Tuyệt Vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyệt Vang

...

Nam Phong quán, tiểu quan quán lớn nhất kinh thành.

Hồng bài ở đây là Kim Tại Trung, tài năng đánh đàn vô cùng tuyệt vời, được mệnh danh là tuyệt thế vô song, hơn nữa, cậu chỉ bán nghệ không bán thân.
Trong quán còn có một người nữa cũng chỉ bán nghệ không bán thân, người đó tên tiểu Phong. Tiểu Phong vũ kỹ siêu tuyệt, đặc biệt là khi kết hợp với tiếng đàn của Tại Trung, những lúc như vậy đều khiến cho lòng người điên đảo, hấp dẫn không thôi.

Hôm nay, trấn quốc Đại tướng quân chinh chiến thắng lợi trở về, Thừa tướng cố ý mời y cùng bạn bè đến Nam Phong quán, muốn để cho trấn quốc Đại tướng quân được vui vẻ thoải mái một phen.
Tại Trung cùng tiểu Phong từ sớm đã bận rộn sửa soạn trang phục. Làm nghề này thứ được bọn họ coi trọng nhất chính là gương mặt, sau này lớn tuổi cuộc sống nhất định sẽ vô cùng vất vả, cho nên hầu hết tiểu quan đều là thừa dịp còn trẻ mà kiếm thêm một chút ngân lượng lo cho nửa đời sau của mình.
Tại Trung đã sửa soạn xong, dung nhan hoàn hảo say lòng người, mà tiểu Phong bên kia cũng vừa vặn mặc xong y phục.
"Tiểu Phong a, ngươi nói cái vị trấn quốc Đại tướng quân kia là người thế nào?" Thanh âm mềm mại cực kỳ dễ nghe.
"Nghe nói hàng năm đều trấn thủ ở quan ngoại, rất ít khi trở lại kinh thành. Ta còn biết a ~~~" Tiểu Phong vòng một tay khoác lên vai Tại Trung, "Hắn còn chưa có thành thân."
"Chuyện hắn chưa thành thân cùng chúng ta thì có quan hệ gì?" Tại Trung liếc mắt nhìn tiểu Phong.
Ánh mắt tiểu Phong thoáng qua một tia ảm đạm, bất quá rất nhanh đã biến mất như chưa từng có. Đúng vậy, làm tiểu quan như bọn họ, đừng nói là thành thân, cho dù là về làm người hầu cho người ta cũng không xứng, chỉ sợ làm ô uế thanh danh của người ta mà thôi. Vẫn là nên chấp nhận thực tế, ngoan ngoãn cố gắng kiếm thật nhiều ngân lượng đi thôi.

.
.
.

Tối đến, Thừa tướng cùng một đám quan viên nửa lôi keo nửa ép buộc kéo Đại tướng quân đi vào Nam Phong quán.
"Thừa tướng đại nhân, ta... Aizzz.. Huynh cũng biết ta không có thích mấy nơi như này mà." Đại tướng quân tựa hồ không quá nguyện ý tới nơi ăn chơi này cho nên y vẫn luôn liều mạng từ chối.
"Ha ha, Duẫn Hạo, khó khăn lắm đệ mới có dịp được trở lại kinh thành một chuyến, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của ta một lần đi. Đệ cũng biết phu nhân nhà ta ngày thường quản lí ta rất chặt, hiếm khi có được một cơ hội tốt như này mà."
"Đúng vậy tướng quân, ngài cứ thử một lần xem cái gì gọi là 'Nam Phong song tuyệt' đi, bảo đảm ngài xem một lần thì cả đời sẽ khó quên." Những quan viên khác cũng cùng nhau ồn ào lôi kéo, cứ như vậy cùng nhau đem Trịnh Duẫn Hạo đẩy vào bên trong Nam Phong quán.

Không nghĩ tới, lần này tình cờ gặp nhau, lại cùng dây dưa với nhau một đời.

.

.

.

Tại Trung ngồi ở phía sau rèm đánh đàn, mà tiểu Phong lại ở trên sân khấu hiến vũ. Tiếng đàn thỉnh thoảng như nước chảy trong suốt, thỉnh thoảng lại bén nhọn như thác nước đổ ào ào, mềm mại êm ái giống như vuốt nhẹ lên những vết thương trên người vì chinh chiến trên sa trường nhiều năm của Duẫn Hạo, giúp y tạm thời quên đi những nỗi đau khi nhớ về đồng phải bỏ mạng sa trường, tạm thời quên đi trăm mối lo toan trong lòng. Trong khi tất cả mọi người đều mê muội dõi theo vũ kỹ tuyệt vời của tiểu Phong thì Duẫn Hạo lại cố rướn cao cổ muốn nhìn bộ dáng của người đệm đàn khuất phía sau rèm. Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, tất cả mọi người vẫn còn im lặng chìm đắm trong tiết mục vừa rồi, còn chưa có ai kịp hoàn hồn.
Bởi vì đây là đoàn khách nhân quyền cao chức trọng, cho nên sau khi biểu diễn xong, Tại Trung cùng tiểu Phong đều phải đi lên trước hướng bọn họ mời rượu.
Sa trướng vừa mới vén lên, tất cả mọi người đều đồng loạt sợ hãi "Oa!" một tiếng thật lớn.
Tại Trung dung nhan tuyệt thế, có thể khiến cho những người đã từng thấy qua hầu hết mỹ nhân trong thiên hạ đều phải giật mình kinh ngạc, trong đó bao gồm cả Duẫn Hạo.
Da thịt trắng nõn, đôi mắt đen láy linh động, đôi môi căng mọng đỏ thắm. Mỹ nhân như vậy, sợ là chỉ có trên thiên giới, dưới nhân gian có tìm mỏi mắt cũng không thấy.
Tại Trung giống như tiên tử hạ phàm, đi tới trước mặt Duẫn Hạo, không nói gì, cậu giơ ly rượu trên tay lên, hướng y khẽ mỉm cười sau đó uống một hơi cạn sạch.
Duẫn Hạo sao? Y còn là ngơ ngác nhìn người ta, cũng không có nhúc nhích.
Ha ha, Thừa tướng nhìn thấu tâm tư trong lòng Duẫn Hạo, hắn lặng lẽ ra ngoài đi tìm lão bản Nam Phong quán.

.

.

.

Sau khi mời rượu xong, Tại Trung trở lại gian phòng của mình, mà lão bản đã sớm ở nơi đó chờ cậu.
"Cái gì? Muốn tôi bồi tướng quân qua đêm?" Tại Trung có chút kinh ngạc, "Ông cũng biết tôi bán nghệ không bán thân mà."
"Tại Trung, chuyện bán thân cũng là chuyện sớm hay muộn thôi. Bây giờ khó có được cơ hội tướng quân để mắt tới cậu, hơn nữa dáng dấp ngài ấy cũng rất được, so với một tên bụng mỡ hay một tên thừa thịt vẫn là tốt hơn rất nhiều rồi."
Lời nói của lão bản không phải là không có lí, Tại Trung trầm tư chốc lát, rốt cục gật đầu đồng ý.

.

.

.
Đêm nay, Tại Trung ăn mặc chỉnh tề, cũng không có trang điểm, một mình lặng lẽ đi tới căn phòng mà Duẫn Hạo đang ở đó chờ đợi cậu.
Cậu nhìn Duẫn Hạo một cái, yêu kiều khom người cúi chào, sau đó chậm chạp đi tới mép giường chuẩn bị cởi quần áo.
Duẫn Hạo vươn tay ngăn lại động tác của Tại Trung.

"Chờ đã, tại hạ cũng không có ý xâm phạm công tử, tối nay... tối nay... chúng ta chỉ uống rượu nói chuyện phiếm là được rồi."
Tại Trung kinh ngạc nhìn người trước mắt, là một đôi mắt phượng tuấn dật phi phàm.
"Đừng sợ, tại hạ sẽ không làm loạn, chẳng qua là ý nguyện của Thừa tướng, tại hạ không tiện từ chối." Duẫn Hạo lôi kéo Tại Trung ngồi xuống, "Tới đây, chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Huynh... thích nghe ta đánh đàn sao?"
"Đúng vậy."

...

Một đêm này, Tại Trung chơi đàn đến tối muộn, tiếp theo lại cùng Duẫn Hạo nói chuyện phiếm hàn huyên tới rất khuya, cuối cùng là ở trong ngực Duẫn Hạo mà ngủ thiếp đi.

Liên tiếp mấy ngày, Duẫn Hạo hôm nào cũng tới Nam Phong quán. Người trong toàn bộ kinh thành đều biết, trấn quốc Đại tướng quân đã phải lòng tiểu quan hồng bài của Nam Phong quán.

.

"Duẫn Hạo, cứ như vậy có ổn không? Mỗi ngày cũng chỉ là nghe đàn, nói chuyện phiếm, như vậy . . . . . "
Duẫn Hạo cười cười, ánh mắt tà mị quét qua Tại Trung, " Xem ra Tại Trung thật rất muốn cùng ta . . . . . . "
Tại Trung vươn tay che miệng Duẫn Hạo không cho y nói hết câu, "Không cho huynh nói nữa."
Duẫn Hạo bắt lấy cái tay kia, sau đó kéo về đặt ở trên môi hôn một cái, "Được rồi, huynh không nói nữa, vậy chúng ta sẽ làm..."
Nói xong liền đem Tại Trung kéo vào trong ngực mình, môi cũng chuẩn xác hạ xuống trên môi cậu.
Lửa nóng nhanh chóng bùng lên, một đêm này, Tại Trung đem bản thân hoàn toàn giao cho Duẫn Hạo.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Duẫn Hạo ôm cậu, nói cho cậu biết y đã giúp cậu chuộc thân, chờ y đánh xong trận chiến sắp tới trở về sẽ đem cậu rước vào cửa Trịnh gia.
Duẫn Hạo tháo xuống ngọc bội trên cổ giao cho Tại Trung, "Đây là vật gia truyền nhà ta, bây giờ ta đem nó tặng cho đệ làm tín vật, kể từ bây giờ đệ chính là người của Trịnh gia ta."
Tại Trung không nói gì, chỉ là tựa vào trong ngực Duẫn Hạo, hai tay vòng qua hông y, khẽ gật đầu.

.

.

.

Trận chiến lần này là trận chiến lớn nhất trong lịch sử từ khi khai quốc đến nay, binh lính tử thương vô số, ngay cả công tử nhà Thừa tướng cũng phải đích thân ra trận.
Tại Trung không có dựa theo phân phó của Duẫn Hạo mà vào trong Trịnh phủ ở, bởi vì cậu cảm thấy không quen. Huống chi, có duy nhất một lần cậu đến Trịnh phủ làm khách, trên dưới Trịnh gia đều dùng sắc mặt khó coi để tiếp đãi cậu. Tại Trung từ đó đã âm thầm thề rằng, trừ khi Duẫn Hạo trở lại, nếu không cậu nhất quyết sẽ không bước nửa bước vào cái nhà này nữa.

Ngày này, Tại Trung ở trong phòng đánh đàn, tiểu Phong ào ào đụng trái đụng phải chạy tới.
"Không xong... Không xong rồi... Trên chiến trường truyền tin báo về . . . . . . "
"Sao rồi?" Tại Trung nhanh chóng bật dậy, trong lòng dự cảm có điều chẳng lành.
"Tướng quân... Trịnh tướng quân... ngài ấy... ngài ấy đã bỏ mạng trên sa trường rồi..."
Tại Trung trong nháy mắt ngã ngồi trên đất, cả người trống rỗng như cái xác không hồn.

.

.

.
Cả nước trên dưới vì Trịnh Duẫn Hạo để tang thương tiếc, bởi vì không tìm được thi thể, cho nên chỉ có thể lập lên một cái bia mộ trống.
Ngày hôm nay, Tại Trung hai tay ôm đàn được tiểu Phong ở bên cạnh dìu tới trước mộ Trịnh Duẫn Hạo.
Cậu nhìn bia mộ của Duẫn Hạo, giống như nhìn thấy người thân đã lâu không có gặp mặt, ánh mắt nhu hòa, trên mặt lộ ra nụ cười duy nhất trong nhiều ngày nay, vẫn nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
Tại Trung ngồi xuống, nâng tay đánh một khúc đàn, là bài hát mà khi còn sống Duẫn Hạo thích nhất.
Vào những âm thanh cuối cùng, Tại Trung cả người run rẩy, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi. Cậu biết, chất độc trong người đã bắt đầu phát tác, là trước khi đến đây cậu đã ăn nó.

"Tiểu Phong, nhờ ngươi đem thân thể của ta hỏa thiêu, sau đó đem tro cốt cùng khối ngọc bội kia chôn tại bên người Duẫn Hạo."
Tiểu Phong gật đầu một cái, hắn biết đối với Tại Trung mà nói, đây chính là lựa chọn tốt nhất. Chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, người trong ngực đã sớm không còn hơi thở.

Tiểu Phong dựa theo ý nguyện của Tại Trung, đem thi thể của cậu đốt cháy, đem tro cốt cùng ngọc bội cùng nhau chôn ở bên cạnh mộ Duẫn Hạo.
Vào lúc tiểu Phong chuẩn bị lấp đất xuống, chỉ nghe sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, " Tại Trung!!! Đợi ta, Tại Trung..."
Duẫn Hạo may mắn thoát nan còn chưa có chết, thế nhưng đợi đến khi y trở về thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Nhận lấy ngọc bội cùng tro cốt Tại Trung trong tay tiểu Phong, Duẫn Hạo đau đớn đến tê tâm liệt phế.
"Tại Trung, Tại Trung ngốc của ta. . . . . . Đệ bảo ta một người phải sống thế nào đây?"

Tiểu Phong cũng bất đắc dĩ, xoay người rời đi để cho bọn họ có được chút thời gian riêng tư .

Mặt trời chiều dần ngả về phía Tây, khắp ngọn núi được nhuộm màu hồng rực đến thê lương.
Duẫn Hạo tay cầm ngọc bội, đem tro cốt Tại Trung bước đi về phía chân trời. Y rút ra bội kiếm đeo bên hông, " Tại Trung, chờ ta một chút, ta sẽ đến bên đệ ngay lập tức."

.

.

.

"Duẫn Hạo... ta ở chỗ này... đợi huynh!"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro