Một lúc sau đèn phòng cấp cứu đã tắt, cả bọn đổ xô về phía trước cửa
Jeonghan: Bác sĩ ơi, tình hình bạn cháu thế nào rồi ạ
Bác sĩ: Cũng may là bệnh nhân được đưa đến đây kịp thời nên chúng tôi mới cứu chữa được. Hơn hết là loại thuốc mà cậu ấy uống phải có tác dụng chậm nên mới không nguy hiểm tới tính mạng. Haizz, cậu ta liều thật đấy nếu uống phải loại thuốc khác với số lượng nhiều như vậy dù các cậu có đưa tới đây sớm cũng không cứu được nữa rồi.
Seungkwan: Vậy là anh cháu không có nguy hiểm gì đúng không ạ?
Bác sĩ: Phải, bệnh nhân sẽ được chuyển tới phòng hồi sức sau cấp cứu lúc đó mọi người có thể vào thăm.
Jeonghan: Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ
Cùng lúc đó y tá đẩy giường bệnh ra từ phòng cấp cứu, Seokmin nhìn thấy người mình yêu nằm trên đó với khuôn mặt trắng bệch mà vô cùng đau lòng. Cậu đi sát bên giường bệnh mà nhìn anh không rời. Myungho vẫn chưa hết giận Seokmin nhìn cảnh tượng đó muốn lao tới kéo cậu ta ra thì bị Jeonghan cản lại
Myungho: Anh buông em ra đi, em phải tách nó ra xa anh Jisoo mới được
Jeonghan nghiêm giọng lại: Seo Myungho
Nghe thấy chất giọng này Myungho rợn cả gai ốc nên đành kệ thằng bạn trời đánh kia của mình.
Seungcheol thấy đây chính là lúc thích hợp nhất để nói ra điều này, anh biết chắc chắn Seokmin rất yêu Jisoo và nó cũng hối hận rồi. Điều cần làm bây giờ là phải xoa dịu hội đồng nhà bên thì may ra thằng em anh mới có cơ hội dễ dàng được.
Seungcheol: Mọi người, anh thấy Seokmin có tình cảm với Jisoo thật đấy.Khi biết tin nó cứ thế chạy 1 mạch tới đây không mang giày, không mặc áo ấm vì lo cho Jisoo kìa
Jun: Mấy ngày vừa rồi nó cứ như người trên mây ấy, chả thiết ăn uống gì hết
Hansol: Trông anh ấy tội lắm, gầy đi bao nhiêu luôn mà
Mingyu: Phải đó, mọi người cho nó 1 cơ hội đi mà
Chan: Anh ấy ủ rũ mãi như thế em cũng sốt ruột lắm các anh ạ
Soonyoung: Mấy ngày vừa rồi nó chỉ nốc rượu rồi ngủ, dậy lại nốc tiếp. Kéo dài mãi cũng không ổn mà
Wonwoo: Nhà bên ấy bây giờ là đang bào chữa cho nó à?
Seungkwan: Đừng quên tại sao anh Jisoo thành ra như này
Myungho: Em còn cảnh báo nhẹ trước với nó là không được làm tổn thương anh Jisoo rồi mà, sau rồi cũng vì cái tính hiếu thắng mà nó khiến mọi chuyện ra nông nỗi này
Jihoon: Nhà bên đây không chấp nhận tha thứ
Seungcheol: Jeonghannie, em nói gì đi
Jeonghan: Hãy để mọi thứ cho Jisoo quyết định, nếu Jisoo không đồng ý thì bọn này cũng sẽ không chấp nhận đâu. Vậy đi
Sau khi y tá đưa Jisoo vào phòng hồi sức, Seokmin luôn bên cạnh anh mãi không rời. Tay cậu nắm chặt lấy tay anh, bàn tay ấm áp ngày nào giờ đây đã không còn hơi ấm như trước nữa. Cậu hôn nhẹ lên tay anh mà thủ thỉ Soo iu của em ơi, em xin lỗi anh nhiều lắm. Anh muốn đánh muốn chửi gì em xin chịu hết, chỉ xin anh đừng rời bỏ em, không có anh làm sao em chịu được đây. Nếu ngày hôm ấy em không nhắc lại vụ cá cược đó thì có lẽ giờ này anh đang nằm trong vòng tay của em rồi chứ không phải nằm chỗ này đâu. Em thực sự xin lỗi Soo à - vừa nói cậu vừa khóc, có lẽ cậu không để ý rằng người nằm trên giường bệnh nước mắt cũng đã lăn dài xuống 2 bên rồi.
Trưa ngày hôm sau Jisoo mới tỉnh lại sau ca cấp cứu, mở mắt ra thấy Jeonghan và mấy đứa em ở đó từ bao giờ rồi
Seungkwan: Mọi người ơi, anh Jisoo tỉnh rồi, để em đi gọi bác sĩ tới
Cả đám liền vây quanh lại giường bệnh trước khi có người tới
Jeonghan: Jisoo à, thấy trong người thế nào rồi
Wonwoo: Anh thấy ổn hơn nhiều chưa
Jihoon: Bác sĩ nói chỉ chậm 1 chút nữa thôi là không cứu được anh rồi
Myungho: Anh đừng hành động như vậy nữa nha, bọn em đã rất sợ đó 🥺
Bác sĩ tới kiểm tra tình hình của Jisoo rồi nói anh có thể xuất viện sau 2,3 ngày nữa. Anh cần ở lại viện để theo dõi thêm.
Seungkwan: Anh Jisoo, lần này là do anh Jeonghan tới nhà anh sớm hơn giờ hẹn nên bọn em mới phát hiện ra anh đấy
Jeonghan lúc này tới gần giường bệnh ôm lấy Jisoo mà khóc: Tên xấu xa này sao mày dám làm vậy chứ. Không phải mày đã hứa với tao là dù có chuyện gì cũng không chịu đựng 1 mình rồi mà. Lỡ như mày có mệnh hệ gì làm sao tao sống được đây, tao có mỗi mày là bạn thân thôi mà Soo - tiếng khóc nức nở, đứt quãng pha trộn giữa niềm vui và nỗi buồn
Jisoo: Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mày khóc lên nhìn xấu lắm
Jeonghan: Mày còn dám nói à, do mày chứ ai nữa
Jisoo: Hannie à, tao đã ngỡ là lần này tao sẽ gặp được mẹ đó
Jeonghan: Bác gái không muốn gặp mày như thế đâu, trước khi đi bác gái đã dặn mày phải sống thật tốt và hạnh phúc cơ mà
Jisoo: Nhưng Hannie, những người bước vào cuộc đời tao họ trao cho tao niềm hạnh phúc ngắn ngủi rồi lại làm tao đau. Cũng có ích gì đâu chứ - khuôn mặt anh đượm buồn
Myungho: Anh Jisoo, nếu anh chưa hả giận em sẽ tìm tới Seokmin đánh nó thêm 1 trận nữa
Wonwoo: Phải phải, lần này 4 đứa tụi em hội đồng nó luôn
Jisoo: Mấy cái đứa này thật là, không được đánh nhau đâu
Seungkwan: Anh Jisoo ăn quýt đi nè, em bóc vỏ sẵn cho anh rồi á
Jisoo: Cảm ơn em
Jeonghan: Được rồi, mấy đứa trật tự chút đi cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Soo à, ăn cháo bào ngư nhé
Jisoo: Không muốn ăn
Jeonghan: Tao thông báo cho mày biết thôi chứ không hỏi ý kiến
Myungho: Anh muốn ăn gì cứ bảo bọn em nhé, tụi em sẽ mua cho anh
Jisoo: Ơ mà mọi người ở đây hết thì studio không ai coi à?
Jihoon: Anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, studio bọn em sắp xếp xong hết rồi
GÚP CHÁT 7 ANH EM SIU NHÂN
Soonyoung: Có ai muốn tới bệnh viện không nào? Jihoon gọi về nói anh Jisoo tỉnh rồi kìa
Mingyu: Em đi
Seungcheol: +1
Hansol: +2
Jun: +3
Chan: +4
Soonyoung: Họ Lee kia không đi à? Mày lo cho anh ấy lắm mà
Seokmin: Em sợ anh Jisoo không muốn gặp em 😔
Soonyoung: Chắc chắn là anh ấy không muốn gặp mày rồi
Chan: Cái ông này nói chuyện đang vừa đấm vừa xoa à
Seungcheol: Cứ tới đi Seokmin, có anh mày ở đây rồi Myungho sẽ không đánh mày đâu
Mingyu: Nếu yêu anh Jisoo thật lòng thì dũng cảm mà tới đi bạn êi
Soonyoung: Đm cũng là do mày bày ra chứ ai, được người ta bỏ qua cho cái là mạnh mồm nhờ
Jun: Thôi thôi xuống nhanh đi mấy bố, tao với Hansol đang đợi dưới sảnh rồi đây
Soonyoung: Rồi rồi, con zai đợi bố tí bố xuống liền đây
Jun: 🙂🙂🙂 Đmm Kwon Soonyoung
Hansol: Mấy cha này không gây lộn không chịu được hay sao ấy
Tại bệnh viện
Cả đám Seungcheol đã tới trước cửa phòng bệnh Jisoo, định bước vào thì Seokmin lại nói muốn ở ngoài nhìn vào chứ không dám vào trong
Mingyu: Đã đến tận đây rồi mà không vào à
Seokmin: Tao sẽ đứng ngoài này nhìn vào, tao mà vào anh Jisoo sẽ khó chịu lắm
Soonyoung: Biết thế là tốt
Seungcheol liếc Soonyoung 1 cái: Được rồi, anh sẽ mở hé cửa để mày ngó vào cho dễ vậy
Soonyoung: Đi thăm bệnh mà tưởng đâu đang đi ăn trộm á
Seungcheol bước vào phòng bệnh tay cầm theo giỏ hoa quả mà anh đã mua mang tới
Seungcheol: Chào mọi người nha, Jisoo thấy trong người khoẻ hơn chưa, mình có mua ít hoa quả trên đường tới đây thăm cậu nè
Jisoo: Cảm ơn Seungcheol
Jisoo ngó qua 1 lượt không thấy Seokmin tới mới cảm thấy thoải mái hơn, hiện tại anh chưa sẵn sàng đối diện với cậu
Myungho: Ái dà, Lee Seokmin không tới cùng mọi người sao
Chan: Có á anh, nhưng ổng sợ nên không dám vào, đang đứng đợi ở ngoài á
Lee Chan chết tiệt, ai đánh mà khai không biết- Seokmin đứng ngoài cảm thấy bất mãn với thằng em của mình
Jeonghan: Ai làm gì nó đâu mà sợ
Soonyoung: Sợ bị Myungho tẩn cho trận nữa anh ạ, nhìn vậy thôi chứ nó thuộc hội người hèn mà
Cái tên họ Kwon kia dám nói xấu trước mặt mình, ai thuộc hội người hèn ở đây thế - đến lượt ông anh kia làm Seokmin tức xì khói
Mingyu: Anh Jisoo,cho em xin lỗi anh lần nữa, cũng do em bày ra cho nên anh mới....
Jisoo: Ừm, anh biết rồi mà
Mingyu: Vậy anh có thể nói anh Wonwoo nói chuyện lại với em được không ạ. Anh ấy giận em vì trò cá cược khiến anh buồn lòng mà không nói chuyện với em nữa rồi🥺🥺😞😞
Jisoo nhìn sang Wonwoo, đứa em này của anh vẫn đang ngó lơ Kim Mingyu
Jisoo: Wonwoo em sao vậy? Anh bỏ qua cho Mingyu rồi nên 2 đứa làm hoà đi
Wonwoo: Cũng tại tên đó bày trò ra nên mới gián tiếp khiến anh đau lòng như này, làm sao em bỏ qua được chứ
Myungho: Vậy em đánh nó giúp anh nha, anh muốn em đánh vào đâu nào - vừa nói vừa xắn ống tay áo tiến tới gần làm Mingyu chạy núp ra phía sau lưng Seungcheol
Wonwoo: Thôi thôi được rồi. Biết rồi
Mingyu chạy lại ôm chầm lấy mèo con của mình: Em nhớ anh nhiều lắm đó🥺
Soonyoung: Đây không phải chỗ 2 đứa mày phát cơm chó nhé
Mọi người ở lại nói chuyện với nhau 1 lúc lâu rồi mới ra về. Nhờ có người tới nói chuyện mà thể trạng Jisoo đã khá lên rất nhiều, ít nhất là khiến anh không suy nghĩ tới Lee Seokmin nữa
Tối nay Jeonghan nằng nặc muốn ở lại canh chừng Jisoo nhưng F4 không chịu, đuổi anh về bằng được vì biết anh cũng rất mệt mỏi. Ai cũng muốn ở lại đêm nay khiến Jisoo đau đầu
Jisoo: Mấy đứa về hết đi, anh ở lại 1 mình được mà
Seungkwan: Bọn em ứ tin anh nữa đâu, em sẽ ở lại với anh
Jihoon: Không, em sẽ ở lại
Wonwoo: Em ở lại
Myungho: Em biết đánh nhau, em sẽ ở lại bảo vệ anh
Jisoo: Ơ hay, giờ nói không đứa nào nghe đúng không
Jeonghan: Đêm nay Seungkwan với Wonwoo ở lại với Jisoo đi, mai anh đến thay cho 2 đứa
Jisoo: Thôi, để cho mấy đứa về nghỉ ngơi đi
Jeonghan: Mày nằm im đấy cho tao
Seungkwan + Wonwoo: Hê hê, bọn em sẽ trông chừng anh Jisoo cẩn thận ạ
Sau khi mọi người ra về Jisoo cũng dần chìm vào giấc ngủ. Thấy anh đã ngủ 2 con người kia mới thì thầm với nhau
Seungkwan: Anh Wonwoo, anh có nghĩ mình nên cho anh Seokmin 1 cơ hội không
Wonwoo: Em muốn tha cho nó à
Seungkwan: Thì anh cũng thấy tối qua đó. Anh ấy chạy chân trần đến bệnh viện trong cái thời tiết này, phải lo lắng zữ lắm mới thế
Wonwoo: Anh có thấy nhưng mà vẫn không muốn bỏ qua cho nó dễ dàng như thế
Seungkwan: Ý là mình vẫn sẽ giúp ảnh theo đuổi lại anh Jisoo và kèm theo đó là thử thách hỏ
Wonwoo: Đại loại là như zậy á, mai mình sẽ hỏi ý 2 đứa kia xem sao rồi sẽ nói với anh Jeonghan cuối cùng
Cả 2 thì thầm to nhỏ mãi cho tới khi cơn buồn ngủ kéo đến mới chịu dừng.
______________________________
Hết chap 19. Cảm ơn mn đã đọc ạ. Chúc cả nhà ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro