Chu An Minh lại còn chết hết nữa chứ!"

"Giống một chuỗi án giết người liên hoàn khác." Bạch Ngọc Đường hình như đã hiểu được hướng Triển Chiêu chỉ dẫn, "Người Chu Thần sát hại, trừ cha hắn ra, đều sử dụng thủ pháp tàn khốc hiệu suất cao, không chút nào che dấu. Mà giết Chu An Minh lại có tâm tư kín đáo không để lại sơ hở. . . . . . Nếu cái chết của các đồng nghiệp của Chu An Minh cũng có liên quan đến hắn. . . . ."

"Vậy hắn phải có một năng lực thực thi phạm tội rất tinh vi!" Mã Hán cùng Triệu Hổ cũng hiểu được ý, "Vậy thì quá kỳ quái , hắn rõ ràng có thể bày ra hành vi phạm tội kín đáo đến mức trốn tránh được cả pháp luật, vì sao lại phải đơn giản thô bạo đi giết người rồi khiến mình bị bắt như vậy?"

"Bởi vì hai loại năng lực đó, hắn đều có." Triển Chiêu cười cười, "Hắn có thể vừa là một tên đồ tể man rợ, cũng có thể là một tên tội phạm có chỉ số thông minh cao."

"Cho nên. . . . . ." Bạch Ngọc Đường lúc này cũng đuổi kịp tiết tấu của Triển Chiêu, "Hắn có thể là Chu Thần, cũng có thể là Chu Quang cùng Chu An Minh?"

Mọi người bỗng nhiên hiểu được lời Triển Chiêu nói trước đó, thực vật, côn trùng, thú có vú. . . . . .

Tình huống Chu Thần hình như tương tự với hoa hồng mà hắn cải tạo, còn cả con côn trùng thần bí không biết ai gửi đến SCI kia nữa.

"Chúng ta vẫn không biết sinh vật học gia Chu An Minh này nghiên cứu hạng mục gì." Xe chạy vào bãi đỗ xe của cục cảnh sát, Triển Chiêu đứng trước mui xe cho ra kết luận, "Có lẽ Chu Thần, chính là hạng mục nghiên cứu của hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci