Câu chuyện thứ 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: Strongerle
———-

Kim Jennie tròn mắt.             

Nàng mở ảnh lên xem, trong ảnh là nàng và Chaeyoung, rõ ràng là ảnh mới chụp hôm qua lúc cả hai đi xem phim

Chaeyoung thấy nàng cau có liền hỏi

"Sao thế?"             

"Đồng nghiệp nhắn tin chúc mừng bảo chị có thai!"             

"..."

Chaeyoung dừng hình, nhìn nhìn bụng nàng, vì vướng quần áo nên không nhìn ra được gì. Mặt cô có vẻ do dự, nhìn biểu cảm lúc này của Jennie, thật khiến cô nổi hứng trêu ghẹo

"Thật à?"             

"......"             

Cả ngày dính nhau như thế, thật hay giả tự trong lòng cô không biết sao

Nàng nhìn nhìn đùi, rồi lại nhìn nhìn bụng, bỗng cảm thấy tuyệt vọng, ỉu xìu như quả bóng hết hơi, cất điện thoại vào trong túi.




Kim Jennie hít sâu mấy lần.             

Chaeyoung đứng cạnh nàng, tay cầm một tách trà nóng, đưa cho nàng

"Uống một hớp, thả lỏng đi." Jennie lắc đầu

"Không uống."             

"Đừng lo lắng, không nghiêm trọng đâu."             

"Em lại an ủi chị." Jennie nhăn nhó

"Em tránh ra đi."             

Chaeyoung nghe lời lùi lại mấy bước.             

"Quay đầu đi!"             

Người nào đó ngoan ngoãn quay đầu đi.             

Kim Jennie chống tường, nhắm mắt lại, sau đó rụt rè, rón rén... bước lên bàn cân.             

"Xong chưa?"             

"Chưa! Em đừng có mà nhìn trộm!" Jennie lập tức ngăn cản. Park Chaeyoung nhịn cười

"Được...được em không nhìn."   

Kim Jennie chầm chậm, từ từ liếc xuống nhìn.

45.01KG.             

45??!!!!             

Một cú sốc lên tới tận óc, Kim Jennie choáng váng.            

Nàng không thể tin nổi, vội vàng nhảy xuống cân, lắc đầu thì thào

"Hoa mắt, nhất định là mình hoa mắt."             

Sau đó lại leo lên cân.             

45.02KG.             

Còn tăng thêm 0.01?!             

Là sợ nàng chưa tức chết hay sao ???             

"45, có béo đâu."             

Không biết tên người yêu kia đã chạy tới trước mặt từ lúc nào. Kim Jennie phát hoảng, giơ vội hai tay lên che mắt Chaeyoung

"Em đừng nhìn, đừng có nhìn!" Chaeyoung cười khẽ một tiếng cụt lủn, thực sự không biết kiếp trước đã tích bao nhiêu đức mà nhặt được một báu vật đáng yêu thế này.

Cơn sốc bi thương tạm qua đi, Kim Jennie mở điện thoại lên, nhắn tin cho chuyên gia huấn luyện thể hình của nàng.             

Jennie nương nương "Huấn luyện viên, có đó không? [bịt tai gào khóc.jpg]"             

Huấn luyện viên: "Có. Vừa đọc tin bạn cô gửi, chúc mừng nhé!"             

"..." Jennie kìm nén xúc động

"Mai tôi qua chỗ anh."             

Vừa nhắn xong thì người đứng bên lại hỏi

"Mai có show diễn thời trang, chị đi xem không?"             

"Chị vừa hẹn tập thể hình với huấn luyện viên xong." Park Chaeyoung nhíu mày

"Thật sự không béo mà."             

"Các ngôi sao khác đều chỉ có bốn mươi, bốn ba cân, chị tận bốn lăm cân, thật chẳng giống ai!"             

"Mỗi người mỗi khác nhau mà"

"Dù sao người ta cũng là con gái, em không hiểu được đâu, kiểm soát vóc dáng là nhiệm vụ hàng đầu, cần phải thực hiện nghiêm túc." Chaeyoung câm nín mất một lúc

Chị con gái, vậy em đây là con trai sao!!! 

"Có em ở đây, sao chị phải đi tìm người khác?" Jennie vẫn chưa hiểu lời cô nói

"Sao?"             

"Trước không phải đã nói với chị là em có rất nhiều đạo cụ ở nhà rồi sao."            

"Không hay lắm đâu."             

"Thế nào?" Chaeyoung híp mắt hỏi lại

"Đi không?"

Jennie nuốt nước bọt, nhắm mắt gật đầu

"Đi!"                           



Ngày hôm sau, mới sáng sớm, hai người đã ra khỏi nhà. Chỗ Chaeyoung khi trước thường ở là một căn biệt thự nhỏ, chỉ có hai tầng nhưng diện tích rất rộng.             

Từ lúc ra khỏi nhà tới giờ, lồng ngực Jennie không lúc nào ngừng bùm bùm, sắp nhảy ra ngoài tới nơi.             

Chaeyoung cất xe vào gara, thấy mặt nàng đỏ ửng

"Sao thế, sao mặt lại đỏ thế?" Cô áp tay lên mặt nàng kiểm tra

"Lại sốt à?"

"K-Không phải, chỉ là chị hơi căng thẳng." Chaeyoung nghe thế liền bật cười

"Chuyện này có gì mà căng thẳng?" Thấy cô bình thản như vậy, Kim Jennie thầm oán trong lòng

Trước còn cứ bảo là không có ai khác chỉ có mình, giờ lại ra vẻ dày dạn kinh nghiệm vậy là sao!             

Lời "đàn ông" nói quả nhiên là chẳng đáng tin!             

Đang nghĩ tới đó thì điện thoại reo, nàng nhìn màn hình cuộc gọi rồi đi ra một góc nghe máy, người gọi đến là Kim Jisoo, người chị thân thiết của nàng

"Sao vậy?"             

"Em đâu rồi, sao không có ở nhà?"             

"Em có phải đứa ru rú trong nhà cả ngày đâu?"             

"Thế giờ em đang ở đâu?" Kim Jennie đỏ mặt ho một tiếng

"Nhà.. nhà Chaeyoung!!"             

"Em thật là, sao đây, chê nhà mình không đủ không gian hả?"             

"Không phải thế." Jennie nhìn nhìn người đằng sau, hạ thấp âm lượng

"Đến đây chơi đạo cụ."

"Ôi mẹ kiếp..." Kim Jisoo buột miệng chửi tục

"Ăn no rửng mỡ thật đấy." Kim Jennie xấu hổ vội chuyển chủ đề       

"Chuyện gì, nói mau, đang vội."             

"Lisa tìm chị, rủ chị đi xem phim nên thử hỏi hai người có đang rảnh đi xem chung đó mà."             

"..."             

"Nhưng chị nghĩ hai người bận vận động rồi nên sẽ không đi được đâu nhỉ ?"             

"..." Kim Jennie đang tưởng tượng vẻ mặt châm chọc bên kia của Kim Jisoo, nàng chỉ biết câm nín             

"Thôi được rồi, tạm biệt !!" Kim Jisoo chậc lưỡi

"Chúc em vui vẻ nhé" Jennie câm nín lần n!!           

Cúp điện thoại, xoay người, thấy Chaeyoung lấy từ cốp xe ra một chiếc túi giấy.             

Cô đi đến trước xe, thoải mái bá cổ Jennie, kéo nàng lại trước ngực, lôi vào nhà.             


Bài trí trong nhà Park Chaeyoung khiến nàng khá bất ngờ. Dù sao đây cũng là lần hiếm hoi nàng đến nhà Chaeyoung, hầu như cả hai đều ở nhà của nàng

Nơi đây không lạnh tanh lạnh ngắt như nàng tưởng tượng, mà ngược lại còn rất ấm cúng. Đồ dùng trong nhà cũng không có nhiều, tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu, sô pha, kệ đồ đều thuộc gam màu xám, từ chất liệu có thể nhìn ra được đẳng cấp, người chọn lựa những món đồ này cực kỳ để tâm. Nàng còn chưa kịp xem kỹ đã bị tên đáng ghét kia kéo tới trước một căn phòng.             

Cảnh tượng này khiến trong đầu nàng nhớ tới một phim từng xem, "50 sắc thái" tim đập nhanh hẳn lên.             

Đừng nói là Chaeyoung muốn... người ta dù sao vẫn chưa có sẵn sàng nga ~

"Chaeng, chị... chị thực sự có hơi căng thẳng." Chaeyoung nhìn vẻ mặt đỏ chót của nàng mà buồn cười

"Rốt cuộc là chị căng thẳng vì cái gì vậy ?" Nói xong, cô đẩy mở cánh cửa trước mặt.

Kim Jennie vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, nhắm mắt lại...             

Căn phòng được sáng đèn, nàng từ từ mở mắt nhìn thấy trong phòng, có đầy đủ thiết bị vận động.             

Tạ tay, giá hít đất, máy chạy bộ, thiết bị tích hợp nhiều công năng, ngay cả thảm yoga, bóng yoga cũng có.

Act cool... Kim Jennie đứng hình mất 5 giây             

"Làm nóng người 15 phút trước, gập người 20 phút rồi chạy bộ 30 phút. Chị đã lâu không rèn luyện, không thể vừa bắt đầu đã vận động cường độ cao được."             

"Đây... đây là cái bữa trước em nói là có đủ hết đạo cụ hả?" Làm nàng cứ tưởng... nghĩ đến mặt nàng lại đỏ lên

"Ừ, chị xem còn thiếu gì không ?" Cô mở cái túi giấy đang cầm, lấy đồ ra

"Đây là áo ngực thể thao và quần tập thể hình."             

"..."

Kim Jennie cảm thấy, cùng tập thể hình với người yêu đúng là một chuyện vô cùng chịu tội.             

Không những mệt mà còn phải liên tục để ý xem tư thế của mình có đủ đẹp hay không ?

Bra có ngay ngắn không, mông có đủ vểnh không, ...              

Hai giờ đồng hồ sau đó, Kim Jennie đầu hàng.             

Nàng bám hai tay trên máy chạy bộ, chúi đầu xuống, chân mỏi muốn chết, lắc lư trên máy chạy bộ, miệng rên rỉ

"Vẫn chưa tới giờ sao?" Chaeyoung đỡ thắt lưng nàng lên

"Thẳng thắt lưng lên, còn 20 phút nữa."             

"Còn 20 phút?! Chị nghỉ một lát được không ?"             

"Kiên trì nào, ngoan." Chaeyoung xoa xoa thắt lưng nàng dỗ dành.             


Hai mươi phút sau, Kim Jennie mềm oặt nhão ra như đống bùn. Nàng nằm dưới nền nhà, để mặc cho Park Chaeyoung lau mồ hôi giúp mình.             

"Chị thực sự quá lâu rồi không tập luyện, sau này đến đây thường xuyên đi, thiếu rèn luyện không tốt cho sức khỏe."             

Kim Jennie thở hồng hộc, không trả lời cô, trong phòng, tiếng phụ nữ thở dốc khiến Chaeyoung cũng thất thần.             

Cô bỗng cảm thấy, mình cũng nên rèn luyện thêm.             

Ra khỏi phòng thể dục, Jennie mỏi nhừ chân, đi không nổi, chỉ chực vấp. Nàng dang hai tay ra làm nũng

"Chaeng ~ bế chị đi." Chaeyoung bật cười khom người xuống, bế bổng nàng lên.             

Cuối cùng, còn phải thêm một câu

"Nhẹ."

Kim Jennie bật cười, nhéo mặt cô

"Chị khắp người toàn mồ hôi, không mặc gì cũng nặng chết đi, em chỉ khéo dỗ."             

Đi qua hành lang, vừa ra tới sảnh lớn thì nghe thấy tít một tiếng, là âm báo mở khóa cửa nhà.

Hai người cùng ngẩn ra, cùng nhìn về phía cửa.             

Bà Park và chị gái cô xách túi ni lông vào nhà, bà Park còn vừa đi vừa ngoái đầu lại bảo

"Xem ra lần này mẹ phải dạy dỗ em gái con một trận mới được, tên đó thật chẳng ra thể thống gì, làm ễnh bụng con người ta lên mà còn không dám mang về nhà thưa chuyện! Sau này con và em gái con đừng có tìm loại đàn ông như thế nhé!" Alice chỉ lo cởi giày

"Mẹ nói đúng lắm... Sao ở đây lại có đôi giày nữ nhỉ."             

Kim Jennie ngẩn ra, sau đó, lập tức giãy người đòi đứng xuống dưới đất nhưng vì cô ôm chặt quá nên không nhúc nhích nổi.             

Chaeyoung ôm chặt nàng, cực kỳ bình tĩnh chào

"Mẹ, chị."             

Hai người đồng loạt ngẩng đầu.             

Tám mắt nhìn nhau, câm nín.

Kim Jennie, lần đầu tiên ra mắt gia đình người yêu

Ấn tượng rất tốt đẹp... Rất khó phai!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro