Chương 12: Thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Diệp cùng Triệu Tước ở một phòng thí nghiệm ngầm bí mật trong rừng rậm, tìm được thi thể K đã đóng băng nhiều năm.

Không chỉ thế, còn phát hiện có người khác tồn tại trong tầng hầm ngầm này.

Bạch Diệp đuổi theo bóng người màu trắng.

Triệu Tước kéo tai Trương Duệ, đi theo sau.

Trương Duệ oai oái kêu la xin tha, thề độc bản thân chỉ là chân chạy việc, cầu Triệu Tước buông tha.

Triệu Tước vẫn kéo không phản ứng lão, thấy Bạch Diệp ngừng lại phía trước, liền đẩy Trương Duệ ra trước.

Lúc này, Bạch Diệp đang đứng trước một cánh cửa thủy tinh đang mở, chưa đi đến, chỉ đứng tại chỗ xem tình hình bên trong.

Triệu Tước ra hiệu cho Trương Duệ câm miệng, bởi vì chú ta đã nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái. . . . . . Hình như là giọng trẻ con nói chuyện.

Triệu Tước lại liếc Trương Duệ, lão giơ tay lau mồ hôi.

Bạch Diệp quay đầu lại, nhìn Triệu Tước, ý bảo người kia lại đây xem.

Triệu Tước đi đến cửa, giao Trương Duệ cho Bạch Diệp, còn mình thăm dò vào phòng xem.

Căn phòng bố trí giống như một phòng học nhà trẻ, trong phòng có ba đứa bé đang vẽ vời, nhìn khoảng ba đến năm tuổi, bên cạnh có hai bà dì người nước ngoài mặc trang phục y tá, nhìn như là vú em.

Triệu Tước đi vào, giơ tay cầm lấy bức tranh xem.

Bạch Diệp cũng đánh giá đồ vật trong phòng, có các loại đồ chơi bổ não, trên tường dán rất nhiều bức tranh, nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Buông tranh xuống, Triệu Tước quay đầu lại nhìn Trương Duệ.

Trương Duệ nhắm thẳng góc tường mà lùi, cố gắng hết sức không khiến cho Triệu Tước chú ý.

Triệu Tước lấy ra điện thoại vệ tinh, ấn gọi một dãy số.

. . . . . .

Trong phòng thẩm vấn SCI, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang thẩm vấn Chu Thần, đột nhiên, di động của Triển Chiêu vang lên.

Triển Chiêu cầm lấy, nhìn sau khi xem số, tiếp nhận.

"Con mèo nhỏ."

Không có gì bất ngờ, đầu kia truyền đến giọng của Triệu Tước.

Triển Chiêu nhìn qua Chu Thần đối diện, hỏi Triệu Tước, "Phát hiện gì rồi?"

Triệu Tước trả lời, "Ba đứa trẻ."

"Quả nhiên. . . . . ." Triển Chiêu nhíu mày, "Bao nhiêu tuổi?"

"Hẳn là cũng không quá năm tuổi." Triệu Tước thấy một đứa bé ngẩng mặt nhìn mình, liền giơ tay xoa xoa đầu bé.

"Vậy là bình thường?" Triển Chiêu hỏi.

"Có thể là bình thường." Nói xong, Triệu Tước dùng tiếng Bồ Đào Nha hỏi hai vị vú em kia mấy câu.

Với phương giơ tay, làm thủ thế "Ba" với Triệu Tước.

Triệu Tước với Triển Chiêu nói, "Trước đó còn có ba đứa, đã bị mang đi, hẳn là đã tiến hành thực nghiệm rồi."

Triển Chiêu nhíu nhíu mày.

"Cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Triệu Tước hỏi Triển Chiêu.

"Ừm." Triển Chiêu gật đầu.

"Ta cùng Bạch Diệp sẽ mau chóng trở về." Triệu Tước nói xong, cúp điện thoại, lại gọi cho cặp song sinh, giao cho bọn họ làm việc.

. . . . . .

Triển Chiêu buông di động, ngẩng đầu nhìn Chu Thần trước mắt.

Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu đối thoại của Triển Chiêu cùng Triệu Tước, nhưng anh cũng không sốt ruột, N ở đây rồi, trước sau gì cũng sẽ tiết lộ.

Triển Chiêu nghiêng về trước một chút, nâng cằm nhìn Chu Thần, hỏi, "Ông sợ Triệu Tước sao?"

Chu Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Tôi có hơi sợ người này."

Khi nói lời này, Chu Thần nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhún vai.

Triển Chiêu nghe xong có chút bất ngờ, nghĩ nghĩ, hỏi, "Ý của ông là. . . . . . Ông sợ Bạch Diệp?"

Bạch Ngọc Đường nhìn qua Triển Chiêu, hình như có chút ý kiến —— đang nói tôi không đáng sợ bằng Bạch Diệp đấy hả.

"Cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi." Chu Thần hoạt động cổ tay bị xiềng xích khóa một chút.

"Tôi đúng thật có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng trước khi tôi hỏi, không bằng tự ông kể đã." Triển Chiêu nói, "Kiểu như cuộc đời ông trôi qua như thế nào?"

Chu Thần nghe xong, gật gật đầu, trạng thái hình như không giống một phạm nhân bị thẩm vấn, ngược lại như một người đang được phỏng vấn, vô cùng thong dong.

"Người thật sự nghiên cứu ra 'Người Sai vị' , là cha tôi, Chu An Minh." Chu Thần đơn giản giới thiệu về hạng mục nghiên cứu của Chu An Minh, "Phòng thí nghiệm ngầm của căn cứ số 3 là cửa cha tôi, nhưng hướng nghiên cứu chủ yếu nguyên bản lại không phải Người Sai vị. Đặc biệt trong ngục giam có rất nhiều tài liệu thực nghiệm, hướng nghiên cứu chủ yếu kỳ thật là cường hóa gen. Các cậu hẳn đã gặp rất nhiều vật thí nghiệm được cường hóa phải không? Hướng nghiên cứu chủ yếu vẫn là tăng cường thần kinh học cùng năng lực cơ thể. Nhưng tạo ra không hề ít thứ vượt giới hạn, như kế hoạch bluedoll đầy bất ngờ, kế hoạch u linh để lại hậu hoạn vô cùng, còn có mười đời hoàn mỹ, một đời không trọn vẹn, bốn đời cuồng bạo. . . . . . Cùng với đủ loại diễn sinh phẩm*. Nhưng bất luận sửa như thế nào, nhân loại cũng không trốn thoát quy luật tự nhiên, đồng thời với cơ năng nào đó có thể tăng cường, mặt khác nhất định sẽ bị suy giảm, bất luận bao nhiêu thiên tài tham dự, làm thực nghiệm như thế nào, lý luận có khả quan cỡ nào, nhưng kết quả vẫn thất bại. Khi anh ảo tưởng có thể bồi dưỡng ra một loại sinh vật hoàn mỹ, kết quả lại ra phần lớn là quái vật. Cha tôi kỳ thật cũng không quá tham vọng với mớ nghiên cứu đó, ông ấy tuy rằng chuyên sinh học, nhưng cũng có hứng thú với lòng người."

*thành phẩm khác biệt, sinh ra do biến cố.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất kỳ quái, "Thân là sinh vật học gia, lại thích tâm lý học hơn?"

"Bởi vì ông ấy tìm được ý tưởng nghiên cứu mới." Chu Thần giải thích, "Cha tôi si mê một vài 'bệnh' đặc biệt, ông ấy chẳng hứng thú gì với tham vọng của KING, nhưng lại lợi dụng thời cơ KING làm thí nghiệm, mở hạng mục của mình, tôi chính là nội dung hạng mục của ông ấy, trước đó thất bại vài lần, đến tôi thì tính là thành công, cơ bản chính là cuộc đời như vậy."

Bạch Ngọc Đường nhìn qua Triển Chiêu —— vậy là xong rồi?

Ở cửa toàn bộ thành viên SCI cũng nhìn nhau —— đơn giản như vậy?

"Kỳ thật lối tắt của Chu An Minh, thật sự khai phá ra một kế hoạch tốt, theo tôi thấy so với kế hoạch ban đầu của KING càng thêm phù hợp." Triển Chiêu biết nguyên nhóm SCI đang nghe ở đây bao gồm cả Bạch Ngọc Đường chắc đang lâm vào trạng thái "mờ mịt", liền giải thích đơn giản một chút.

"Nhân chứng bởi vì chỗ thiếu hụt trên thân thể, tạo thành năng lực đặc biệt, không thể khống chế. Người Di truyền bởi vì bệnh do gen di truyền, tạo thành thứ gọi là hiện tượng ẩn thân, chỉ là một loại biểu hiện giả. Mà người Sai vị nhìn như là phiên bản cao nhất, tức có được thân thể cường hóa, cũng giải quyết được vấn đề lão hóa, là một thành phẩm. Nhưng trên thực tế, cái gọi là người Sai vị, có thể nói là thành quả kiểu Schrodinger*, chưa tới khi kết thúc, sẽ không ai biết đáp án chính xác của đề mục."

* Con mèo của Schrödinger: l à một thí nghiệm tưởng tượng. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.

"Đề mục gì cơ?" Tất cả mọi người SCI dự thính bên ngoài phòng thẩm vấn phát huy sức tưởng tượng, vừa phải mạnh lên, vừa còn có thể thanh xuân vĩnh hằng, không phải biến thành ma cà rồng đấy chứ?

"Cấy ghép ký ức."

Bất ngờ thay, Triển Chiêu nói ra một đáp án tất cả mọi người có thể nghe hiểu và ngộ rõ ý.

"Ký ức!" Triển Chiêu giơ tay chỉ chỉ đầu mình, "Căn cứ số 3 vì sao vẫn giấu ở biệt ngục, bởi vì nơi đó tài nguyên phong phú, biệt ngục có cái gì? Các loại phạm nhân tinh thần biến thái, tội ác tày trời. . . . . . Đó chính là một bảo khố tràn ngập linh cảm."

Chu Thần nhìn Triển Chiêu, lộ ra một tia cười quỷ dị.

"Tôi trước đó đã cảm thấy vụ án của ông có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhìn biểu hiện dị thường của ông trong cả vụ án, xuất hiện hai loại suy luận, một loại là hiện tượng thần bí, một loại khác là người song trùng. . . . . . Nhưng trên thực tế lại không đáng tin. Chỉ có duy nhất một đáp án có thể giải thích tất cả hành vi của ông, chính là cấy ghép ký ức. Ông có được ký ức của cha mình, của người em song sinh, cùng với không ít phạm nhân liên hoàn giết người có lực chấp hành rất mạnh. Có được ký ức chẳng khác nào có được năng lực, có toàn bộ ký ức của một người, tương đương với việc trở thành người đó! Đây chính là lý luận không già không chết của người Sai vị, cùng nguyên lý với trí tuệ nhân tạo AI. Nhân loại hiện tại đến gần nhất tới trạng thái tồn tại không già không chết chính là trí tuệ nhân tạo, số hóa mọi thứ. Mà trí tuệ nhân tạo vì sao có thể càng ngày càng mạnh? Chính là bởi vì năng lực học tập siêu cường của chúng, còn cái gọi là học tập, kỳ thật chính là ký ức. Khi ông có được toàn bộ ký ức của Chu Quang, sau khi giết chết Chu Quang, ông chính là Chu Quang. Cùng một đạo lý, ông cũng có được toàn bộ ký ức của Chu An Minh cha ông, người này có thể đã chết, bởi vì ông chính là thanh xuân của ông ta! Cùng già cả và cường hóa một lần! Chính là đơn giản như vậy."

Triển Chiêu một phen nói rõ ràng, không cần Bạch Ngọc Đường phiên dịch tất cả mọi người cũng nghe hiểu, cũng đều ngộ ra . Ra không phải phim kinh dị, kết quả là vẫn về tới tâm lý học cường hạng của Triển Chiêu.

Chu Thần nhẹ nhàng nhướn mày gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng, "Chính là như vậy."

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Triệu Hổ nghe mà sửng sốt , hỏi Mã Hán, "Tiểu Mã ca, ký ức đầy đủ của người khác phải cấy ghép vào đầu mình như thế nào? Không lẫn lộn sao?"

Mã Hán yên lặng giơ tay, ở trước mắt cậu quơ quơ bức tranh bản đồ địa hình căn cứ số 3vừa rồi chính mình trong vô thức vẽ ra.

Triệu Hổ bỗng nhiên cảm thấy đúng là có sức thuyết phục.

Hạ Thiên cùng Mã Hân đang cầm ly trà hỏi Công Tôn, "Chủ nhân, theo góc độ di truyền học, có được không?"

"Liên quan gì đến di truyền học chứ?" Công Tôn liếc nhìn hai bạn nhỏ kia, chỉ chỉ Chu Thần đăng sau kính thủy tinh nhìn một chiều, "Không phải là điên rồi sao?"

"Cho dù tôi đưa hết ký ức cho một người, người đó cũng không thể nào biến thành tôi chứ?" Lạc Thiên cảm thấy lý luận này không hợp lý, "Cho dù Chu Thần cùng Chu An Minh đều có được ký ức của Chu An Minh sống đến năm mươi tuổi. Nhưng mọi quyết định của Chu Thần năm mươi mốt tuổi chưa chắc giống với quyết định của Chu An Minh, nếu năm mươi tuổi Chu An Minh đã chết, vậy Chu Thần sống đến năm mươi mốt tuổi cũng chỉ là Chu Thần có được năm mươi năm ký ức của Chu An Minh mà thôi, mà không phải Chu An Minh năm mươi mốt tuổi."

Tất cả mọi người chỉ hắn, ý là —— đúng đó!

Kỳ thật trong phòng thẩm vấn Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ vậy, có được quá khứ không phải sẽ có được tương lai, cho dù lối suy nghĩ có hình thức giống nhau, đúng là một mệnh đề Schrodinger, như vậy được tính là giải quyết vấn đề lão hóa sao? Người đã chết vật chất liền hủy diệt, người khác dùng ký ức của anh tiếp tục sống, thì là trường sinh bất tử cái gì chứ?

"Chúng ta hiện tại sắp xếp lại một chút." Triển Chiêu tiếp tục nói, "N nếu từng đến rừng rậm, hẳn là biết K đã chết, Triệu Tước ở căn cứ thực nghiệm của K tìm được mấy đứa trẻ, chứng tỏ K không hề nề hà đã sử dụng lý luận Người Sai vị để 'kéo dài' cuộc đời mình. Nếu hắn đã có kỹ thuật của ông, vì sao G còn muốn nhọc lòng tìm ông?"

Chu Thần nghe đến đó, cười lạnh một tiếng, "K cùng G là hai tên phế vật."

Triển Chiêu nghe thế còn cảm thấy rất đồng ý, tiếp tục nói, "Ông đã qua cải tạo, có tính công kích rất mạnh, biệt ngục lại là địa bàn của ông, chúng tôi tuy rằng là trùng hợp đến, nhưng viện trưởng đã sớm báo tin cho ông, vì sao ông không trốn?"

Triển Chiêu chỉ chỉ hắn, "Ông cố ý muốn bị bắt đến SCI."

Chu Thần hình như cảm thấy có chút buồn cười, thở dài, "Thật sự là đứa bé lanh lợi, có cái gì mà cậu không biết sao?"

"I với ông có giá trị gì?" Triển Chiêu thật sảng khoái hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Chu Thần cũng không có trả lời, mà hỏi lại, "Cậu cảm thấy I có giá trị gì không?"

"Bản thân I có giá trị, hay là I có thứ giá trị gì trong tay?" Triển Chiêu thăm dò hỏi.

Những lời này hiển nhiên làm cho Chu Thần có chút bất ngờ, "Vì sao nghĩ như vậy?"

"Không bằng trước tiên ông nói xem, I có mấu chốt gì khiến các ông tranh đoạt?"

Chu Thần cười cười, không đáp lời, ngẩng đầu, nhìn qua đồng hồ trên tường.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy hành động ấy, lập tức còn có chút cảnh giác.

Người đang nghe bên ngoài phòng thẩm vấn tự dưng nhận thấy một loại cảm xúc nhanh chóng đang lan tràn, xảy ra chuyện gì?

Ngay sau một đoạn trầm mặc ngắn khiến kẻ khác bất an, Triển Chiêu bỗng nhiên đứng lên, tự nhủ nói hai chữ, "Thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci