Có Hổ Cha Phải Có Hổ Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có Hổ Cha Phải Có Hổ Con.

...

"Tại Trung, Tại Trung à, đệ đồng ý tha thứ cho ta đi ~ . "
"Cút!!!"
"Ta không cút."
"Đi đi ~~~ đi nhanh lên!!!"
"Ta cũng không đi."
Trước cửa phủ Thái phó truyền tới tiếng cải vã vô cùng ồn ào, thế nhưng cũng không có hấp dẫn một chút sự chú ý nào từ người đi đường, nguyên nhân cũng bởi vì một màn này ngày nào cũng đều xảy ra.

Ở kinh thành ai ai cũng biết, con trai Thượng thư đại nhân - Trịnh Duẫn Hạo cùng con trai Thái phó đại nhân - Kim Tại Trung chính là một đôi.

Năm xưa bọn họ là được thánh thượng ban hôn. Ai biết, Trịnh Duẫn Hạo không biết là bị người nào dạy hư, sau khi thành thân lại thường xuyên ra ngoài ong bướm, hôm nay kỹ viện này, ngày mai kỹ viện nọ, hoặc là đi tới tửu lâu nào đó uống cho say mèm khiến cho Kim Tại Trung rất là khổ não. Vốn là mỗi lần như vậy, chỉ cần Kim Tại Trung tức giận thì Trịnh Duẫn Hạo có thể quy củ được vài ngày, thế nhưng Kim thiếu gia là một người có tính khí siêu cấp tốt bụng, đối với những chuyện này đều là có thể nhịn được thì nhịn, dù sao cũng là nam nhân, làm lớn chuyện cũng không phải điều gì hay ho. Nhưng là, con giun xéo mãi cũng quằn, bị chèn ép càng nhiều thì ý chí phản kháng lại càng lớn. Cuối cùng, Kim thiếu gia rốt cục không nhịn được, đại phát lôi đình, thừa dịp Trịnh thiếu gia uống rượu đến say mèm liền thu thập hành lý trở về nhà cha mẹ đẻ.
Lúc mới bắt đầu, Duẫn Hạo một chút cũng đều không quan tâm, bởi vì ngày thường Tại Trung thỉnh thoảng cũng có giận dỗi lung tung, đến ngày thứ hai lại trở về bình thường, vẫn là trưng ra khuôn mặt tươi cười giúp hắn rót trà sâm. Nhưng lần này lại không như vậy, hắn đợi ước chừng ba tháng cũng không thấy Tại Trung trở lại. Duẫn Hạo một mình cảm thấy trống vắng tịch mịch, nghĩ thầm, "Thiên hạ nơi nào mà không có cây cỏ, vì vậy càng thêm ra sức ăn chơi. Có điều không hiểu sao càng như vậy hắn lại càng thấy tịch mịch. Không tới một tháng, Trịnh Duẫn Hạo liền hoàn toàn chán ghét cuộc sống như thế. Bây giờ đối diện với chăn gối lạnh băng, hắn mới biết Tại Trung tốt đến nhường nào, mới biết nguyên lai mình có bao nhiêu yêu thích Tại Trung.
Con người chính là luôn ngu ngốc như vậy a, đợi đến thời điểm hiểu ra thì đã muộn rồi.

Trịnh Duẫn Hạo chạy đi tìm Kim Tại Trung thỉnh cầu tha thứ, ai biết không những không gặp được người ta, lại còn bị đám hộ vệ nhà Thái phó đánh cho một trận.
Trịnh Duẫn Hạo biết rõ mình không thể không có Tại Trung, cũng không sợ bị đánh, cho nên trong suốt sáu năm qua, hắn mỗi ngày đều hướng Kim gia chạy đến, quang minh không được thì đành lén lút.
Theo dõi, rình trộm cái gì cũng đủ, chính là vẫn không thấy Tại Trung hồi tâm chuyển ý.
Bản thân hắn cũng giống như được rèn luyện, đem tất cả thói hư tật xấu biến mất không còn dấu vết, cùng với hòa thượng cũng không có gì khác nhau. Phải nói là so với hòa thượng còn càng thêm thanh tâm quả dục, duy nhất nhớ tới chính là Kim Tại Trung,
hy vọng ngày nào đó cậu sẽ hồi tâm chuyển ý.

Hôm nay, Duẫn Hạo vẫn như cũ đến trước Kim phủ chờ Kim Tại Trung, nhìn thấy cậu hiếm khi rời phủ hôm nay bỗng xuất hiện, hắn liền tiến lên kéo tay cậu.
"Tại Trung, Tại Trung, đệ cho ta một cơ hội cuối cùng đi mà ~ ."
"Cút."
"Sẽ không, đệ tha thứ cho ta đi. Đệ hẳn cũng đã nghe nói rồi đó, không đúng, sự thật chính là toàn kinh thành này đều biết ta đã thay đổi thật sự rồi."
"Hừ!!!"
"Tại Trung, ta bây giờ trong lòng chỉ có một mình đệ. Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc ta đều chỉ nhớ tới đệ."
"Nhớ ta? Lúc ngươi ôm tiểu Hồng có nghĩ tới ta hay không?"
"Có!"
"Lúc ngươi ôm tiểu Tuấn có nghĩ tới ta hay không?"
"Có!"
"A a a, ngươi vì sao có thể trả lời bình thản như vậy chứ? Trước kia ngươi không phải nói như vậy. Ngươi nói tiểu Hồng so với ta ôn nhu hơn, tiểu Tuấn so với ta ngoan ngoãn hơn."
"Đây đều là chuyện lúc trước, là chuyện lúc trước rồi a." Duẫn Hạo tiếp tục bồi thêm khuôn mặt tươi cười, giọng nói một chút cũng đều không lúng túng.
"Hừ! Ngươi thật đúng là người nói chuyện trước sau không đồng nhất."
"Hắc hắc, Tại Trung, sau này đệ đối với ta chính là duy nhất."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
"Đúng vậy."
"Cút đi!!!" Tại Trung không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa nữa. Mấy năm qua, mỗi lần nghĩ tới Duẫn Hạo đã đối xử thế nào với mình thì cậu đều cảm thấy sợ hãi, cậu thật sự rất sợ phải trở lại cuộc sống như trước kia. Khi đó Kim Tại Trung hoàn toàn không nghĩ đến bản thân, vì Duẫn Hạo mà sống, như vậy khiến cho cậu đã phải đau khổ rất lâu, thật vất vả mới thoát khỏi bể khổ đó, cậu chắc là sẽ không té xuống lần nữa.

.

.

.

"Phụ thân, người lại cùng tên người xấu kia gây gổ sao?" Tại Trung vừa đi vào Kim phủ, con trai đã ngay lập tức nhào vào lòng cậu.
"Con trai ngoan, đừng để ý tới người đó." Tại Trung ôm lấy nhóc con, tiểu tử này càng ngày càng lớn hơn, nốt ruồi trên khóe miệng cùng với tên khốn bên ngoài kia giống nhau như đúc.
Lúc mới rời khỏi Duẫn Hạo không bao lâu, Tại Trung liền phát hiện có đứa bé này, trong lòng lại không nỡ phá bỏ, cho nên không thể làm gì khác hơn là sanh nó ra. May mắn đứa nhỏ này rất thông minh, luôn chọc cho Tại Trung cùng cả nhà trên dưới cười rất vui vẻ. Điều không vui duy nhất chính là dáng vẻ của nó ngày càng giống với Trịnh Duẫn Hạo.
"Phụ thân, ngày đó con nghe lén ông ngoại bà ngoại nói chuyện, người ngoài cửa kia chính là một phụ thân khác của con."
"Nói bậy!"
"Đúng vậy đúng vậy, cái người xấu kia tại sao có thể là cha con chứ." Tiểu quỷ linh tinh ánh mắt trong veo, toàn thân trên dưới cũng chỉ có ánh mắt này là giống với Tại Trung.
"Hắn là người xấu, con có hiểu không? Vì là người xấu cho nên con nhìn thấy hắn cũng phải tránh xa một chút." Tại Trung nghiêm túc giáo dục con trai, "Nếu con không tránh đi, hắn sẽ đem con tới một nơi hoang vắng, sau đó ăn thịt."
"Aaaa! Thật là đáng sợ, quả nhiên là một tên bại hoại." Tiểu oa nhi giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp che miệng hét lên, "Ông ngoại bà ngoại cũng thiệt là, lớn tuổi rồi nên ánh mắt cũng kém đi, con dáng dấp một chút cũng đều không giống như cái tên bại hoại đó, vậy mà lại nói con là con trai của hắn. Người bình thường chỉ cần vừa nhìn qua đều đã biết con là con trai của người rồi." Tiếp theo liền chu mỏ hướng khuôn mặt Kim Tại Trung hôn a hôn.
"Đứa nhỏ này, thật đúng là thông minh." Kim Tại Trung trong lòng không ngừng tự hào a tự hào.

.

.

.

Ngày thứ hai, Kim Tiểu Tại từ lớp tư thục trở về, vốn là có người tới đón nhóc, chẳng qua là vì nhóc muốn ăn băng đường hồ lô nên liền để người kia đi mua, còn bản thân nhóc một mình tự trở về nhà. Tiểu tử năm tuổi thật đúng là lợi hại.
"Bại hoại thúc thúc, ngươi tại sao lại ở chỗ này a?" Nhóc con kéo kéo áo Duẫn Hạo đang ở cửa chờ Tại Trung.
"Người bạn nhỏ, cháu gọi ta là gì?"
"Gọi thúc là bại hoại thúc thúc a."
"Ai cho nhóc gọi ta như vậy?"
"Cha tôi."
"Cha nhóc là ai?"
"Cha tôi chính là phụ thân tôi a! Cha tôi gọi là. . . . . để tôi nhớ một chút..." Nhóc con gãi gãi đầu, liều mạng lục tìm trong trí nhớ, "Nga, tôi nhớ ra rồi, cha tôi gọi là Kim Tại Trung".
"Cái gì? Cha nhóc gọi là Kim Tại Trung??!" Duẫn Hạo quan sát đứa nhỏ trước mắt này, Tại Trung mấy năm nay không có ai khác, thật ra trước kia hắn cũng từng gặp đứa nhỏ này, bất quá bởi vì mỗi lúc đều là có người ôm, có đôi lúc sự chú ý của hắn tất cả đều đặt ở trên người Tại Trung, cho nên hắn vẫn nghĩ rằng đây là hài tử của người nào đó trong phủ. Bây giờ nghĩ lại, Tại Trung không có huynh đệ tỷ muội, mà nếu là con của hạ nhân trong phủ thì cũng sẽ không được ăn mặc đẹp như vậy.
Duẫn Hạo hung hăng vỗ vỗ ót mình, "Đây không phải là con của mình thì là con của ai chứ?".
Vì vậy, hắn ngồi chồm hổm xuống, hướng về phía Tiểu Tại lộ ra nụ cười giết ngươi hàng loạt của mình, "Người bạn nhỏ, cháu tên là gì a?".
"Tôi tên là Kim Tiểu Tại."
Quả nhiên, đứa nhỏ này trăm phần trăm là con trai của ta, nhìn nốt ruồi bên khóe miệng kia cũng đều là giống ta như đúc.
"Kim Tiểu Tại a, cha con là Kim Tại Trung, như vậy mẹ con đâu?"
"Tôi không có mẫu thân." Tiểu Tại trả lời, "Bất quá tôi còn có một phụ thân nữa."
"Nga?" Duẫn Hạo giả giọng nghi ngờ.
"Tôi cũng là nghe lén ông ngoại và bà ngoại nói chuyện thôi."
"Họ nói con còn một người phụ thân khác sao?"
Tiểu Tại không có trả lời ngay, nhìn nhìn Duẫn Hạo, sau đó chỉ chỉ nốt ruồi bên khóe miệng hắn, "Đúng vậy, tôi còn rất giống với thúc a."
"Nga? Giống ta?"
"Ông ngoại nói, khuôn mặt cùng cái miệng của tôi đều giống thúc, mà ánh mắt cùng lỗ mũi lại giống với phụ thân."
Duẫn Hạo vô cùng kích động, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tiểu oa nhi, "Thì ra con trai của ta đã lớn như vậy, phụ thân thật xin lỗi con."
"Không sao, con chỉ muốn hỏi người chừng nào mới có thể dụ dỗ phụ thân con trở về?" Tiểu Tại chính là so hài tử khác cùng trang lứa thông minh hơn một chút, nó đã sớm biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Thế nhưng phụ thân con còn không có đồng ý cho cha gặp mặt."
"Cái này còn không phải dễ dàng lắm sao? Đi theo con!"
Cánh tay mập mạp nhỏ bé của Tiểu Tại lôi kéo Duẫn Hạo, rất nhanh chóng liền đẩy cửa tiến vào Kim Phủ.
Cứ như vậy mà tiến vào.

"Kim Tiểu Tại, ai cho phép con để cho tên bại hoại này bước vào đây?"
"Đây là phụ thân của con, không phải là tên bại hoại."
"Nhưng ngày hôm qua con không phải nói như vậy?"
"Phải không? Con ngày hôm qua chính là đã nói như vậy a!" Tiểu Tại ánh mắt long lanh, bày ra dáng vẻ đáng thương.
"Con!!! Ngày hôm qua con còn nói hắn là người xấu."
"Đó là người nói với con mà. Người mau xem một chút, con cùng phụ thân bộ dáng đều rất giống nhau mà."
" Kim Tiểu Tại!!! Con ngày hôm qua nói con không giống hắn."
"Tối hôm qua con cái gì cũng không có nói a!" Nước mắt cũng đã rơi xuống rồi.

Duẫn Hạo vội vàng ôm lấy con trai đi tới trước mặt Tại Trung, hắn vươn tay ra ôm lấy cậu vào ngực.
"Được rồi được rồi, là tại ta không đúng. Đứa nhỏ cũng đều đã có rồi, đệ đồng ý tha thứ cho ta đi mà."
"Đúng vậy phụ thân, người đồng ý tha thứ cho phụ thân lớn đi mà, nếu không buổi tối trong mơ người lại mất công gọi 'Duẫn Hạo, Duẫn Hạo' "
" Kim Tiểu Tại!!!" Tại Trung bị con trai chọc giận đến không biết nên nói thế nào.
"Thì ra buổi tối đệ cũng sẽ nhớ tới ta a." Duẫn Hạo trong lòng âm thầm cười trộm, cũng may là có đứa nhỏ này a~
" Kim Tiểu Tại! Con là cái đồ phản bội, con... Con... con là cái đồ nói chuyện trước sau không đồng nhất!!! Đúng là cùng hắn giống nhau như đúc, lúc nói thế này lúc lại thế kia, hừ!"
" Đó là phụ thân của con, đương nhiên là giống nhau như đúc rồi." Tiểu Tại lương thiện bổ sung.
" Đúng vậy! Tại Trung, đây cũng là con trai của huynh, đương nhiên là giống nhau rồi."
Kim Tiểu Tại cùng Trịnh Duẫn Hạo sau đó cùng đồng thanh, " Đây chính là có hổ cha phải có hổ con."
" Kim Tiểu Tại! Trịnh Duẫn Hạo!!!"
"Được rồi lão bà, chúng ta về nhà đi ~ "
"Được a được a! Đại phụ thân, tiểu phụ thân, chúng ta cùng nhau về nhà nào~"

. . . . . . .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro