Chương 13: Người bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu nói ra hai chữ "Thời gian", trên mặt Chu Thần xuất hiện nét cười thản nhiên.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, mọi người SCI đang dự thính thẩm vấn cũng thật nghi hoặc, thời gian gì?

"Cho nên mới nói ông là phản đồ của tổ chức." Triển Chiêu nhìn Chu Thần, "Bởi vì ông nghiên cứu ra được thứ mà bọn họ thiếu nhất, mới có thể thay thế được bọn họ, cho nên I trở thành tiêu điểm tranh đoạt."

Chu Thần nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, không đáp mà hỏi lại, "Cậu cảm thấy, Triệu Tước sau khi trở về chuyện đầu tiên làm là gì?"

Triển Chiêu nhíu mày.

"Phương pháp chấm dứt hết thảy kỳ thật đã ở trước mắt cậu." Chu Thần mỉm cười, chỉ chỉ chính mình, "Chỉ cần xóa bỏ I và N, hết thảy đều dễ dàng giải quyết. I thì có thể sẽ phiền toái một chút, cần tiêu diệt theo góc độ vật lý."

Nói xong, Chu Thần hình như thấy rất thú vị, cười ngửa trước ngửa sau.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, ý bảo thẩm vấn tạm thời ngừng lại.

. . . . . .

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu ra khỏi phòng thẩm vấn, mọi người trở lại văn phòng SCI, quây lại cùng nhau.

Tất cả mọi người nghe lời người trời xong nhìn Triển Chiêu —— bằng không ngài giải thích một chút xem có gì thú vị?

Triển Chiêu kéo cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn mọi người SCI tốp năm tốp ba cũng đều kéo ghế dựa đến ngồi xuống, liền thanh thanh giọng, mở miệng nói, "Ví dụ như, trái đất bị một nền văn minh cao cấp từ chiều không gian khác đánh chiếm!"

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, SCI những người khác cũng đều thở dài.

Công Tôn từ trên bàn cầm lấy bịch chip khoai tây, ném về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị bịch khoai quăng trúng đầu, giơ tay xoa xoa.

"Miêu nhi, đơn giản chút." Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh ra hiệu mọi người không cần sử dụng bạo lực, ở bên cạnh khuyên Triển Chiêu, "Đơn giản chút."

Triển Chiêu trầm mặc chốc lát, thử lại một lần, "Thì ví dụ như, sau khi chỗ nào đó bị nổ hạt nhân, vùng đất ấy trong ngắn hạn không thích hợp cho con người ở phải không?"

Mọi người nhìn Triển Chiêu, lời này nghe thì hiểu, nhưng có liên gian gì đến Chu Thần? Chó dù là lối suy nghĩ quanh co, có cần đi xa đến như vậy không?

"Bức xạ hạt nhân sau khi ảnh hưởng mấy trăm năm sẽ biến mất, vậy chỗ đó sẽ lại thích hợp cho con người sinh sống, như vậy con người phải làm gì nào?" Triển Chiêu nói tiếp, "Chờ mấy trăm năm sau rồi đi vào, đúng không?"

Tất cả mọi người gật gật đầu.

"Vậy một người chắc chắn chờ không được mấy trăm năm, phải có mấy thế hệ, đúng không?"

Mọi người gật đầu tiếp.

"Chúng ta vẫn luôn điều tra tổ chức này, bọn chúng làm nhiều thí nghiệm như vậy, không gì ngoài hai mục đích, một là cường hóa cơ thể cùng trí lực, hai chính là kéo dài sinh mệnh cùng kéo dài thanh xuân, chính là tình tiết cũ mèn về nhân vật phản diện hay xuất hiện trong phim đó." Triển Chiêu giải thích, " trong quá trình Thực nghiệm hình thành rất nhiều nhánh, nhưng tổng thể mà nói, kỳ thật là thất bại hết, đúng không?"

"Hai mục tiêu lớn, thứ nhất là bộ phận thực hiện, thứ hai là hoàn toàn thất bại." Bạch Ngọc Đường giúp tổng kết một chút.

"Thời gian với tất cả mọi người đều công bằng, con người chung quy sẽ chết! Căn cứ theo lời Triệu Tước, K đã chết, năm đó chúng ta bắt được rất nhiều thành viên thuộc tổ chức, không ít kẻ đều đã rất già rồi, người thao túng phía sau màn cũng sẽ chết già. Vài thập niên sau, Triệu Tước cũng sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết, đúng không?"

Mọi người nghe Triển Chiêu nói xong, cũng chỉ có thể gật đầu —— đây là sự thật, nói đơn giản một chút, thanh xuân một người chỉ có chừng đó năm, thanh niên rất nhanh sẽ vào trung niên sau đó lão niên, cuối cùng tử vong là không thể tránh khỏi, bất luận có cường tráng, thông minh, tà ác cỡ nào. . . . . . Đều giống nhau.

Tổ chức kia có số liệu, tư liệu thực nghiệm đồ sộ, dã tâm vô cùng lớn, mấy năm nay chúng ta vẫn luôn truy tra chúng, rất nhiều người cũng muốn tìm được chúng. . . . . . Đều không thành công. Nhưng mà, chúng ta không làm được, nhưng thời gian làm được!

Bạch Ngọc Đường xoa xoa cằm, "Cho nên bọn chúng vạn bất đắc dĩ, sử dụng phương pháp của N."

"Phương pháp của Chu Thần, là một cách tự mình dối mình mà thôi, nói trắng ra là chính là cha truyền con nối, kỳ thật là cách mà trăm ngàn năm qua, nhân loại dùng để kéo dài đời sau. Phương pháp này trên thực tế không mang nghĩa một cá nhân có thể bất tử, mà là chủng tộc, tương lai là một kiểu kế thừa, là một kiểu hy vọng, không phải một cá nhân bất tử, mà là cả nhân loại bất tử! KING có thể lập tức chết đi, bất luận tổ chức có bao nhiêu người, bao nhiêu số liệu thực nghiệm, bao nhiêu dã tâm, chỉ một thế hệ thì không thể thực hiện. Nhưng giống như Chu Thần có thể dùng phương pháp của Chu An Minh, Người Sai vị kế thừa tiếp, hoàn thiện sự cường đại. Thông qua loại kế thừa này, hắn có thể dần dần cắn nuốt kết quả thực nghiệm của tổ chức nguyên bản, từ thế hệ này đến thế hệ khác cường hóa chính mình." Triển Chiêu nói tiếp, "Điều này với tổ chức là một loại uy hiếp, nói tóm lại, nhiều năm như vậy nhiều người vận hành tổ chức, cuối cùng lại làm không công cho Người Sai vị. Nhưng trái lại, lý luận của Chu Thần dẫn dắt tổ chức. . . . . . Có thể dùng phương pháp tương tự, kế thừa tổ chức về sau! Bọn chúng cũng có thể dùng thời gian đánh bại chúng ta. Nói cách khác, kế tiếp sẽ là trận tranh đoạt thời gian. Mấu chốt tranh đoạt chính là N và I."

Nghe xong Triển Chiêu giải thích, mọi người đại khái đều hiểu thêm.

"Cần I, là vì đề phòng bị truy lùng tung tích?" Công Tôn hỏi, "Cho nên N kéo dài thời gian, còn I tranh thủ thời gian, có phải không?"

"Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, "Tình huống hiện tại chính là, N muốn tìm I, sau khi có được năng lực của I thì có thể trốn thoát không bị bắt, chỉ cần diệt trừ I, có thể thắng luôn ván cờ cuối cùng giữa hắn và tổ chức, bởi vì hắn thắng được thời gian! Mà tổ chức nếu bắt được I cùng N, sau khi có được thành quả nghiên cứu rồi loại bỏ hai người bọn họ, cũng thắng được thời gian. Cho nên thành quả nghiên cứu của N cùng I chính là trọng điểm tranh đoạt."

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc hiểu được vừa rồi Chu Thần nói, "Cho nên. . . . . . Nếu I và N đều bị diệt trừ. . . . . . Trận chiến tranh đoạt thời gian này sẽ không tồn tại, tổ chức sẽ bị tiêu diệt."

"N nghiên cứu thuộc loại lý luận, I nghiên cứu lại là phạm trù di truyền học, cho nên bản thân I chính là một thực nghiệm mẫu." Công Tôn cũng hiểu ra, "Cho nên Chu Thần nói, phải theo góc độ vật lý mà tiêu diệt I. . . . . ."

Triệu Hổ chớp chớp mắt, "Không phải bắn chết hai người họ sau đó hoả táng thì hết thảy đều xong hả? Cũng giống như nói, bị N giành được I trước, vậy N thắng. Còn bị tổ chức giành được N và I trước, vậy tổ chức thắng, mà N và I đều chết, vậy là chúng ta thắng?"

Triệu Hổ lời này nghe thì vô lý, nhưng. . . . . .

"Hai người đó rõ ràng đều là bị bệnh thần kinh, đều là kẻ điên kiểu không cần xem xét." Công Tôn cau mày lắc đầu, "Khó mà xử bắn hai người họ lắm."

"Hai người đó hại chết không ít người rồi mà, bắn chết một trăm lần cũng đủ nữa." Triệu Hổ một bĩu môi, "Bệnh thần kinh không đáng sợ, chỉ sợ có những kẻ biến thái ỷ vào bệnh thần kinh của mình hại người khắp nơi a, đạo lý này giống như Jurassic Park ấy, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may."

Mọi người kỳ thật đều rất đồng ý với quan điểm này của Triệu Hổ, nhưng bọn họ phụ trách bắt kẻ xấu chứ không phải phụ trách thẩm lí và phán quyết phạm nhân, cũng không thể đem Lâm Hải cùng Chu Thần đến tử hình ngay tại chỗ được.

"Chúng ta phải tuân thủ pháp luật." Nghe xong một đường Mã Hán nhắc nhở mọi người, "Triệu Tước cũng không nhất định sẽ tuân a."

Triển Chiêu gật gật đầu với Mã Hán.

Tất cả mọi người không thể không nhíu mày, lấy tác phong làm việc của Triệu Tước. . . . . .

"Chú ta không phải muốn tìm tổ chức gì đó nhất sao, cảm giác có chút ân oán cá nhân." Công Tôn hỏi, "N và I trừ là mấu chốt tranh đoạt, kỳ thật cũng là con mồi tuyệt hảo a! Tổ chức không có nhiều thời gian, nhất định sẽ nghĩ tất cả các biện pháp tìm hai người họ."

"Nhưng phương pháp không có nhiều lắm." Bạch Ngọc Đường nói, "Át chủ bài Trong tay đối phương hẳn là G, đã thất bại, Tắc Kè Hoa cũng cơ bản bị nhóm sát thủ toàn diệt. . . . . . Con bài trong tay càng ngày càng ít, có chút cùng đường mạt lộ rồi."

"Chưa cùng đường mạt lộ, hẳn là sẽ không dùng chiêu này." Triển Chiêu hình như là có ý tưởng khác, "Triệu Tước chạy xa như vậy đi tìm K, biết đâu còn có lý do khác, hơn nữa chú ta nếu muốn giết I và N, đã sớm động thủ, vẫn lưu hẳn cũng muốn để lại làm mồi dụ."

"Nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc a." Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, "N và I còn có tổ chức kia, ba bên bên nào cũng không thể để cho chạy thoát."

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Triệu Hổ hỏi.

"Trước bảo vệ cho tốt hai người N và I kia đi." Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ngồi ngẩn người, liền để những người khác trông coi chuyện giam giữ Chu Thần cho kỳ đã. Đây gọi là không thể để tất cả trừng vào cùng một rổ, N và I phải giam giữ riêng biệt.

Tất cả mọi người ai làm việc náy, Triển Chiêu vẫn còn ngồi ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường đi pha ly cà phê, bưng ly đi tới, giơ tay chọc vai Triển Chiêu .

Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn anh.

"Làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ừm. . . . . ." Ngón tay Triển Chiêu gõ cằm, "Có một người, tôi khá để ý."

"Ai a?"

"Trương Duệ."

Bạch Ngọc Đường kéo qua ghế dựa, ngồi vào đối diện Triển Chiêu, "Kẻ thu thập sâu hả?"

"Lão từ rất sớm đã bắt đầu đầu tư thực nghiệm sinh học, hạng mục thực nghiệm của Chu An Minh năm đó lão cũng là một trong những người đầu tư, nhưng lão lại làm việc cho tổ chức, có vẻ giống ăn cả hai mâm." Triển Chiêu có chút để ý, "Cậu có còn nhớ Trần Dần từng nói, có người muốn hủy diệt thế giới hay không."

Bạch Ngọc Đường cười cười, "Nhưng chúng ta cũng đã hỏi Trần Dần, anh ấy cũng nói mình hay giỡn còn gì."

"Giống như hoa hồng do Chu Thần cải tạo, và con quái trùng trong hộp kia. . . . . . Có những lý luận là khả thi." Triển Chiêu nâng cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Con trùng kia rốt cuộc là ai gửi cho tôi chứ?"

"Không phải Triệu Tước, cũng không phải Chu Thần. . . . . . Kẻ thuê người trộm tiêu bản côn trùng chính là Trương Duệ. . . . . . Người chúng ta thông qua côn trùng tìm được cũng là Trương Duệ." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Không nằm ngoài hai khả năng, có người muốn chúng ta tìm đến Trương Duệ, hoặc là, Trương Duệ muốn chúng ta tìm đến lão?"

"Một kẻ sắp chết, sẽ không có tương lai." Triển Chiêu lầm bầm, "Tổ chức kia bất luận làm bao nhiêu nghiên cứu, từng có bao nhiêu huy hoàng bao nhiêu dã tâm, nhưng đã đến cuối rồi. Giống như Tạ Thiên Lãng, nguyện vọng cuối cùng cũng chỉ là nhìn thấy mặt của cậu và Bạch Diệp thôi."

Bạch Ngọc Đường cũng có chút cảm khái, "Cảm giác giống đang truy tra một phạm nhân gần đất xa trời vậy."

"Hoặc là. . . . . ." Triển Chiêu ngẩng đầu, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thể, chúng ta truy tra được, là thi thể giống K hay không?"

"Vậy vì sao còn muốn truy tra?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Hơn nữa giống như có người đang hướng dẫn chúng ta tra."

"Cho nên, có phải nên tự hỏi theo hướng ngược lại một chút không?" Triển Chiêu giơ tay, nhẹ nhàng chọc chọc vị trí huyệt Thái Dương, "Nên ngẫm lại cho kỹ."

. . . . . .

Và lúc đó, trên một cái máy bay của Bạch thị.

Trong cabin lớn chỉ có hai người, Triệu Tước bưng một ly cacao Brazil nóng, vừa uống, vừa đánh giá Trương Duệ ngồi đối diện.

Bạch Diệp ở trong khoang điều khiển.

Ở một mình với Triệu Tước trên trời cao trong một không gian kín, làm cho Trương Duệ đứng ngồi không yên.

Giơ tay lau mồ hôi, Trương Duệ mở ra một lon soda, uống mấy ngụm.

Tầm mắt của Triệu Tước vẫn luôn dán trên người Trương Duệ, ly cacao nóng tỏa ra nhiệt khí hình thành một tầng sương, tạo không khí bí ẩn.

Trương Duệ trộm nhìn Triệu Tước, cúi đầu tiếp tục lau mồ hôi.

Triệu Tước cũng không nói, chính là nhìn chằm chằm lão.

Uống xong ly cacao, Triệu Tước buông ly, cất lời, "Nếu không thì quên đi."

Trương Duệ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước giơ tay, sờ soạng một chút dưới chỗ ngồi, kéo ra một túi đựng dù để nhảy dù, vứt cho Trương Duệ.

Trương Duệ há to miệng ôm túi dù, "Tôi. . . . . . Ông. . . . . ."

Triệu Tước cười, "Không cần hả? Thế trực tiếp nhảy đi."

Trương Duệ nóng nảy, ôm túi dù, "Triệu Tước a! Tôi bất quá chỉ là thằng chạy việc, ông. . . . . . Ông đại nhân đừng chấp tiểu nhân, thả tôi được không!"

"Chạy việc ấy hả." Triệu Tước nhẹ nhàng gật gật đầu, hỏi Trương Duệ, "Triển Chiêu vì sao lại tra đến mày?"

Trương Duệ trừng mắt nhìn, lắc đầu, "Triển Chiêu là ai. . . . . ."

Triệu Tước giơ tay cướp túi dù của lão.

"Ấy đừng!" Trương Duệ nhanh chóng bảo vệ, "Tôi nói, tôi nói!"

Triệu Tước thu hồi tay.

"Tôi không nhớ rõ." Trương Duệ nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Triệu Tước dần dần nguy hiểm.

"Tôi nói thật!" Trương Duệ thề độc, "Tôi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ! Trong ký ức xủa tôi xuất hiện một đoạn trống, trong khoảng một tuần, trong thời gian này tôi làm gì hoàn toàn không nhớ! Lúc tôi đến rừng rậm nhìn thấy ông, còn tưởng ông làm cho tôi mất đi ký ức của một tuần kia, nhưng sau đó lại phát hiện không phải ông!"

Triệu Tước không nói, tiếp tục quan sát lão.

"Kỳ thật ông đã thắng rồi." Trương Duệ hai tay ôm mặt, thở dài một tiếng, "Hắn hiện tại chỉ còn một hơi tàn! Có lẽ phút sau sẽ chết. . . . . . Hắn nói sau khi chết muốn rải tro cốt ở Bạch. . . . . ."

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Tước một phen bắt lấy cái ly trên bàn định đập chết lão, Trương Duệ nhanh chóng ôm đầu, "Là ông bắt tôi nói mà! Không nói nữa! Không nói nữa được chưa!"

"Những kẻ khác đâu?"

Thật lâu sau, Triệu Tước buông ly, tức giận vừa rồi giây lát đã biến mất, khôi phục sự bình tĩnh khó nắm bắt như thường, "Những kẻ khác đâu?"

"Đều đã chết!" Trương Duệ lắc đầu, "Đã qua nhiều năm như vậy, đề toán đơn giản ai cũng tính được, hơn 20 năm lại thêm hơn 20 năm lại thêm hơn 20 năm, tiền tiền hậu hậu tổ chức phát triển 3 thế hệ, cũng sắp 70 năm, bọn họ đều là đám người sắp 90-100 tuổi! Bất luận có già đi hay không, bọn họ đều phải chết!"

"Không có người nối nghiệp sao?" Triệu Tước hình như không tin.

"Người nối nghiệp?" Trương Duệ dở khóc dở cười, "Ông đó chứ ai! Ông không phải là người nối nghiệp đã nhận định sao! Bằng không thì là Triển Chiêu?"

"Ô." Triệu Tước hình như thấy rất nực cười, "Bằng không mày đi hỏi hỏi nó thử xem nó có hứng thú hay không?"

"Hừ. . . . . ." Trương Duệ hít khẩu khí, "Kỳ thật không ai thắng được thời gian . . . . . . Ông cũng vậy. . . . . ."

"Tao cũng không muốn đối nghịch với thời gian, tôi chỉ muốn trước khi chúng chết, nhét đầu chúng trong bồn cầu dùng phân chẹt chết." Triệu Tước giơ tay chỉ Trương Duệ, "Mày cũng đừng giả ngu, một đám kẻ xấu, có thể sống đến cuối cùng, đều là bại hoại nhất.

Trương Duệ cũng không ngại, nghĩ nghĩ, nói, "Tôi tuy rằng không nhớ rõ, nhưng tôi biết có thứ gì đó đã mất."

"Cái gì?" Triệu Tước hỏi.

"Nghĩ không ra."

Triệu Tước trừng lão.

"Thật sự không nhớ gì cả, nhưng tôi cuối cùng cứ cảm thấy đã đánh mất cái gì đó!" Trương Duệ xoa xoa đầu, "Thứ rất quan trọng."

Triệu Tước hỏi hắn, "Ngươi mỗi ngày sáng sớm thức dậy làm cái gì đầu tiên?"

"Ờ. . . . . ."

"Đừng nghĩ, theo bản năng trả lời."

"Đánh răng."

"Uống rượu không?"

"Không uống."

"Sắp xếp cái gì?"

"Tiêu bản."

"Có thú cưng không?"

"0. . . . . . Ự. . . . . ."

Nói tới đây, Trương Duệ bỗng nhiên khó thở, giơ tay ôm cổ, phát ra một chuỗi tiếng họng.

Triệu Tước nhìn vẻ mặt lão biến hóa, hiển nhiên lão đột nhiên nghĩ tới cái gì.

"Côn. . . . . Trùng. . . . . ."

Trương Duệ giãy dụa nói ra hai chữ, rồi ngã quỵ, không thể hô hấp. . . . . .

Trong đau đớn như vậy , đột nhiên nghe thấy một tiếng búng tay vang lên.

Trương Duệ mở choàng mắt. . . . . . Phát hiện đau đớn đều biến mất, giơ tay xoa xoa cổ, hết thảy bình thường, giống như chưa từng xảy ra cái gì.

Nhìn nhìn bốn phía, lão vẫn còn ngồi trên máy bay, Triệu Tước đối diện gác chân, bưng một cái ly cacao còn nghi ngút khói, đang nhìn lão.

Lại cúi đầu nhìn xem trong tay mình, không có túi dù. . . . . .

Cảm thấy miệng khô, Trương Duệ giơ tay muốn lấy lon soda trên bàn, lại phát hiện lon nước còn chưa mở, soda cũng còn đầy.

Sợ tới mức rụt tay, Trương Duệ cứng họng nhìn Triệu Tước, "Tôi. . . . . . Ông. . . . . ."

Triệu Tước uống một ngụm cacao, mặt không chút thay đổi nhìn lão.

Trương Duệ nghiêng đầu, cảm thấy mình có thể đang ngủ mơ. . . . . .

Vừa định đứng lên duỗi thân một chút, chợt nghe Triệu Tước hỏi lão, "Con trùng mày gửi cho Triển Chiêu tên là gì?"

"007. . . . . ."

Trương Duệ thốt ra, sau đó sửng sốt một chút, mở to hai mắt hô lên, "A! Tôi nhớ ra rồi!"

Hắn bán ngồi tiến đến trước mặt Triệu Tước, cẩn thận xác nhận, "Ông. . . . . . Ông đã sớm biết tôi bị khống chế sao? Có phải tôi sẽ không chết không? Ông đã cứu tôi có phải không a?"

Triệu Tước nâng chân lên đạp Trương Duệ một cước.

Trương Duệ bị đạp nghiêng người, ngồi trên sàn.

Triệu Tước từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống lão, "Mày còn có chút hữu dụng, thay tao làm một chuyện, tao sẽ không thu mạng mày."

Trương Duệ gật đầu, "Tôi đều nghe lời ông!"

Triệu Tước từ trên bàn cầm lấy một cái hộp, đưa cho lão.

Trương Duệ nhận đến vừa nhìn, là một cặp kính sát tròng.

"Đeo lên."

Trương Duệ ngoan ngoãn đeo kính sát tròng.

Triệu Tước cười cười, giơ tay từ phía dưới ghế lấy ra một túi dù, ném cho lão.

Trương Duệ ôm túi dù, khổ sở nhìn Triệu Tước, "Không phải chứ. . . . . ."

Triệu Tước cũng tự lấy ra một túi dù, đeo lên lưng.

Lúc này, cửa khoang điều khiển mở ra, Bạch Diệp đã đeo túi dù đi tới, "Đến lúc rồi."

Triệu Tước giơ tay, từ trong túi của Trương Duệ, lấy ra một cái di động.

Bạch Diệp kéo Trương Duệ lại, đeo túi dù cho lão, đeo kính thông khí, sau đó kéo mở cửa khoang máy bay.

"Oái!" Trương Duệ run rẩy bám cửa khoang đang mở.

Bạch Diệp một cước đạp lão ra ngoài.

"A a a. . . . . ."

Trương Duệ kêu la thảm thiết, rớt xuống.

Triệu Tước sau khi dùng điện thoại của Trương Duệ gửi đi một chuỗi khẩu lệnh, liền vứt điện thoại, cùng Bạch Diệp nhảy khỏi máy bay.

. . . . . .

Giữa không trung xanh ngọc, ba cái dù mở ra, chậm rãi đáp xuống một bãi đất hoang quốc lộ.

Gần như cùng lúc, một tiếng nổ truyền đến, trên bầu trời xa xa , xuất hiện một quả cầu lửa.

Bạch Diệp cởi dù, đi kéo Trương Duệ đã nhũn chân nằm trên mặt đất.

Triệu Tước cũng đã tới.

Lúc này, trên quốc lộ truyền đến một loạt tiếng còi xe ô tô, cách đó không xa một chiếc jeep bay nhanh đến.

Người lái xe, là ông chú trung niên chủ quán cà phê trong rừng kia – Rick.

Rick dừng xe ở ven đường, vẫy tay với ba người.

Bạch Diệp ném Trương Duệ ra ghế sau, chính mình lên xe ngồi xuống vị trí phó lái.

Trương Duệ chiến run rẩy ngồi, Triệu Tước ngồi xuống bên cạnh.

Trương Duệ nghi hoặc nhìn xung quanh, "Tôi. . . . . . Chúng ta đang ở đâu nhân?"

Rick tiếp tục lái xe, chiếc Jeep chạy như bay trên đường cao tốc.

Trương Duệ nhìn nhìn Triệu Tước bên cạnh tóc dài bị gió thổi hơi loạn, "Ông. . . . . . bắt đầu thôi miên tôi từ khi nào?"

Triệu Tước xoay mặt nhìn lão một cái, hơi hơi nhếch khóe miệng.

Nhìn đường cong như ẩn như hiện kia, Trương Duệ nuốt nước miếng, lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi, lại phát hiện khăn tay vậy mà vẫn sạch sẽ, hắn rõ ràng nhớ rõ trước đó khi vào rừng rậm đã lau mồ hôi rất nhiều lần . . . . . .

Cầm khăn há to miệng, thật lâu sau, Trương Duệ mới tự nhủ nói một câu, "Khó trách bọn hắn sợ ông như vậy. . . . . . Bản thân ông căn bản chính là tà ác."

Triệu Tước hình như cảm thấy rất thú vị, cười một tiếng, lúc này, điện thoại trong túi truyền đến một tiếng mèo kêu.

Mở ra nhìn, Triển Chiêu gửi đến một tin nhắn, liền một dấu "?".

Triệu Tước mỉm cười, giơ tay ôm Trương Duệ mặt xanh xám, cùng selfie, còn thêm một icon tay chữ V, gửi lại.

Không lâu, Triển Chiêu đáp, "Chú dám cho nổ máy bay của đại ca? Đền tiền!"

Triệu Tước đáp, "Không phải tôi nổ! Là người bí ẩn làm."

. . . . . .

Trong văn phòng SCI, Triển Chiêu buông di động "Hừ" một tiếng, nhướn mày với Bạch Ngọc Đường, "Quả nhiên không đơn giản như vậy!"

Bạch Ngọc Đường đang nhận điện thoại đâu, điện thoại kia đầu là cặp song sinh đang hùng hùng hổ hổ.

Triển Chiêu đi qua, dán tai lên di động của Bạch Ngọc Đường nghe, tán thưởng, "Cặp song sinh sao mà mắng chửi lại giống đọc rap vậy, còn có nhịp điệu nữa."

Bạch Ngọc Đường cạn lời cúp điện thoại, hỏi Triển Chiêu, "Bọ ngựa rốt cuộc đang bắt bao nhiêu con ve? Còn có bao nhiêu con hoàng tước đang rình ở đằng sau?"

Triển Chiêu mỉm cười, vươn một ngón tay quơ quơ, "Chỉ một con! Trốn rất kỹ, đáng tiếc. . . . . . Gặp phải đại ma vương rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci