Ăn Cay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ăn Cay.

...

JaeJoong xách theo vali hành lý lớn đi vào trong nhà, YunHo ngoan ngoãn theo ở phía sau. Cậu đem hành lý ném lên ghế sô pha sau đó đi vào phòng bếp.
"JaeJoong . . . . " YunHo khẽ gọi, cũng không dám nói lớn. Hắn cúi xuống muốn dọn dẹp đống đồ đạc kia.
"Để đó, chờ chút nữa tôi sẽ dọn." Giọng nói tức giận của JaeJoong từ trong phòng bếp vọng ra.
YunHo trong nháy mắt không dám động thủ, chậm chạp đi vào phòng ngủ lấy quần áo sau đó đi tắm. Ở bệnh viện cũng đã nhiều ngày như vậy, hôm nay nhất định phải tắm rửa thật tốt.

Nửa giờ sau YunHo tắm xong đi ra ngoài, thấy JaeJoong đang đứng trước tủ quần áo để dọn dẹp. Hắn tiến lên giang hai tay từ phía sau ôm lấy cậu, "JaeJoong... thật xin lỗi."
JaeJoong sắp xếp xong bộ quần áo cuối cùng, sau đó xoay người đón nhận cái ôm của YunHo, hai tay cũng vòng qua hông hắn đáp trả.
" Người phải nói xin lỗi là em mới đúng, em lúc nào cũng để anh phải chiếu cố em, ngay cả anh bị như bây giờ cũng là tại em, tất cả đều là do em không tốt . ", JaeJoong hôn một cái lên môi YunHo, "Sau này em cũng muốn chiếu cố anh giống như anh chiếu cố em vậy."

YunHo đem JaeJoong kéo ngồi xuống bên giường, sau đó ôm cậu tựa vào đầu giường, "Em là tâm can bảo bối của anh, anh quan tâm chăm sóc em cũng là chuyện đương nhiên."
JaeJoong nhìn chằm chằm YunHo, có chút tức giận, "Vậy có phải anh ngay cả bản thân mình cũng không thèm để ý hay không?" Nói tới đây, hốc mắt cậu đã bắt đầu long lanh nước.
YunHo vội vàng ôm lấy JaeJoong, đặt một nụ hôn lên đôi mắt cậu.
"Là tại anh không đúng, tất cả lỗi đều là tại anh, em đừng tức giận."
JaeJoong tựa vào trong ngực của YunHo, " Tại em không có quan tâm đến anh, dạ dày anh không tốt mà em lại thường xuyên đi ăn cay. Lúc ở nhà mỗi món ăn anh làm đều là theo sở thích của em, khiến cho lần này bệnh dạ dày của anh lại tái phát, còn phải đến bệnh viện..."
"Được rồi được rồi, chuyện dù sao cũng đã xảy ra, sau này anh sẽ chú ý tới dạ dày của mình hơn."
"Không cho phép ăn cay!"
"Nhưng em thích ăn cay a..."
"Em thích ăn vậy để một mình em ăn, không cho phép anh cùng ăn."
"Ăn cay đối với dạ dày không tốt , nếu không em cũng ít ăn một chút? "
JaeJoong đảo mắt suy nghĩ một chút, "Được rồi , em sẽ chú ý ăn ít đi một chút." Nói xong lại hôn lên môi YunHo, "Em đi nấu cháo, anh trước tiên ngủ một chút đi, lát nữa dậy là có cháo ăn rồi."
"Em nấu cháo? !" YunHo có chút kinh ngạc, "Có thể ăn được không đây? "
"Jung YunHo! Anh chớ có xem thường em như vậy!!!!" JaeJoong cắn môi, có chút tức giận , "Tài nghệ nấu nướng của em kém như vậy sao?"
YunHo thành thực gật đầu .
JaeJoong nhụt chí chu mỏ thỏa hiệp, "Được rồi, nấu cháo dễ lắm mà, em đã học qua, nhất định sẽ nấu được.."
"Nga ~~~" YunHo thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã tự mình chạy tới nhà bếp làm cơm rồi.
"Vậy bây giờ anh có thể yên tâm ngủ chưa? " JaeJoong bĩu môi .
"Không có em, anh ngủ không được . " YunHo lôi kéo, đem JaeJoong đè xuống dưới thân mình, "Chúng ta cùng nhau ngủ . "
"Anh đừng như vậy ~~ mới ra viện liền làm loạn rồi . . . . . . " JaeJoong còn chưa nói xong , môi đã bị ngăn chặn.
Hắn ở trong bệnh viện nhịn đã nửa tháng, hiện tại dù thế nào cũng phải đòi lại.

Lần này phải nằm viện , thật ra thì cũng là bởi vì YunHo quá cưng chiều JaeJoong mà thôi. Bình thường ở nhà nấu cơm thỉnh thoảng sẽ làm những món cay, bản thân YunHo trước khi ăn cay đều uống thuốc dạ dày, hoặc là sau khi ăn xong sẽ uống chút sữa tươi gì đó. Nhưng là lần này JaeJoong đã liên tiếp ăn món canh cá chua cay ba ngày rồi, cộng thêm sữa tươi trong nhà đã sớm uống hết. Ngày thứ tư, JaeJoong lôi kéo YunHo đi ra bên ngoài ăn lẩu cay Tứ Xuyên, kết quả YunHo sau khi ăn được vài miếng liền hoa hoa lệ lệ mà ngã xuống đất.
JaeJoong tới lúc này mới phát hiện, thì ra bệnh dạ dày của YunHo đã sớm tái phát rồi. Cậu cũng phát hiện ra, YunHo đối với sở thích tùy ý của mình đã là cưng chiều đến không sao nói nổi. Sau đó ngoài thời gian ở viện chăm sóc YunHo, JaeJoong còn đăng kí thêm một lớp học nấu ăn, cậu mua về nhà thêm một đống sách lớn về ẩm thực, còn tự động gánh chịu không ít việc nhà.

Lúc hai người nháo xong trời đã chạng vạng tối, JaeJoong sau khi mặc quần áo tử tế liền thư thư phục phục nằm ở trong ngực YunHo, để mặc cho hắn tiếp tục vừa hôn vừa vuốt ve cơ thể cậu.
"Dạ dày của anh còn không thoải mái sao ? " JaeJoong lo lắng nhất vẫn là về thân thể YunHo.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là có đôi lúc vẫn cảm thấy giống như bị lửa đốt vậy, rất nóng a."
"Em đi nấu cháo cho anh!"
"Chúng ta cùng tới phòng ăn ăn đi . "
YunHo lôi kéo JaeJoong rời giường, hai người cùng đi ra ngoài .

Trong phòng ăn, JaeJoong ngoan ngoãn mang cho YunHo một bát cháo, sau đó cũng tự lấy một bát cho chính mình.
YunHo múc một muỗng cho vào miệng.
JaeJoong khẩn trương nhìn chằm chằm YunHo, "Như thế nào? Trình độ nấu nướng em học được có tệ lắm không?"
"Ừm, rất tốt . " YunHo cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. JaeJoong trước đây ngay cả nồi cơm điện cũng không biết dùng nha, vậy mà bây giờ cậu lại có thể nấu cháo, hơn nữa còn là ăn rất được.
JaeJoong nghe vậy cảm thấy tự tin hơn, tự mình cầm muỗng ăn một ngụm cháo, "Ai yêu , cũng không tệ lắm nha~. "
Cứ như vậy , từ ngày hôm đó trở đi, tất cả các bữa ăn của hai người đều là JaeJoong tự mình chuẩn bị.

Một tuần lễ sau YunHo trở lại công ty đi làm , JaeJoong ở nhà tiếp tục cố gắng làm việc nhà . Kể từ sau khi YunHo ra viện, cậu liền từ chức ở công ty, một mực chuyên tâm chiếu cố YunHo.

Ngày này YunHo có việc nên về muộn, JaeJoong ở nhà tự mình làm xong cơm, phát hiện đường dấm cốt cậu làm hơi nhiều, vì vậy liền lấy hộp giữ ấm ra múc đầy một hộp, mang sang cho nhà bác Shin ở bên cạnh.
Bác Shin nhiệt tình chào hỏi JaeJoong, đem đường dấm cốt đổ ra, cùng bạn già hai người cùng nhau ăn .
"A? Món này thế nào lại nhạt như vậy? " Bác gái Shin nói , " JaeJoong, đây là cháu nấu sao? "
"Dạ . " JaeJoong gật đầu một cái , "Bác cảm thấy rất nhạt sao? "
"Đúng vậy, rất nhạt. Là vô cùng nhạt." Bác trai Shin cũng phụ họa.

"Bởi vì cháu thích ăn cay, YunHo vì chiều theo cháu nên cũng theo cháu ăn cay. Có điều dạ dày của anh ấy không tốt, mấy hôm trước vì không chịu nổi mà phải nằm viện. Từ đó cháu cũng không dám làm đồ ăn có vị quá nồng." JaeJoong đối với chuyện YunHo phải nằm viện còn là cảnh cảnh và dè chừng.
"Nhưng là cháu nên biết rằng, đồ ăn quá nhạt đối với dạ dày cũng không tốt đâu."
"Vậy mà YunHo cũng không nói gì với cháu nữa."
"Đó là bởi vì YunHo quá thương cháu đó thôi." Bác trai và bác gái Shin đông thanh nói, "Hai đứa các cháu thật đúng là tình cảm mặn nồng mà. "

Thời điểm YunHo trở về đến nhà, YunHo vẫn chưa có về. Cậu đem thức ăn toàn bộ đều đổ đi hết sạch, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha không nói một lời nào.
YunHo vừa về đến nhà, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình ngồi ở trên ghế sô pha im lặng, lập tức cũng biết bảo bối lại giận dỗi cái gì rồi.
"Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì rồi? " Hắn ném túi tài liệu xuống bàn, nhanh chóng đi tới bên cạnh JaeJoong ôm lấy cậu.
" YunHo, anh tại sao lại gạt em ? "
YunHo có chút khó hiểu hỏi, "Anh không có lừa em a!"
"Anh... anh... anh... em làm món ăn đều nhạt như vậy , anh tại sao còn nói ăn rất ngon? Tại sao còn ăn nhiều ngày như vậy? !" JaeJoong hai tay nhéo mặt của hắn.
"Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, chỉ cần là em làm thì cho dù có là độc dược anh cũng ăn . "
"Độc chết anh đi. " JaeJoong khóe miệng đã giơ lên.
"Bảo bối , anh đói bụng . "
"Thức ăn quá nhạt , em đã bỏ hết đi rồi!"
"A? Vậy tối nay chúng ta ăn cái gì ? " YunHo quả thật là có chút đói bụng .
"Em ~~ anh có ăn hay không ? " JaeJoong cười híp mắt nhìn YunHo .
YunHo nuốt nước miếng một cái, "Ăn em anh đương nhiên là muốn, anh cũng muốn trước tiên lấp đầy cái bụng đã. . . . . . "
" YunHo !! Anh thật không có tình thú chút nào!!!"
"Anh thật sự là đói bụng mà, bảo bối. Chúng ta đi ăn canh cá chua cay được không? Ở dưới lầu nghe nói mới mở một quán lẩu Tứ Xuyên ăn rất ngon. "
"Lại ăn cay !!!!"
"Em thích ăn cay mà."
"Vút !! Không cho phép ăn !"
" Tuân lệnh !"
"Là không cho phép anh ăn , em sẽ ăn !"
"Nhưng là... nhưng là... bảo bối, anh đói bụng . "
"Anh đi theo em . . . . . Tới đó ăn cơm trắng . . . . . Cùng lắm là cho thêm chút đồ ăn không cay. . . . . . "
"Anh có thể ăn nhiều hơn một chén hay không? "
" Được . . . . . . . "

Đây chính là cuộc sống, hạnh phúc, rất có tư vị, cuộc sống có cay, mà cũng có ngọt ngào.

(END)

=====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro