Chương 22: Làm hoà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JiSoo đứng dậy luồn qua cửa sau vào chấm công kết thúc ca là việc giúp Eun Jae. Đến khi ra ngoài phát hiện SeokMin vẫn còn đứng đấy, dựa vào tường, 2 tay đút vào túi áo.

JiSoo cố rón rén đi qua phía sau để không chạm mặt, quá đột ngột, cậu không biết phải đối diện với SeokMin thế nào cả, sợ tâm lại dao động, mềm lòng không kìm được, lại sợ nước mắt không giấu nổi, thất thố khóc trước mặt anh.

Nhưng SeokMin đã phát hiện bộ dáng bỏ chạy của cậu, hét lên:
- Hong JiSoo, em đứng lại đó.

Chạy lại một mạch vác JiSoo luôn lên vai, đi thẳng ra quăng vào xe, khóa cửa xe lại.
JiSoo nhắm mắt giả chết, đầu suy nghĩ viện một cái cớ nào để chuồn đi.

Lúc SeokMin ngồi lên ghế lái, thấy bộ dạng giả ngủ của cậu thì bật cười, chồm qua kéo JiSoo lên đùi mình, cười khẩy một cái
- Giả, em giả tiếp đi.

Chờ JiSoo bình tĩnh lại, SeokMin hạ giọng:
- JiSoo, anh thực sự bị em làm tức chết. Em ỷ lại anh yêu thầm em mấy năm, muốn làm gì là làm phải không. Em tự cho mình là đúng, tự cho mình hiểu chuyện ném một câu đá anh, rồi chạy đi khóc bứt rứt, cắn răng một góc chịu đựng. Nếu đổi lại là anh, em nói xem em có chịu nổi không.

Đương nhiên là không, đến em còn chẳng chịu được. JiSoo thầm nghĩ, chẳng dám thốt ra.

JiSoo biết lần này thực sự chọc giận SeokMin rồi,  ngồi nghe SeokMin mềm giọng giáo huấn nãy giờ, cậu cũng hơi hối hận.

Nhưng một mặt vẫn day dứt, sợ rằng tiếp tục yêu đương sẽ không thể cho anh một mối quan hệ bình đẳng và ngọt ngào như trước.

SeokMin vuốt tóc JiSoo, kéo cậu vào ngực mình:
- Coi như anh chưa từng nghe lời chia tay ngớ ngẩn nào. Anh tha thứ cho sự dại dột của em. Còn con trai chúng ta nữa (Geok), nó mới 1 tuổi đã chứng kiến bạo lực gia đình, em ác lắm, bế con trai trốn đi. Để anh nghe mấy lời nhảm nhí này một lần nữa, xem anh có nhốt em vào tủ đông không.

JiSoo cuối cùng cũng cười, đồ độc ác SeokMin. Thở dài một cái, cậu ôm chặt lấy cổ SeokMin, dù sao cũng không thoát được, thôi tới đâu thì tới.

Hai trái tim nhung nhớ ôm chầm lấy nhau, dùng hơi ấm của đối phương xoa dịu con tim thổn thức, lồng ngực phập phồng không yên.

JiSoo siết chặt vòng tay, đầu dụi vào cổ anh hít hà, dường như làm vậy mới khiến cậu cảm nhận được cảm giác an toàn, SeokMin thực sự ở đây với cậu.

Một hàng nước mắt chảy ra, ấm nóng bả vai anh, chỉ nghe JiSoo thều thào mấy chữ:
- Không phải không yêu anh, là vì yêu anh nên mới làm vậy.

SeokMin kéo đầu cậu lên, nhìn thẳng vào mắt mình:
- Nếu yêu anh thì đừng bao giờ nói 2 chữ chia tay dễ dàng đến thế, anh không muốn nghe.

Jisoo lại dụi đầu vào cổ anh, tay ôm chặt eo SeokMin, đầu gật gật:
- Ừm, không chia tay nữa.

SeokMin vỗ về lưng cậu, dịu dàng trấn an:
- JiSoo à, cầu xin em hãy ỷ lại anh, khóc lóc, than vãn, nổi nóng hay cáu gắt gì cũng được. Anh chống đỡ cho em, anh sẽ bảo vệ em.

JiSoo thật sự đầu hàng, cậu không muốn rời xa SeokMin nữa. Người đàn ông tốt như vậy, cậu biết tìm đâu chứ . Nếu đây là mơ, xin đừng tỉnh lại.

JiSoo ngồi trong lòng anh, đầu dụi vào vai, 2 tay ôm chặt bờ eo vững chắc đáng tin cậy của mình. Lần này, cậu sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương SeokMin, không để anh tổn thương nữa.

JiSoo ngồi trong lòng ômấp đụng chạm, SeokMin bắt đầu ngứa ngáy. Bàn tay gân guốc khẽ luồn vào lưng cậu xoa xoa da thịt mềm mại, môi cắn lên vành tai cậu, phà một hơi thở quyến rũ:
- Đi khách sạn nhé, anh nhớ em

Chưa dừng đó, SeokMin gỡ 2 tay đang ôm eo mình chặt cứng, đưa lên trước, luồn xuống phía dưới, đặt lên đũng quần mình:
- Nó cũng nhớ em

JiSoo cũng nhớ anh, ngượng ngùng đỏ mặt, đẩy anh ra , kéo cổ ngấu nghiến đôi môi anh.

Nụ hôn dần trở nên cuồng dã, mạnh bạo, Seokmin há miệng mút lấy môi dưới, rồi lại môi trên, đưa lưỡi vào ngọ nguậy trên chọc khoang miệng ấm nóng

JiSoo cũng vội vã, mút mát bờ môi anh, há miệng tìm kiếm lưỡi anh quấn lấy.

SeokMin khó khăn kiềm chế, dứt môi cậu ra, đặt lại vào ghế, cài dây an toàn cẩn thận, phóng xe một hơi đi khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro