Mikey x Takemichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

!Warning: bowjob

- Anh xin lỗi em đi!

Takemichi hờn dỗi yêu cầu Mikey phải xin lỗi mình.

Chuyện là Takemichi mới được một anh khối trên xin in tư, em tính từ chối mà ảnh năn nỉ dữ quá, bản chất là người dễ mềm lòng nên thôi Takemichi cũng đành cho ảnh số điện thoại của mình.

Takemichi đã định từ chối bởi nhà có một anh người yêu hay ghen tuông, nhưng lỡ cho người ta mất rồi nên suốt quãng đường từ trường về nhà em luôn nơm nớp lo sợ rằng Mikey sẽ biết chuyện.

Nào ngờ đâu Mikey biết thật.

Sau đó thì Mikey và Takemichi đã có một trận cãi nhau to, thường thường em chỉ cần xin lỗi là xong nhưng lần này em đã chịu hết nổi rồi. Lúc nào cũng là Takemichi xin lỗi trước và cũng sẽ là người dỗ dành Mikey.

Nên hiện tại, Takemichi muốn Mikey nhận lỗi và xin lỗi mình.

Sau khi được Takemichi yêu cầu phải xin lỗi, Mikey đã có chút tức giận, nhưng chỉ sau vài giây liền nở ra nụ cười quỷ dị và móc điện thoại ra bấm bấm vài cái.

Takemichi đứng phía đối diện chẳng thể nào biết được Mikey tính làm gì.

Còn đang không hiểu Mikey tính làm gì thì anh cầm máy điện thoại lên giơ vào mặt Takemichi cùng một nụ cười như thiền thần khiến em đứng hình.

- Ý của em là như vậy sao?

Trong điện thoại đang hiển thị một ảnh dịch từ "xin lỗi" thành "bucu" trong tiếng Mã Lai. Mikey biết đây chỉ là ảnh ghép, nhưng ngược lại người trong sáng và ít vào mạng xã hội như Takemichi thì không, cuối cùng là em đã nghĩ nó là thật.

Xem xong thì Takemichi không khỏi lắc đầu nguầy nguậy, rõ là ý của em không phải như vậy, thế quái nào Mikey lại nghĩ theo một chiều hướng hoàn toàn khác kia chứ!?

Takemichi nghĩ chuyến này chắc chắn là không ổn, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Vừa nghĩ xong liền nhanh chóng quay đầu chạy tọt lên phòng ngủ rồi khóa cửa kĩ càng.

Takemichi ngồi phịch trên giường mà thở phào nhẹ nhõm, đúng là thất bại mà, Mikey đã không xin lỗi mà thậm chí còn tính đụ em...mà hình như em quên cái gì thì phải?

Lạch cạch-

Mikey vừa huýt sáo vừa bước vào với tâm trạng vô cùng vui vẻ, mỉm cười nhìn Takemichi. Takemichi ngồi trên giường mà mặt tái mét lại, chuyện mà em quên chính là việc Mikey cũng có chìa khóa phòng chứ không phải riêng em!

- M-Mikey à, hay là...chúng ta làm hòa đi? Ha?

Takemichi nở nụ cười gượng gạo, muốn cả hai làm hòa để không phải chịu cảnh liệt giường trong vài ngày tới.

- Ý em là bú cu giảng hòa hả Takemicchi?

Chết tiệt, lại là cái nụ cười như thiên thần đó, nhưng lời lẽ thốt ra lại chẳng hề mang hàm ý tốt đẹp gì cả. Takemichi nghe thấy mà khóe mắt giật giật, đúng là không thể trò chuyện một cách nghiêm túc với cái loại tinh trùng thượng não này được.

Takemichi toan đứng dậy liền bị Mikey đẩy ngược lại ngã ra giường. Không ngần ngại, Mikey một phát kéo luôn cái quần Takemichi đi cùng với tiếng la hét thất thanh của ẻm.

-Aaaa...đồ lưu manh!

Takemichi ấm ức mắng Mikey một câu, thoáng chốc mặt liền đỏ bừng cả lên, hai tay che lại cậu nhỏ của bản thân.

- Chỉ lưu manh với mình em thôi~

Mikey nở nụ cười đểu cáng, xóa bỏ hoàn toàn bộ dạng thiên thần ban nãy. Takemichi chính thức câm nín, đúng là không thể cãi lại Mikey.

Môi thì vẫn cười, mà tay thì vẫn làm những gì cần làm. Mikey mò mẫm trong lớp áo phông của Takemichi, tìm hai đầu ti nhỏ hồng hào.

Takemichi thấy mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa, định mở miệng nói gì đó thì lời liền bị Mikey cướp mất, đưa cả hai vào nụ hôn đê mê.

- Hah...ưm...đừng-chụt...

Bàn tay Mikey từ bao giờ đã ngắt nhéo hai bên đầu ti đến sưng tấy, đỏ hỏn một màu.

Takemichi bị nhéo vú đến ngứa ngáy cả người, liên tục ưỡn người lên phía trước đòi hỏi khoái cảm nhiều hơn.

Dứt ra khỏi nụ hôn, kéo theo một sợi chỉ bạc lóng lánh mê người, ánh mắt Takemichi mơ màng đến lạ, môi còn có chút tê rần, mấp máy như tính nói gì đó. Mikey và Takemichi nhìn nhau đắm đuối tới nỗi không muốn rời mắt.

Nhân lúc Takemichi còn đang lơ là, tay hư của Mikey đã cầm lấy cậu nhỏ của em, mân mê lỗ niệu đạo.

Cho đến lúc Takemichi tỉnh táo trở lại, cậu nhỏ đã đang bị sục lên sục xuống đến đáng thương, dựng đứng cả lên.

Takemichi tay túm chặt ga giường, cố gắng ngăn bản thân bắn, nhưng chỉ vài giây sau đó, tiếng rên ngọt ngào đã thoát ra, tựa như mật rót vào tai Mikey, cổ vũ anh hãy mau nắc cậu đến mức nước mắt nước mũi tùm lum, cầu xin anh dừng lại.

Trôi theo tiếng rên là một dòng tinh dịch trắng màu sữa bắn ra từ đỉnh đầu cậu nhỏ, dính lên ga giường và bụng của em.

Mikey nhìn chiếc bụng nhỏ dính tinh dịch đến hoa cả mắt, bụng nhỏ trắng trẻo hồng hào không một miếng múi, phẳng lì bị dính chút ít vài giọt sữa vừa trắng vừa nhớp nháp.

Để xem nào, tầm nhìn lên trên một chút là chiếc áo bị vén lên tới sát cổ, Takemichi nứng đến độ cả hai đầu ti nhỏ cương cứng cả lên.

Cuối cùng là khuôn mặt xinh đẹp mà Mikey hằng đêm nhung nhớ, đôi mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không vô định trên trần nhà, một vài giọt nước mắt như có như không trào ra dính lên hai bên khóe mắt. Môi mỏng hơi hé ra, hàng nước bọt là tàn dư của nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy.

Tất cả những gì được thu gọn trong mắt Mikey chính là sặc mùi quyến rũ.

Mikey cúi xuống, nhẹ tách hai bên cánh đùi ra, tiện thể xoa bóp mấy cái. Bắp đùi trắng nõn nộn thịt được tách ra, bên trong là lỗ nhỏ đang rỉ nước đói khát.

Nhìn thì có vẻ rất mê người, lỗ nhỏ co bóp một cách mãnh liệt, nhưng Mikey vẫn sẽ làm theo yêu cầu "bú cu" của Takemichi trước (mặc dù ẻm không có yêu cầu như vậy, là Mikey tự bịa ra).

Ngắm nhìn lỗ nhỏ như vậy là đủ rồi, Mikey rướn người lên trên, cầm lấy cậu nhỏ của Takemichi mà liếm láp. Đầu tiên là từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, tiếp đến là vòng quanh quy đầu, xong ngọ nguậy lưỡi ở chính giữa lỗ niệu đạo,...

Takemichi vừa ý thức được liền đẩy đầu Mikey ra, Mikey có chút không vừa ý, khó hiểu ngẩng mặt lên nhìn Takemichi.

- Sao vậy?

- E-em chưa tắm...

Takemichi nói có chút e dè, ngượng ngùng đảo ánh nhìn đi chỗ khác. Mikey ngây ngốc quan sát biểu cảm trên mặt Takemichi mấy giây liền cúi xuống đưa tọt cậu nhỏ vào miệng.

- Nè-ah...anh có nghe...em nói gì không đó!

Takemichi vừa nói vừa túm một ít tóc của Mikey, lời nói cũng chẳng thể rõ ràng.

Trong khi Mikey phía dưới vẫn miệt mài bú mút cậu nhỏ dễ thương của Takemichi, một ngón không biết từ bao giờ đã nằm sâu bên trong lỗ nhỏ.

Rồi khi Mikey chạm vào một điểm gồ lên trong vách thịt ấm nóng của Takemichi, Mikey liền hiểu mà hút mạnh cậu nhỏ của Takemichi.

Takemichi phía trên chẳng thể kìm được âm thanh dâm đãng, lưng cong lên để đón nhận khoái cảm, sướng đến mức mắt trợn ngược lên, cậu nhỏ cũng đã bắn ra dòng tinh lần thứ hai.

Takemichi nằm xụi lơ trên giường, thở dốc không ngừng. Takemichi bị Mikey hành đến độ như một bãi nước, vô lực để người khác làm gì tùy ý.

Rồi thoắt cái, Takemichi đã đang ngồi trên đùi của Mikey, ngay gần lỗ nhỏ chính là cây hàng to bự của Mikey.

Mikey cầm lấy hai bên khuỷu chân của Takemichi, nâng lên rồi di chuyển vị trí thích hợp, để nó tự trượt xuống trên cây gậy của mình. Anh tan chảy khi được lỗ nhỏ ấm áp bao quanh, cái sự ẩm ướt, nóng ấm này khiến Mikey muốn chìm trong nó mãi mãi.

Takemichi đang nửa tỉnh nửa mê thì giờ đây đã tỉnh hoàn toàn, rên một tiếng rõ to, các ngón chân co quắp hết lại, hai hàng nước mắt ồ ạt chảy ra chẳng biết vì đau hay vì sướng. Cậu nhỏ cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt không kiêng dè gì liền bắn thêm lần thứ ba, cho dù là có vừa mới bắn đi chăng nữa.

- M-Mikey...ư-hức...

- Gọi Manjirou...

Giọng Mikey trầm khàn phả vào tai Takemichi như thôi miên, ép Takemichi phải nghe theo.

- Hức...M-Manjirou...ah-chậm lại...h-hỏng mất...

- Ah~hức...

Lặp đi lặp lại như vậy, lời Takemichi vừa chứa đựng sự ngọt ngào mà cũng chứa đựng cả dục vọng của chính bản thân, hệt như đang cổ vũ Mikey.

Còn Takemichi thì bị đụ đến chẳng biết trời trăng mây gió gì, chỉ biết rên lên từng tiếc dâm đãng như con chó cái động dục.

Và con chó này là của Mikey, mãi mãi là như vậy.

Mikey tăng tốc độ, cầm chân của Takemichi mà ra sức nhấc lên ấn xuống, rồi sau đó là bắn vào sâu bên trong Takemichi, lấp đầy khoảng trống trong bụng của em, Takemichi lúc đó cũng bắn ra dòng nước có hơi trong suốt, có lẽ là do đã bắn tinh quá nhiều lần.

- Takemicchi, hãy mang thai...con của chúng ta...

- Vâng...?

Trong lúc mơ màng, Takemichi đã nói vậy đó.

Vừa được nghỉ ngơi chút ít, tuy là cây gậy nọ vẫn cắm chặt trong lỗ nhỏ nhưng đã không còn luân động, thừa ra nhiều thời gian để Takemichi có thể nghỉ ngơi hơn.

Còn đang tính nhắm mắt thì người em liền bị vật lại ra giường, hai tay Mikey chống vào hai bên đầu của Takemichi, sau đó là lời nói mà Takemichi nghe xong đã rất muốn chạy mà không chạy nổi.

- Chưa xong đâu em, mới có một hiệp thôi mà?

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro