Thiên Sứ Trong Đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Sứ Trong Đời.

...

Hôm nay Jung YunHo cố ý xin nghỉ làm một ngày, bởi vì hôm nay anh muốn đi gặp một người.
Nhắc tới người này, quả thật là cùng anh rất có duyên phận.
Vào một ngày nào đó cách đây một tháng, điện thoại di động của YunHo liên tục nửa ngày vang lên không ngừng, tất cả đều là cùng một số điện thoại gọi tới.
Lúc mới bắt đầu, YunHo không có nhấc máy, anh cho là điện thoại người ta gọi tới quấy rầy. Nhưng là sau đó người bên kia rất kiên nhẫn gọi đi gọi lại khiến cho YunHo nhịn được liền nhấc máy nghe.
Đầu dây bên kia vang lên một thanh âm run rẩy, "Ông xã, em rất nhớ anh."
Jung YunHo nghĩ thầm, 'Là nam, chẳng lẽ là cùng một dạng với mình?', vì vậy anh thuận miệng trả lời một câu "Ừ."
"Anh biết không? Em rất rất nhớ anh. Khi nằm mơ cũng là tràn ngập hình bóng anh, anh chừng nào mới trở lại a?"
YunHo suy nghĩ, người nam nhân kia có thể là bị 'ông xã' trong lời nói của cậu bỏ rơi, thương quá hóa điên, thật là đáng thương.
Vốn là tâm địa thiện lương, YunHo lại tiếp tục trả lời, "Ừ, anh rất nhanh sẽ trở lại."
Cứ như vậy, hai người mỗi ngày đều sẽ nói chuyện điện thoại, mỗi ngày đều sẽ hàn huyên tới tận đêm khuya, đợi đến khi YunHo giả bộ tức giận thì đầu dây bên kia mới bằng lòng đi ngủ.
YunHo từ trong điện thoại đại khái biết được, người này tên là Kim JaeJoong, hiện giờ đang ở trong bệnh viện. Vị 'ông xã' mà cậu nói không biết bây giờ đang ở nơi nào, JaeJoong tùy tiện ấn bừa một dãy số điện thoại, sau đó cho rằng đó chính là ông xã của mình. Hiển nhiên là cậu đã bị mất đi một phần trí nhớ, nếu không làm sao có thể không biết số điện thoại của người mình yêu đây.

Ngày hôm nay là ngày YunHo cùng JaeJoong hẹn gặp nhau.

YunHo đi tới trước cửa viện dưỡng lão, nhìn hàng tường rào thật cao che chắn khiến cho nơi này trở lên tách biệt với xung quanh. Bên trong này đều là những người có chút vấn đề về tinh thần, điều này anh cũng đã sớm biết, nhưng là lúc nói chuyện điện thoại với JaeJoong, anh cảm thấy cậu cùng với người bình thường cũng không có gì khác nhau.
Sau khi làm xong thủ tục ghi danh, một nhân viên y hộ đem YunHo dẫn tới phòng làm việc. Bên trong phòng làm việc là một vị bác sĩ với khuôn mặt hiền từ, ông mang theo YunHo dẫn tới trước cửa phòng bệnh của JaeJoong, hai người lặng lẽ nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ nhỏ bên ngoài.
Vị bác sĩ già quay đầu nhìn YunHo, sau đó ông khẽ lắc đầu, "Cậu trai trẻ này là một người thật sự rất tốt. Nghe nói là trong nhà phản đối bọn họ ở chung một chỗ, sau đó thời điểm hai người bỏ trốn thì xảy ra tai nạn xe cộ, một cậu trai khác vào thời điểm xảy ra tai nạn ở trong xe gắt gao ôm chặt lấy JaeJoong, bởi vậy cậu ấy không bị thương gì nhiều, chỉ là sau khi tỉnh lại vẫn một mực muốn đi tìm ông xã của mình, kiên trì gọi những cuộc điện thoại vô nghĩa kia." Vị bác sĩ già vừa nói vừa không kiềm nén nổi những giọt nước mắt, "Cậu ấy thật sự là một đứa trẻ rất tốt, những lúc rảnh rỗi cũng sẽ giúp chúng tôi làm một chút chuyện vặt, bất quá ngày nào cũng nhất quyết đòi cầm điện thoại di động, nói là phải gọi điện cho ông xã mình. Nói đến cũng thật kỳ quái, một tháng trước thật sự là có người đã nhận điện thoại của cậu ấy."
"A, tôi là người đã tiếp điện thoại của cậu ấy." YunHo cười cười.
"Nga, thì ra cậu chính là người đã nhận điện thoại của JaeJoong a! Cậu biết không? Từ khi cậu bắt đầu nhận điện thoại của JaeJoong, bệnh tình của cậu ấy đã tốt lên rất nhiều." Bác sĩ vỗ vỗ bả vai YunHo, "Mặc dù yêu cầu của tôi có chút đường đột, nhưng là một bác sĩ tôi luôn coi bệnh nhân như người thân của mình, tôi thật lòng hy vọng có một người khác có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của JaeJoong."
"Bác sĩ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Ừ, cám ơn cậu, cậu trai trẻ. Mặc dù khi bị thương, tuy vết thương vẫn còn ở đó, nhưng là nếu như được chăm sóc tốt thì sẽ không còn đau nữa, vết thương trong tâm cũng giống như vậy." Vị bác sĩ sau khi nói xong những lời này liền rời đi.

YunHo tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra.
"JaeJoong" Anh cẩn thận gọi một tiếng.
JaeJoong vốn là còn đang ngơ ngác nhìn điện thoại di động bỗng chốc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo vẻ bất khả tư nghị, "Anh là? Anh là ông xã?"
YunHo tiến lên ôm lấy JaeJoong, cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, "Ừ, anh chính là ông xã của em."
JaeJoong nhất thời nước mắt rớt xuống không ngừng, hai tay vòng qua ôm lấy YunHo, "Ông xã, anh rốt cuộc đã tới rồi, em còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa." Nói xong lại tiếp tục nức nở.
Qua một lúc lâu, tiếng khóc của JaeJoong rốt cuộc nhỏ dần, YunHo sờ sờ đầu cậu, "JaeJoong, cùng anh về nhà được không?"
"Có thể không?"
"Ừ, em đương nhiên có thể."
" Vậy thì tốt quá!!!"
JaeJoong cao hứng reo lên, đưa điện thoại trong tay cho YunHo.
"Vậy em sau này cũng không cần phải gọi điện thoại mới tìm được anh, mới có thể nghe được tiếng nói của anh nữa rồi."
YunHo cưng chìu nhéo một cái lên má cậu, "Đúng vậy, sau này ngoài gọi điện thoại ra, bình thường em cũng có thể nhìn thấy anh, nghe được thanh âm của anh. Em còn có thể cùng ngủ chung với anh, cùng nhau chung sống với anh."
"Được a được a."
YunHo nhanh chóng dẫn JaeJoong đi làm thủ tục xuất viện. Trước khi đi, YunHo kéo vị bác sĩ già qua một bên hỏi, "Bác sĩ, liệu sau này JaeJoong có nhớ lại về câu chuyện thương tâm kia không?"
Bác sĩ cười cười, "Nhớ lại thì sao? Bây giờ người chăm sóc cậu ấy chính là cậu a, nếu cậu ấy nhớ lại, vậy cậu liền nghĩ biện pháp giúp cậu ấy xoa dịu đi nỗi thương tâm trong lòng, để cậu ấy một lần nữa mở lòng mình ra với cậu."
YunHo cũng cười, lộ ra đôi mắt phượng vô cùng tuấn lãng, "Bác sĩ, tôi đã biết. Tôi sẽ khiến cho cậu ấy luôn luôn hạnh phúc, cũng sẽ cố gắng để cậu ấy yêu thương một ông xã là tôi đây."
"Cố gắng lên nhé, cậu trai trẻ."
.
.
.

Cứ như vậy, JaeJoong chính thức cùng YunHo ở cùng một chỗ. Không lâu sau, bệnh tình của JaeJoong hoàn toàn bình phục, chỉ là vẫn quên mất người kia, quên mất sự kiện kia. Hiện giờ cậu chỉ biết, YunHo là người mà cậu thích nhất, cũng là người sẽ ở bên cạnh cậu cả đời.
Sau đó, JaeJoong cùng cha mẹ của YunHo gặp mặt nhau, mà tất cả mọi người cũng đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện trước kia.

Ít lâu sau, YunHo cùng JaeJoong ra nước ngoài kết hôn. Gia đình JaeJoong cũng bởi vì tình trạng sức khỏe của cậu đã tốt hơn mà vui mừng, bởi vậy cũng không còn phản đối chuyện tính hướng của cậu như trước nữa.

"Ông xã, anh sẽ yêu em cả đời sao"
"Anh sẽ, Jung YunHo thề sẽ yêu Kim JaeJoong suốt đời suốt kiếp, bởi vì em là bà xã của anh."
"Cám ơn anh, ông xã."
.
.
.
Quá khứ đã tan thành mây khói, là tình yêu của YunHo gạt đi hết thảy nước mắt, là tình yêu của YunHo khiến cho JaeJoong một lần nữa cảm nhận được yêu thương chân thành từ tận đáy lòng.
YunHo chính là thiên sứ đối với cuộc đời của JaeJoong. Mà YunHo đây? Anh cảm thấy JaeJoong chính là món quà mà thần tiên đã ban cho anh, vì vậy anh sẽ hết sức quý trọng, hết sức bảo vệ, cho đến suốt đời.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro