#6: HoonHan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những người mãi tìm kiếm một điều không thực. Có những kẻ tự lừa dối mình bằng một hi vọng hoang đường. Có những kẻ mò mẫm trong bóng tối của tâm hồn không thể thoát ra. Có những kẻ chạy trốn sai lầm rồi lại sai lầm nối tiếp như lớp sóng xô đẩy đến cùng. Có những người điên điên dại dại trong cơn say của đời người.

Cho tôi đôi cánh, để tôi bay lên. Đôi cánh hi vọng của tự do đè lên bờ vai nhỏ.

Tôi chưa từng yêu anh, một chút cũng chưa từng yêu anh. Tôi chỉ muốn cho anh hi vọng, nhưng tôi lại gửi anh đến địa ngục. Hi vọng hão huyền như ước mơ về một lâu đài và khu vườn cổ tích thời thơ dại. Hi vọng trong tăm tối, trong cạn kiệt máu đỏ huyết quản. Cái tôi cho anh là lòng thương hại phải không, hại anh chìm trong đau khổ, hại anh chìm trong ảo tưởng, hại anh chìm trong thứ tình yêu tội lỗi này.

JeongHan ơi. Xin lỗi anh, tôi sẽ kéo anh lại, cho dù chỉ còn là thể xác khô kiệt. Lee JiHoon sẽ kéo anh lại, dù trái tim anh đã héo mòn vì những chờ đợi viển vông nơi tôi.

Dù anh có oán hận tôi, cũng đành.

Tôi ôm anh, những vết nước mắt hoen trên gương mặt đầy nỗi đau của anh như gió táp vào lồng ngực nhức nhối.

Nụ cười trên gương mặt nhợt nhạt của anh lại là nụ cười sáng chói nhất tôi từng thấy. Anh cười đẹp như vậy, tại sao giờ đây anh mới chịu cười. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có được cơ hội nhìn thấy lần nữa. Không bao giờ.

Đôi cánh trắng đẹp đẽ chuyển thành những vệt đỏ loang lổ.

Anh của tôi, anh hãy mơ đi anh
Hãy yên bình ngủ ngon dưới bầu trời.
Anh ơi, anh có nghe thấy lời nguyện cầu của tôi.
Rồi nắng sẽ lên giữa những ngày đông, sưởi ấm cho anh.
Ngủ ngon nhé anh, hãy mơ giấc mơ thật đẹp.
Cuộc đời còn nhiều lắm những nỗi đau.
Hãy cứ ngủ ngon anh ơi.
Tôi sẽ là vị thần bảo hộ của riêng anh
Cho giấc ngủ anh mãi an bình.

--

Moonie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro