Chương 9: Căn cứ số 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu hàn huyên một đường phim ảnh, không đầu không đuôi, tới cửa biệt ngục, lại nói cho Bạch Ngọc Đường, anh nghi ngờ Chu An Minh ở ngay tại nơi này.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Cho nên năm đó hắn không chết?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Hắn ở trong này làm cái gì? Ngồi tù hay làm việc?" Bạch Ngọc Đường có chút khó tưởng tượng, không phải là cải danh đổi họ vào chứ? Không lý nào! Hệ thống tìm của Tương Bình đặc biệt toàn diện, không chỉ có tin tức tên tuổi thân phận, còn có các loại thông tin sinh học, phân biệt khuôn mặt, chỉ cần Chu An Minh có lưu trữ từ phía chính phủ thì nhất định có thể tra được!

Thấy Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, Triển Chiêu giải thích, "Tôi chỉ mới có nghi ngờ bước đầu, còn cần nghiệm chứng một chút."

Hai người đến văn phòng ngục giam thăm hỏi thủ tục, Mã Hán cùng Triệu Hổ không theo vào, ở bên ngoài chờ.

Đốt điếu thuốc, Mã Hán dựa vào mui xe, ngẩng đầu lên đánh giá ngục giam.

Triệu Hổ nhìn thấy ở cổng có đặt một cái máy bán hàng tự động, liền đi mua hai lon đồ uống.

Chỗ ngục giam này quy mô không lớn, thuộc kiểu nhà tù cho bệnh nhân, giam giữ đều là bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nghiêm trọng, bởi vậy thủ vệ rất cẩn mật.

Máy bán hàng tự động ở ngay bên cạnh trạm canh gác.

Cổng vào ngục giam có ba lối, hia lối phía trước canh gác rất nghiêm, cũng nhiều người. Cổng này có một người gác, giống như một sân khấu, qua chốt bảo vệ đến đây, đăng ký, muốn đi chỗ nào, cảnh sát thủ vệ sẽ chỉ đường cho.

Triệu Hổ từ trước đến nay thân thiện, với ai cũng có thể tán gẫu hai câu, gặp người cảnh sát này cùng tầm tuổi với mình, liền đánh tiếng chào hỏi, "Người anh em quê đâu đấy?"

Tính tình anh cảnh sát kia cũng không tệ, cùng Triệu Hổ hàn huyên, lời nói ra hình như là muốn thử xem bọn họ đến làm gì.

Triệu Hổ cùng anh ta kéo đông kéo tây trò chuyện, cười hì hì lấy đồ uống rời đi.

"Tiểu Mã ca." Triệu Hổ đưa một lon cà phê cho Mã Hán.

Mã Hán nhận đồ uống, anh vừa rồi nhìn Triệu Hổ cùng bảo vệ cổng nói chuyện phiếm, lúc này, bảo vệ đang gọi điện thoại, vừa gọi còn vừa liếc nhìn về hướng bọn họ. Thấy Mã Hán nhìn qua, bảo vệ liền xoay người.

"Gã kia phỏng chừng là một kẻ gián điệp ngầm." Triệu Hổ nói.

Mã Hán nhíu mày, ở trong này cài gián điệp ngầm làm gì?

"Chỗ này cảm giác cũ kỹ, quy mô nhỏ hơn nhiều so với nhà ngục giam Triệu Tước kia nhiều." Hổ tử dời đề tài.

"Chỗ này giống bệnh viện tâm thần hơn." Mã Hán coi như có chút nghiên cứu với mấy chỗ biệt ngục, "Tôi trước đây từng đến chỗ này chấp hành nhiệm vụ một lần."

"Lúc còn là tay súng bắn tỉa hả?"

"Ừm." Mã Hán gật đầu, "Lúc ấy có phạm nhân khống chế một giám ngục, đi lên mái nhà bên kia."

Mã Hán vừa nói, vừa chỉ vào một tòa kiến trúc bốn tầng màu trắng đối diện, hiện tại mái nhà đã được trang bị lưới phòng hộ.

"Sau đó thì sao?" Triệu Hổ tò mò hỏi Mã Hán, "Anh bắn hạ tên phạm nhân đó?"

"Tôi bắn hạ giám ngục."

Giừ cơ?" Triệu Hổ nhìn chằm chằm Mã Hán —— anh nói thật đó hả?

Mã Hán nhớ lại chuyện cũ, "Đó là lần đầu tiên tôi cùng tiến sĩ Triển hợp tác, vốn tôi thật sự đã nhắm vào phạm nhân, nhưng bộ đàm đột nhiên vang lên, tiến sĩ Triển nói với tôi, cái người bị khống chế kia mới là phạm nhân, kẻ bắt cóc con tin chính là giám ngục, hắn bị ép buộc."

Triệu Hổ há miệng nghe.

"Tôi vốn nghĩ bắn vào chân giám ngục một phát, nhưng tiến sĩ Triển nói tôi bắn gục hắn, còn bảo nếu hắn không chết, tất cả mọi người nơi này sẽ chết." Mã Hán nói tiếp , "Tôi nổ súng, giám ngục kia ngã xuống. . . . . . Mà người phạm nhân đang khống chế hắn vẫn duy trì tư thế khống chế, y như trúng tà."

"Phạm nhân mới là giám ngục thật sự sao?" Triệu Hổ tò mò, "Vì sao lại hành động dị thường như vậy?"

"Hóa ra phạm nhân kia trước khi bị bắt là bác sĩ, còn là một bác sĩ gây mê rất lợi hại. Lần đó hắn đã lên kế hoạch thật lâu, giết một bác sĩ, đánh hôn mê giám ngục. Sau đó lợi dụng thuốc trong phòng y tế chế tạo thuốc mê, hạ một châm cho giám ngục, người giám ngục đó y như trúng tà luôn."

"Oa! Vậy thật đúng là nguy hiểm." Triệu Hổ nói xong, có chút khó hiểu, "Vì sao bày ra hành động như vậy? Cho dù thật sự cảnh sát hay tay súng bắn tỉa bắn hạ sai người, chỉ cần các giám ngục khác chạy tới gần vừa thấy sẽ phát hiện, khả năng chạy thoát rất nhỏ a."

"Hắn không phải muốn chạy." Mã Hán hơi hơi cười cười, "Tiến sĩ Triển nói hắn là muốn giết càng nhiều người."

Triệu Hổ nhíu mày, "Giết như thế nào?"

"Chờ cảnh sát đồng loạt xông lên, phát hiện trong túi của tên giám ngục giả đã chết kia, có chứa hai bình chất lỏng." Mã Hán dập tắt điếu thuốc, "Nghe nói là chất kịch độc, chỉ cần trộn lẫn hai loại chất lỏng, có thể nổ mạnh, khí thể phóng thích có thể làm cho toàn bộ người xung quanh trúng độc mà chết. Hắn chạy lên tòa nhà đó, là bởi vì chỗ đó giam giữ nhiều phạm nhân nhất, giả bộ bị khống chế, là vì muốn dẫn tới càng nhiều cảnh sát."

Triệu Hổ mở to hai mắt nhìn, "Biến thái như vậy a?"

Mã Hán nhún vai, "Không biến thái thì sẽ không bị nhốt ở đây mà."

"Nơi này buổi tối chắc chắn rất thích hợp quay phim kinh dị." Triệu Hổ hình như còn đắm chìm trong không khí phim kinh dị vừa rồi, tự nhủ thầm một câu, "Vì sao có những người, muốn biến cuộc sống của chính mình thành một bộ phim kinh dị nhỉ. . . . . ."

. . . . . .

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường được một vị giám ngục dẫn đường, đi tới văn phòng viện trưởng.

Chỗ này tuy rằng được gọi là biệt ngục, nhưng kỳ thật cũng là một khu bệnh viện đặc biệt, ngục trưởng cùng viện trưởng cùng một người, họ Sử, tên là Sử Văn.

"Sử viện trưởng." Triển Chiêu vào cửa, chào hỏi một ông chú trung niên đeo kính, râu ria xồm xoàm.

"Ôi, Tiểu Triển, khách hiếm có khách hiếm có." Sử viện trưởng vừa lúc cúp điện thoại, đứng lên tiếp đón hai người.

Triển Chiêu giới thiệu Bạch Ngọc Đường một chút, Sử Văn nói thư ký đi pha hai ly hồng trà loại 1, đãi khách quý.

Ngồi hàn huyên vài câu, Sử Văn liền hỏi, "Haivị có chuyện gì?"

Triển Chiêu nói bọn họ đang điều tra vụ án, có một người liên quan đang ở trong ngục giam này, tên là Chu Thần.

Sử Văn nghe thấy hơi hơi dừng một chút.

Ông ta tạm dừng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại rất lo lắng, sợ ông mở miệng nói Chu Thần đã chết các kiểu thì phiền toái rồi.

"À. . . . . . Chu Thần hả. . . . . ." Vẻ mặt Sử Văn hình như có chút khó xử, nhìn nhìn Triển Chiêu, "Chính là. . . . . . Chu Thần đó ấy hả?"

Triển Chiêu cười cười, hỏi lại, "Ai cơ?"

"Cái người giết em hại mẹ ấy?" Sử Văn thăm dò hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn nhìn Sử Văn.

Sử Văn khoảng năm mươi tuổi, Chu Thần là ba mươi năm trước bị giam vào đây, nói cách khác, Chu Thần tới đây còn sớm hơn so với Sử Văn.

"Đã giết rất nhiều người." Triển Chiêu hỏi, "Sử viện trưởng, có hiểu biết gì về người này sao?"

"Ấy. . . . . . Không biết không biết." Sử Văn vội vàng xua tay, "Chỉ là, nghe qua một vài tin đồn về hắn."

Triển Chiêu gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên cạnh dù chẳng phải nghiên cứu tâm lý học cùng có thể nhìn ra phản ứng của vị Sử viện trưởng này khi nhắc tới Chu Thần rất không tự nhiên.

"Sử viện trưởng thường có tiếp xúc với Chu Thần sao?" Triển Chiêu như thể không vội tìm Chu Thần, mà cùng Sử Văn hàn huyên.

"À. . . . . . Ờ. . . . . . Không có tiếp xúc." Sử Văn nâng ly trà lên, "Thì, có đôi khi, lúc bọn họ ra hóng gió, tôi có thấy ấy mà."

"Chưa từng tán gẫu riêng sao?"

"Hả?" Sử Văn vội vàng lắc đầu, "Không có! Tôi không đơn độc tiếp xúc với phạm nhân, Chu Thần cũng thuộc loại người khá an phận."

"Khá an phận?"

"Đúng vậy, biểu hiện rất tốt, nói uống thuốc là uống thuốc, rất nghe lời."

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu —— ông ta vừa rồi nói không quen, hiện tại lại ngay cả uống thuốc ngoan hay không ngoan cũng biết. . . . . . Vậy rốt cuộc là quen hay không quen?

Triển Chiêu hơi cười cười, vỗ vỗ đầu gối Bạch Ngọc Đường, đứng lên, nói, "Đi thôi, chúng ta đi gặp hắn."

"À. . . . . . Được." Sử Văn gật gật đầu, tự mình đưa nhóm Triển Chiêu đi.

Ra khỏi phòng viện trưởng, Triển Chiêu chú ý tới vị trí của thư ký ở cửa trống không.

Đi ra khỏi khu văn phòng, Triển Chiêu liền cảm giác di động rung một cái. Lấy điện thoại mở ra, chỉ thấy điểm đỏ vẫn luôn di động, đã ngừng lại.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, đưa thu hồi điện thoại —— Triệu Tước rốt cuộc đang làm gì?

. . . . . .

Nói cũng khéo, lúc này, ở trong rừng rậm nơi xa, Triệu Tước cũng đang cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay.

Trên màn hình, cũng có bản đồ giám sát, cũng có một điểm đỏ đang thong thả di chuyển, tới gần một khu vực đánh dấu vàng.

Triệu Tước nhíu mày, nói thầm một câu, "Sao lại đến chỗ đó?"

"Đến đâu?" Bạch Diệp hỏi.

Triệu Tước đưa máy tính bảng cho hắn, giơ tay đòi điện thoại vệ tinh từ Eddie người dẫn đầu.

Eddie đưa điện thoại.

Mấy hủ hạ của Eddie đi theo đều hoang mang nhìn lão Đại nhà mình —— từ sau khi đi vào rừng rậm y chẳng nói câu nào, bình thường tật xấu cả nùi, hôm nay sao lại y hệt người máy, vô thanh vô tức, nhưng thật ra lại rất nghe lời vị chuyên gia kia.

Triệu Tước giơ tay chỉ, Eddie mang theo thủ hạ đi lên phía trước vài bước, ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi Triệu Tước.

Triệu Tước suy nghĩ một chút, ấn gọi một số điện thoại.

. . . . . .

Tại cổng biệt ngục, Mã Hán cùng Triệu Hổ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi phía sau một ông chú, trong lòng có chút tò mò, muốn theo nhìn xem Chu Thần kia rốt cuộc thần thánh phương nào. Nhất là Triệu Hổ, đó là nam diễn viên chính trong phim của cậu nha, không biết bộ dáng thế nào.

Đang nhìn mà nóng lòng, điện thoại Mã Hán đột nhiên kêu vang, điện báo là một số điện thoại lạ.

Triệu Hổ từ trước đến nay nhiều chuyện, còn tưởng rằng Gia Di gọi tới kiểm tra, xán tới xem.

"Đó là số điện thoại vệ tinh phải không?" Triệu Hổ tò mò, "Gia Di xuất ngoại hả?"

Mã Hán lắc đầu, nhận cuộc gọi, "A lô?"

"Tay súng bắn tỉa."

Mã Hán hơi sửng sốt, Triệu Hổ dán tai vào di động nghe cũng sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái —— Triệu Tước?

"Hai cậu có vào tòa ngục giam đó không?"

Triệu Tước không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Bọn tôi chờ ở cổng."

Mã Hán vừa nói, vừa nhìn khắp nơi, chỉ thấy người cảnh vệ vừa rồi lại bắt đầu gọi điện thoại, còn nhìn về hướng hai người họ nữa.

Mã Hán khẽ nhíu mày, đầu kia điện thoại Triệu Tước tiếp tục nói, "Bạn nghe lén, cách xa một chút."

Triệu Hổ chớp mắt mấy cái, ý thức được đang nói mình, liền tự giác lùi ra hai bước, tỏ vẻ không nghe lén nha! Đồng thời Hổ tử lại khó hiểu —— vì sao mình lại nghe lời như vậy? Bị thôi miên sao?

Mã Hán đang nghi hoặc, chợt nghe đầu kia điện thoại, giọng Triệu Tước truyền đến, âm điệu bằng phẳng, nhưng đầu Mã Hán lại từng chút bắt đầu trống rỗng.

Chờ cúp điện thoại, Mã Hán đã không còn biểu tình, anh bước nhanh tới chỗ trạm gác.

Triệu Hổ nhìn theo Mã Hán đi qua bên người mình —— tình huống gì thế này?

Vọng cửa không có khóa, người cảnh vệ kia đang nghe điện thoại, gặp Mã Hán đột nhiên tiến vào, sửng sốt một chút, còn chưa mở miệng nói chuyện, Mã Hán đột nhiên vung tay đấm vào dưới cằm hắn một kích.

Cảnh vệ kia chưa kịp hừ một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.

Triệu Hổ kinh ngạc, theo bản năng nhìn nhìn trái phải. . . . . . May mà gần đó không có ai.

Mã Hán tiếp điện thoại, để bên tai nghe.

Nghe đầu kia điện thoại truyền đến một giọng vội vàng, lặp lại, "Cảnh báo cấp 1, Cảnh báo cấp 1. . . . . ."

Mã Hán cúp điện thoại, nhìn Triệu Hổ ở cổng trợn mắt há hốc mồm, máy móc nói, "Nơi này là căn cứ số 3."

"Hả?" Triệu Hổ mở to hai mắt nhìn Mã Hán, "Cái gì căn cứ cơ?"

"Gọi cho Tương Bình cầu trợ giúp." Nói xong, Mã Hán cầm lấy bút trên bàn, xé tờ giấy đăng ký cho khách, cúi đầu bắt đầu vẽ vẽ họa họa.

Triệu Hổ nhanh chóng gọi điện thoại cho Tương Bình, nói ngục giam đã xảy ra chuyện cần phái tiếp viện, Tương Bình hỏi xảy ra chuyện gì Triệu Hổ chỉ nói có đại sự, liền cúp điện thoại, Tương Bình đầu kia điện thoại sợ tới mức lao ra khỏi văn phòng đi tìm cục trưởng Bao.

Mã Hán vẫn còn đang vẽ.

Triệu Hổ nhìn bức tranh vẽ thẳng tắp cũng không dùng thước đo, nhìn Mã Hán không dùng não ngay tại chỗ vẽ không ngừng, nghĩ bụng, người này hình như không phải đồng sự của mình. . . . . .

Triệu Hổ biết Mã Hán khác thường chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại với Triệu Tước vừa rồi, muốn gọi điện thoại cho Triển Chiêu xin giúp đỡ, nhưng điện thoại không gọi được, để ra trước mắt nhìn. . . . . . Không có tín hiệu!

Hổ tử hoang mang —— rõ ràng vừa rồi cùng Tương Bình gọi điện thoại còn có tín hiệu, sao giờ đột nhiên không có?

Mã Hán như bị Thần Bút nhập, dùng chưa đến năm phút, trên giấy vẽ ra bản đồ địa hình lập thể hoàn chỉnh. Buông bút, bỗng nhiên anh ôm đầu ghé vào bàn.

"Tiểu Mã ca!" Triệu Hổ nhanh chóng đến đỡ anh.

Mã Hán vỗ đầu, thần chí cũng dần dần khôi phục.

Triệu Hổ lắc lắc anh mấy cái, Mã Hán phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Triệu Hổ, "Làm sao vậy?"

Triệu Hổ nhìn Mã Hán trước mắt đã "hồi hồn", cầm lấy bản vẽ quơ quơ, "Vừa rồi anh vẽ thủ công ra đó."

Mã Hán nhận tờ giấy nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn ngục giam phía trước, nhíu mày, "Đây hình như là bản đồ địa hình ngục giam!"

Triệu Hổ cũng nhìn kỹ, "Đúng thật này. . . . . ."

Mã Hán có nhớ chuyện đã xảy ra vừa rồi hay không? Nhớ rõ chứ! Nhưng cảm giác giống như một giấc mộng đồng thời bị bóng đè vậy, thân thể cũng không do bản thân mình khống chế.

"Anh làm sao vẽ được bản đồ địa hình ngục giam này?" Triệu Hổ khó hiểu, Mã Hán đừng thấy dùng súng điêu luyện vậy, thật ra bình thường vụng về, ở nhà vẽ cho Dương Dương mèo con thỏ con thôi cũng mất cả nửa giờ.

Mã Hán cũng không hiểu "Giống như. . . . . . Là nhớ mà vẽ."

"Còn căn cứ số 3 thì sao?"

Mã Hán biết mình nói nơi này là căn cứ số 3, nhưng cụ thể là cái gì hắn hồi tưởng lại cũng chỉ có trống rỗng.

"Xong rồi xong rồi!" Triệu Hổ lo lắng, "Vừa rồi Triệu Tước trong điện thoại nói cái gì, lại phân anh thành như vậy?"

Nói đến Triệu Tước, Mã Hán khẽ nhíu mày, "Cậu có còn có nhớ, trước đó lúc điều tra vụ án "Con thuyền ma quái" hay không. . . . . ."

"Nhớ rõ a! Tước gia đơn độc ở cùng anh rất lâu!" Triệu Hổ đã sớm nghi ngờ đến điểm này.

"Ông ấy có thể đã cất tin tức gì đó trong não tôi."Mã Hán nhức đầu, nhìn tấm bản đồ.

Triệu Hổ cùng anh nghiên cứu, hai người nhìn một lát, đều phát hiện một vấn đề —— tầng ngầm ngục giam này có rất nhiều phòng, còn có lối đi.

. . . . . .

Trong biệt ngục, từng tấm cửa sắt cao lớn mở ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Sử Văn, vào một phòng giam ở tận cùng phía tây được canh gác nghiêm ngặt.

"Tiến sĩ Triển."

Một ngục cảnh thấy Triển Chiêu, liền đi tới chào hỏi.

Triển Chiêu gật gật đầu với anh ta.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ——ngục giam này cậu có nhiều người quen vậy sao?

Triển Chiêu mỉm cười.

Giám ngục kia thấy Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, liền giải thích, "Tôi tên Ngô Lỗi, trước đây tiến sĩ Triển đã cứu tôi."

Sử Văn cũng cười, "Ai, năm đó nếu không nhờ tiến sĩ Triển, ngục giam này có rất nhiều người đã chết."

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu —— anh cũng từng nghe nói về vụ án khống chế năm đó.

Triển Chiêu hỏi Ngô Lỗi, "Chu Thần là anh phụ trách sao?"

"Đúng vậy." Ngô Lỗi gật đầu, "Các anh tìm Chu Thần a? Giờ này hắn chắc đang ở vườn hoa hồng."

"Vườn hoa hồng?"

"Vâng, phạm nhân nơi này đều có thời gian lao động, có người làm nghề mộc, có người làm vườn." Sử Văn giới thiệu nói, "Chu Thần rất có khả năng, hắn chuyên cải tạo hoa hồng, nghiên cứu ra rất nhiều giống mới." Ngô Lỗi nói.

"Chu Thần có phải giỏi sinh học lắm hay không?" Triển Chiêu hỏi.

"Đúng vậy! Nói chung là rất thông minh, đặc biệt có học vấn."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Chu Thần bị nhốt chỉ mới 16, đại học cũng chưa kịp học, không phải là tự học đấy chứ?

"Hắn ở nơi này lâu rồi, có người tới thăm hắn không?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Thỉnh thoảng có." Ngô Lỗi trả lời, "Đều là mấy người công tác xã hội a, còn có một vài người bạn của cha hắn."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

"Bạn bè gì a?" Triển Chiêu vừa cùng Ngô Lỗi tán gẫu, vừa dùng dư quang liếc sang Sử Văn bên cạnh.

Sử Văn lúc này hình như rất lo âu, thỉnh thoảng nhìn xem Ngô Lỗi, hình như là ngại anh ta nói nhiều, lại ngẩng đầu nhìn phía trên.

Bạch Ngọc Đường sớm theo dõi người này, ông ta ngẩng đầu nhìn chính là hướng chiếc loa.

Triển Chiêu tất nhiên cũng chú ý tới.

"Có ông chú béo thường đến. . . . . ." Ngô Lỗi nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên. . . . . . Cả ngục giam vang lên tiếng cảnh báo lớn.

"Ôi trời!" Sử Văn ngăn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại, "Đây là cảnh báo cấp 1, có thể xảy ra chuyện rồi!"

Ngô Lỗi cũng nhíu mày, "Sao lại thế này? Có phạm nhân trốn ra?"

"Để cho an toàn, trước hết ta rời khỏi đây đã?" Sử Văn đề nghị.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn ông ta, nói, "Không cần, đến cũng đến rồi."

Triển Chiêu cũng ra hiệu chp Ngô Lỗi mở cửa.

Ngô Lỗi mở ra một cửa sắt trước mắt, cửa chậm rãi mở, xuất hiện một hoa viên, bên trong có đủ loại hoa hồng đủ kiểu dáng.

Có một người trung niên mặc đồ bệnh nhân màu trắng, đang tưới nước cho một chậu hoa hồng.

Cửa sắt mở ra, hắn cũng không ngẩng đầu, tự mình làm việc của mình.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều xem qua ảnh chụp Chu Thần, ba mươi năm trôi qua, người từng là thiếu niên biến thành trung niên, nhưng thân thể các kiểu cũng không thay đổi.

Bạch Ngọc Đường cau mày, hồi tưởng vừa rồi Triển Chiêu nói —— Chu An Minh ở ngay tại nơi này.

Vừa rồi trong nháy mắt mở cửa , Bạch Ngọc Đường thật sự nghĩ đứng ở nơi đó chính là Chu An Minh, bởi vì Chu Thần sau khi lớn lên tạo cảm giác rất giống Chu An Minh năm đó. Nhưng nghĩ lại nghĩ, nếu Chu An Minh thật sự còn sống, cũng sắp 60 tuổi rồi, không thể trẻ như vậy.

"Chu Thần, có người đến thăm anh." Ngô Lỗi gọi hắn một tiếng.

Chu Thần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt di động, rơi xuống Triển Chiêu cùng của Bạch Ngọc Đường.

"Hai vị cảnh sát này có chút việc muốn hỏi anh." Sử Văn ngoắc, ý bảo hắn lại đây.

Chu Thần buông bình tưới xuống, xoay người, đi sang bên kia.

"Này!" Ngô Lỗi gọi hắn, "Chu Thần. . . . . ."

Nhưng Chu Thần vẫn đi không quay đầu lại. hình như không muốn gặp ai.

Ngay khi Sử Văn cùng Ngô Lỗi đang bất đắc dĩ, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng, gọi một tiếng, "Chu An Minh."

Chu Thần dừng cước bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci