Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thay Đổi.

...

JaeJoong ngồi ở trên ghế sô pha nhìn trần nhà, không sai biệt lắm khoảng hai giờ sau, nhịp tim mới từ từ hồi phục lại, cảm giác sợ hãi mới bắt đầu giảm xuống.
Lúc nào đó khi loại cảm giác đáng sợ này lại một lần nữa dâng lên, JaeJoong cũng không biết cậu sẽ phải ứng phó như thế nào.
Không phải là đã chia tay rồi sao? Không phải là mình đã trốn thật xa khỏi thế giới của YunHo rồi sao? Như thế nào... Như thế nào...
Cũng đã năm năm trôi qua, vì sao vẫn là chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn? Hay nói đúng hơn là trốn không thoát khỏi bàn tay ma quái của hắn.

JaeJoong xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, cậu đứng dậy đi tắm sau đó trở lại lẳng lặng ngồi ở trên giường. Cúi xuống ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra xấp hình ở trong đó. Bức hình đầu tiên, cậu và YunHo cười tới vô cùng vui vẻ, khi đó hẳn là bọn họ vẫn còn đang học đại học, hơn nữa còn là mới cùng chung một chỗ. Lật tiếp một tấm hình, bên trong còn có Joo Myeong, một đám người từng chơi với nhau rất vui vẻ.
Joo Myeong bây giờ không biết thế nào rồi? Bị YunHo hại thành như vậy... Cũng may là cậu ấy đã ra nước ngoài, ở nước ngoài rất tốt, bọn họ đối với người tàn tật hẳn là sẽ chiếu cố rất chu đáo.
JaeJoong thở dài một cái thật sâu, nếu không phải vì mình, Joo Myeong cũng sẽ không bị YunHo hại mù một con mắt! Nhưng cũng nhờ có chuyện đó mà cậu biết được thì ra YunHo đối với mình yêu đến như thế nào. Yêu đến điên cuồng, yêu đến mức không cho người nào có thể tiếp cận cậu, tình yêu kia khiến cậu không cách nào thở được. Phải nói là, ngay cả để cho cậu cơ hội lấy hơi cũng không có. Vì vậy, cậu lựa chọn rời đi, hoàn toàn thoát khỏi thế giới của YunHo, thoát khỏi vòng cấm của hắn, thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Số điện thoại di động, thậm chí ngay cả điện thoại di động cậu cũng đổi, rời khỏi thành phố kia, lựa chọn cho mình một công việc mới hoàn toàn trái ngược với công việc lúc trước, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn thoát khỏi YunHo. Có điều JaeJoong hoàn toàn không nghĩ tới, đến cuối cùng cậu vẫn bị YunHo tìm được.
Năm năm trôi qua, JaeJoong cho rằng cậu đã có thể hoàn toàn thoát khỏi YunHo, thế nhưng... Mới vừa rồi cơn ác mộng của cậu lại một lần nữa xuất hiện, JaeJoong có cảm giác cả người giống như tiến vào một loại địa ngục, hoàn toàn không biết mình còn có cơ hội sống sót để đi ra hay không.

Tại sao phải bị YunHo phát hiện ra chứ? Cậu đã cùng với quá khứ trước kia đoạn tuyệt hết thảy, tại sao còn bị YunHo tìm ra được? Ngay cả bạn bè cùng đồng nghiệp trước kia cậu cũng đã ngừng liên lạc, thế nào lại vẫn bị phát hiện đây?
JaeJoong liều mạng suy nghĩ , có phải hay không bởi vì mấy ngày trước mình đã gọi điện thoại cho Joo Myeong? JaeJoong mấy hôm trước có gọi điện cho Joo Myeong, cậu vẫn luôn rất lo lắng cho cuộc sống của anh khi ở nước ngoài. Được biết rằng hiện tại cuộc sống của anh rất khá, hơn nữa đã kết hôn và sinh con, JaeJoong cảm thấy rất cao hứng. Nhưng có thể cũng bởi vì cú điện thoại đó mà hành tung của cậu bị bại lộ.
Haizzz ~~ JaeJoong thở dài một cái, hiện tại cậu muốn gọi điện thoại cho Joo Myeong.
"Joo Myeong, em bị YunHo tìm thấy rồi."
Bên đầu dây điện thoại bên kia đầu tiên là một hồi trầm mặc, sau đó giọng nói của Joo Myeong từ từ cất lên, "JaeJoong à, thật ra mấy năm nay YunHo đã thay đổi không ít. Thời gian này cậu ta đều có bay tới Canada thăm anh, còn giúp anh tìm được công việc tốt hiện tại."
"A?" Bàn tay JaeJoong khẽ run rẩy, cổ họng nghẹn lại không nói ra lời.
"JaeJoong, YunHo... Có thể sự thay đổi của YunHo là không nhiều, nhưng ít nhất anh vẫn phát hiện ra cậu ta đã thay đổi."
"Nhưng là... Anh ta chính là người đã hại anh bị mù một con mắt, nếu không phải do ban đầu anh tốt bụng muốn giúp đỡ em, ở trước mặt hắn thừa nhận anh là bạn trai của em, như vậy anh ta cũng sẽ không đối với anh xuống tay như vậy..."
"Haha, cái đó đều là những chuyện đã qua, thật ra thì đó cũng là cơ hội để anh được thành thật một lần, em cũng biết là anh thích em mà."
"Dạ." JaeJoong đối với điều này từ trước đến giờ đều không có phủ nhận, chuyện Joo Myeong thích mình, cậu vẫn luôn biết, có điều cậu chỉ luôn coi Joo Myeong là quan hệ anh em mà thôi.
"JaeJoong, những năm gần đây YunHo đã thay đổi rất nhiều. Cậu ta... Thật ra vẫn luôn biết số điện thoại của em, hơn nữa còn biết rất rõ tình trạng hiện giờ của em. Cậu ta cũng biết số điện thoại của em, chỉ là không dám quấy rầy em mà thôi..."
Kế tiếp Joo Myeong nói những gì, JaeJoong đều không có tâm tư để lắng nghe. Trong đầu JaeJoong chỉ quanh quẩn một vấn đề, 'Anh ta vẫn luôn biết mình ở đâu, vẫn luôn biết rõ số điện thoại của mình...'
Như vậy chẳng phải mấy năm nay cậu mất công trốn tránh đều là vô ích hay sao? Chẳng phải mấy năm nay cậu vẫn một mực sống trong sự giám sát của YunHo sao?
Nghĩ tới đây, JaeJoong cả người đều run lên. Mình có thể hay không sẽ phải một lần nữa sống trong nỗi sợ hãi và luôn bị khống chế?

Một đêm không chợp mắt, đổi lấy là ngày hôm sau bị ngủ dậy muộn. Giờ này mà tới công ty thì chắc chắn là bị muộn rồi!!!
JaeJoong miệng vừa cắn bánh bao vừa lao xuống lầu, bởi vì đã rất muộn rồi, cho nên hiện tại cậu không thể nào đi xe buýt được. Có vẻ như hôm nay ông trời muốn trêu ngươi cậu thì phải, trên đường hiện giờ vắng tanh, ngay cả một chiếc taxi cũng không có.
JaeJoong dậm chân, đợi ở dưới lầu ước chừng mười lăm phút cũng không bắt được chiếc xe nào. Hôm nay nhất định sẽ phải đi làm muộn rồi, ba trăm đồng tiền thưởng tháng này coi như không cánh mà bay a!!! Số tiền đó thế nhưng là bằng với tiền ăn một tháng của cậu đó... Không có biện pháp, JaeJoong không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại. Lúc này một chiếc xe mới tinh bỗng nhiên dừng lại trước mặt cậu, Jung YunHo từ trên xe bước xuống.
"JaeJoong, để anh đưa em tới công ty."
JaeJoong hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Đừng sợ, anh chẳng qua chỉ là muốn đưa em tới công ty thôi, nếu tới muộn không phải em sẽ bị trừ tiền thưởng sao? Mau lên xe đi, anh bảo đảm trên xe sẽ không nói một câu nào."
JaeJoong suy nghĩ một chút về ba trăm đồng kia, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bước lên xe.
Suốt một đường này, quả thật YunHo vẫn luôn giữ lời hứa im lặng của mình, hai người không nói với nhau một câu nào. JaeJoong cảm thấy có chút thoải mái, không khí trong xe rất tốt, cậu không có cảm giác khó chịu chút nào.
Lúc xuống xe, JaeJoong có quay đầu lại liếc mắt nhìn YunHo một cái. Hắn gầy hơn trước rất nhiều, hôm nay so với ngày hôm qua cậu thấy hắn tựa hồ lại tiều tụy thêm một chút. Trong lòng JaeJoong giống như bị cái gì đó hung hăng đánh một cái, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ xoay người bỏ chạy trở về công ty. Thật may là không bị trễ giờ.

Công việc của JaeJoong rất bận rộn, thời điểm lúc cậu lựa chọn công việc này cũng chính là vì tính chất bận rộn của nó, như vậy sẽ không có thời gian để suy nghĩ nhiều về chuyện trước kia. Nhưng là hai ngày nay YunHo bỗng nhiên lại xuất hiện, khiến cho cậu có cảm giác cuộc sống yên tĩnh của mình bắt đầu gợn lên một chút sóng.
JaeJoong cảm thấy bản thân không có cách nào bình tĩnh lại được, hôm nay không khí lúc trong xe để lại cho cậu một cảm giác thoải mái dị thường, không còn sự khó chịu khi phải hứng chịu cái nhìn chằm chằm của YunHo như trước kia nữa. Chẳng lẽ Jung YunHo đã thật sự thay đổi?
.
.
.

Bẵng đi mấy tuần lễ, YunHo cũng không có xuất hiện nữa. JaeJoong thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, sau đó thầm hỏi tại sao hắn lại không đến tìm mình. Có điều công việc bề bộn khiến cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác. mà cũng bởi vì công việc quá bề bộn, cộng thêm thỉnh thoảng lại suy nghĩ về chuyện của YunHo, JaeJoong thuận lợi đem mình làm đến đổ bệnh. Thật may đúng lúc này giám đốc khen ngợi thành tích công việc của JaeJoong, cho nên liền tặng cậu vài ngày nghỉ ngơi.
JaeJoong ban đầu tính toán sẽ ra ngoài chơi một chuyến, có điều bây giờ sức khỏe kém như vậy, kế hoạch của cậu chỉ đành ngâm nước nóng. JaeJoong nằm ở trên giường uống thuốc ngắm trần nhà thở dài, haizzzz ~~~~
Gặp lại YunHo thật đúng là xui xẻo.
Bụng đột nhiên 'ọt ọt' kêu ra tiếng. Mấy ngày nay bị bệnh, JaeJoong mỗi ngày đều không có ăm cơm, mỗi bữa chỉ là ăn qua loa cái gì đó cho xong. Cậu muốn đứng lên làm cái gì đó để ăn, có điều hiện tại toàn thân vô lực, chân tay mềm nhũn hoàn toàn không muốn động đậy.
Đây chính là phiền não của việc ở một mình nha!!!

Vừa lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. JaeJoong ở đây đã mấy năm, hoàn toàn chưa từng có ai đến gõ cửa nhà cậu. Người bên ngoài kia có thể là ai đây? JaeJoong ngay lập tức liền nghĩ đến YunHo. Nhất định là hắn!!!
Vừa mở cửa, quả nhiên chính là hắn, hơn nữa còn đang đối cậu cười híp mắt.
JaeJoong ngoảnh mặt xem thường, giọng nói có chút vô lực, "Anh tới đây làm gì?"
"Em có đói bụng không? Anh tới giúp em nấu cơm."
"Nấu cơm?" JaeJoong nghe được từ này đã cảm thấy ly kỳ. YunHo của trước kia, đừng nói là nấu cơm, ngay cả đi vào phòng bếp hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. JaeJoong cho rằng bản thân bệnh nặng nên nghe lầm, cậu chỉ xoay người trở vào phòng ngủ.
YunHo không có nói nhiều, lẳng lặng đi theo JaeJoong vào nhà, sau đó một mình đi tới phòng bếp bận rộn ở trong đó.
JaeJoong uống thuốc xong mơ mơ màng màng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ giống như ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ . . . . .
Lúc JaeJoong mở mắt ra, phát hiện trước mắt mình là một khuôn mặt rất đẹp trai.
"JaeJoong, mau rời giường thôi, đô ăn đã nâu xong rồi."
Nhìn YunHo cười híp mắt cầm trên tay một cái chén, trong chén là đồ ăn đang tỏa mùi rất thơm... JaeJoong nuốt nước miếng một cái, cậu thật sự rất rất rất là đói nha.
Trong lúc JaeJoong còn đang mải suy nghĩ, YunHo đã múc một miếng đưa tới miệng cậu. JaeJoong há mồm liền ngoan ngoãn nuốt vào.
Ăn thật ngon a~~~.
JaeJoong ăn hết những ba chén, lúc này mới phát giác được bụng hình như đã no căng rồi.
"JaeJoong, em còn muốn ăn nữa không?" YunHo hỏi.
JaeJoong lắc lắc đầu, cậu thật sự đã no lắm rồi.
"Vậy thì tiếp tục ngủ ha? " YunHo cúi đầu hỏi, nụ cười tà mị thật quá mê người a~
JaeJoong ngoan ngoãn nằm xuống tiếp tục ngủ thêm một giấc.
YunHo cũng không nói thêm cái gì, chỉ lặng lẽ âm thầm đi ra ngoài.
Chờ sau khi JaeJoong tỉnh lại thì đã là ngày thứ hai, thân thể dường như đã tốt hơn rất nhiều.

JaeJoong đi ra nhà ngoài, sau đó thì kinh ngạc không thôi. Đây là nhà của mình sao? Hiện tại nó hoàn toàn khác vơi thường ngày, trỏ nên ngăn nắp và sạch sẽ hơn, khắp phòng còn có hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn, thì ra là trên bàn có cắm một bình hoa!
Trong phòng bếp truyền tới mùi thơm, là YunHo ở đây sao? Có lẽ không phải đâu. Sâu trong tâm tư JaeJoong có chút cảm thấy mất mát, nhưng là không đợi cảm giác đó lớn lên, cửa phòng liền mở ra.
"JaeJoong, em rời giường rồi sao?" YunHo cầm giỏ thức ăn từ bên ngoài đi vào.
Sao hắn lại cầm giỏ thức ăn? Hơn nữa còn đang mặc âu phục nữa? Thật sự là rất không phì hợp nha!
"Em trước cứ đi tắm đi, chờ một chút liền có thể ăn cơm."
Nói xong, YunHo liền lưu loát đi vào phòng bếp.
Hừ! Rõ ràng anh ta đã hoàn toàn coi đây là nhà mình rồi. JaeJoong lén chu miệng, sau đó tự mình đi tới phòng tắm tắm rửa.

Khi JaeJoong tắm rửa xong nhàn nhã đi ra phòng khách, YunHo đã bày sẵn một bàn đầy đồ ăn.
"Đây đều là những món em thích ăn nhất, anh đã cố gắng làm chúng thanh đạm hơn để phù hợp với bệnh tình của em hơn rồi." YunHo lôi kéo JaeJoong ngồi xuống.
Nhìn một bàn đầy những món ăn, JaeJoong trong lòng cảm thấy phức tạp. Trước kia đều là cậu nấu cho YunHo ăn, bây giờ thì sao đây? Cậu lấy đũa lên bắt đầu ăn, sau đó chậm rãi hỏi YunHo.
"Jung YunHo, anh đây là có ý gì? Đi theo tôi nhiều năm như vậy đều không xuất hiện, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện? Hơn nữa còn vì tôi mà nấu cơm?"
YunHo để chén cơm trong tay xuống, nghiêm túc nói, "JaeJoong, anh không quên được em, muốn cùng em cả đời đều ở chung một chỗ. Anh lúc trước... Lúc trước đã làm rất nhiều rất nhiều điều không đúng, anh đã dùng năm năm này để cố gắng bù đắp lại. Joo Myeong đã đồng ý tha thứ cho anh rồi... Anh... Anh hy vọng em cũng có thể tha thứ anh..."
"Hừ . . " JaeJoong không có nói nhiều, chỉ hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Đợi đến khi ăn cơm xong, JaeJoong đặt chén xuống bàn từ tốn nói, "Một cơ hội nữa? Vậy bóng ma ngày xưa anh lưu lại cho tôi thì sao? Làm thế nào để xóa đi đây?"
"Chuyện đã xảy ra không có cách nào xóa đi, nhưng là anh sẽ thay đổi, cố gắng sửa đổi để em nhìn anh với một cách khác. Chờ tới khi em cảm thấy anh tốt lên rồi, em đã có thể tiếp nhận anh, vậy lúc đó hãy nói cho anh biết, để anh một lần nữa theo đuổi em, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, được không?"
JaeJoong nhìn ánh mắt khẩn thiết của hắn, trong lòng không phải là không có rung động. Có điều bóng ma lúc trước luôn quanh quẩn trong lòng cậu, không phải nói xóa đi liền có thể xóa được. Cậu không trả lời thỉnh cầu của YunHo, chỉ im lặng trở về phòng mình.
JaeJoong muốn một mình yên tĩnh lại.

Không nghĩ tới sự 'yên tĩnh' của JaeJoong phải cần đến những hai ngày, thời gian nghỉ phép cũng chỉ còn lại ba ngày.
Hai ngày này vì sao lại cảm thấy vắng vẻ đến như vậy? Cũng không thấy YunHo xuất hiện.
JaeJoong cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không có lý do gì để cậu phải tự mình gọi điện thoại cho hắn, mặc dù hắn đã đưa cho cậu số điện thoại rất nhiều lâng rồi. A ạhsbskwjajw= ̄ω ̄= ≧﹏≦ ∩__∩ ∩__∩ ≧﹏≦ Hơn nữa, cậu tuyệt đối sẽ không gọi trước đâu!

Bên này đang suy nghĩ không chịu gọi điện thoại, bên kia điện thoại đã đặt ở bên tai mất rồi.
Xinh đẹp nam nhân chính là khẩu thị tâm phi.
Điện thoại tựa hồ chỉ mới vang lên một hồi chuông liền có người bắt máy.
"Jae... JaeJoong à... Em thế nhưng lại chịu gọi điện thoại cho anh..."
"Anh... Anh... Jung YunHo... Giọng nói của anh làm sao vậy?"
"JaeJoong... JaeJoong... Anh bị bệnh rồi a ~~~ thật đúng là đáng thương mà ~~"
Được rồi, anh cứ tiếp tục giả bộ đi, cho đáng đời!!!
JaeJoong trong lòng thì mắng người ta, ngoài miệng lại hỏi han người ta, "Cái kia... anh... có khỏe hay không? Có cần đi tìm bác sĩ hay không?"
"Anh chỉ cần nhìn thấy em, bệnh tình lập tức sẽ tốt lên."
JaeJoong không biết nên trả lời như thế nào.
"Tôi sẽ không đến nhà anh đâu."
"Vậy để anh tới nhà em."
JaeJoong còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã ngắt liên lạc. Không quá năm phút sau, chuông cửa liền vang lên. JaeJoong mở cửa, một thân hình cao lớn liền nhanh chóng nhào vào trong lòng cậu.
"JaeJoong à, cổ họng của anh đau quá!"
"Anh thật là!" JaeJoong cũng không nói nhiều, đem YunHo đỡ đến trên ghế sô pha. Có điều cậu vẫm còn đang suy nghĩ không biết tại sao YunHo tới đây nhanh như vậy?

JaeJoong sờ trán hắn kiểm tra nhiệt độ, rất nóng nha!
"Anh tại sao không chịu đi bệnh viện vậy?"
"Anh... Anh sợ tiêm."
"Hừ! Trước kia giết người anh cũng không sợ, bây giờ lại sợ tiêm."
"Vậy cũng đã là chuyện lúc trước rồi, anh bây giờ cái gì cũng sợ, hơn nữa sợ nhất chính là mất đi em." YunHo trưng ra vẻ mặt đáng thương khiến cho JaeJoong nhìn thấy cũng đau lòng.
"Anh đợi một chút, em đi lấy cho anh thuốc hạ sốt."
JaeJoong trở vào bếp sau đó đi ra, YunHo đã rất tự giác nằm ở trên giường của cậu. Cậu khẽ lắc đầu, mình cũng không thể cùng một bệnh nhân tức giận được a.

YunHo quả thật là sốt rất lợi hại, sau khi uống thuốc thì mơ mơ màng màng liền đi ngủ, có điều không biết hắn mơ cái gì mà luôn miệng gọi tên JaeJoong.

JaeJoong cau mày ngồi ở bên cạnh hắn, mỗi đêm nằm mơ hắn cũng sẽ đều gọi tên mình sao? Giấc ngủ có phải sẽ luôn không được an ổn như vậy không? Năm năm nay đều là như vậy sao?
Không trách YunHo lại trở lên tiều tụy như vậy, nói đúng ra thì hắn đã gầy hơn trước rất nhiều...

Bệnh của YunHo tới nhanh mà đi cũng nhanh, cũng có thể là do số của YunHo luôn rất tốt. Sáng ngày thứ hai, JaeJoong còn mơ mơ màng màng chưa có mở mắt, đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm từ phòng bếp truyền tới. Thì ra là do YunHo đã làm xong bữa ăn sáng rồi.
"Anh khỏe rồi sao?" JaeJoong gãi gãi mái tóc bù xù của mình vừa đi vừa hỏi.
"Em dậy rồi sao? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi."
"Ưm ~~" JaeJoong có chút buồn bực cùng ghen tị, thế nào bệnh của mình phải hơn một tuần lễ mới khỏi, còn hắn một ngày là tốt rồi. Hừ, làm đồ ăn cũng ngon như vậy nữa.
"Jung YunHo, anh vì sao lại thay đổi nhiều như vậy?" JaeJoong không nhịn được hỏi hắn.
"Bởi vì anh biết chỉ khi anh thay đổi trở nên tốt hơn, em mới có thể lần nữa tiếp nhận anh. Anh biết trước kia anh... Đã khiến cho em... Khiến cho em cảm thấy ngạt thở..."
"Anh cũng biết như vậy sao?"
JaeJoong khẽ chu miệng. Cậu cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ muốn tha thứ cho hắn, có thể là bởi vì cậu vẫn còn quá yêu đi. Haizzz ~~~ Nếu không phải, tại sao trong năm năm này cậu vẫn còn độc thân đây?

"Jung YunHo, anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh sao?"
"Sẽ không, anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, cho nên anh sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa, hy vọng em có thể... Có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh... Sau đó cho anh một cơ hội..."
"Ừm ~~" JaeJoong một bên tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong, JaeJoong ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ xem ngày nghỉ còn lại cậu nên làm cái gì.
YunHo bất tri bất giác ngồi vào bên cạnh JaeJoong, nhẹ nhàng lôi kéo tay cậu.
"JaeJoong, em đang suy nghĩ gì vậy?"
"Hừ, ngày nghỉ của tôi chỉ còn dư lại rất ít, những ngày qua quả thật là quá lãng phí mà!!!"
"Vậy em tính toán như thế nào?"
"Không có như thế nào cả, chỉ còn lại hai ngày nghỉ, nơi nào cũng không đi được." JaeJoong có chút buồn bực.
"Em đừng tức giận, đừng tức giận, chúng ta dành hai ngày này ở trong nhà ăn những món ăn thật ngon có được hay không?"
"A? Tôi sẽ không làm đâu!!" JaeJoong dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
"Anh sẽ làm."
YunHo từ từ lôi kéo JaeJoong tựa vào ngực mình, "Anh sẽ làm cho em thật nhiều món ăn ngon, để những ngày nghỉ của em kết thúc hoàn mỹ hơn."
JaeJoong yên lặng lắng nghe nhịp tim của YunHo đang đập thật dồn dập. Cậu thật có thể tha thứ cho hắn sao? Con người này thật sự đã thay đổi rất nhiều rồi...

Lúc ăn cơm tối, JaeJoong nhìn YunHo làm một bàn đầy các món ăn hấp dẫn, còn có thêm một cái bánh ngọt thật lớn vô cùng tinh xảo, thật sự đúng là những tuyệt tác mà!!!

"Jung YunHo, anh thật sự tính toán vùi mình ở trong nhà tôi làm người giúp việc sao?"
"Chỉ cần em nguyện ý, anh liền có thể làm!" YunHo kiên định trả lời.
"Đồ thần kinh! Tôi không có tiền nuôi ngươi anh đâu!" JaeJoong nói điều này chính là sự thật, cậu một mình nuôi sống được bản thân cũng đã đủ chật vật lắm rồi.
"Anh không cần em phải nuôi anh, nếu em nguyện ý, anh cũng sẽ nuôi em!"
YunHo ngồi xuống ghế ôm lấy JaeJoong mà cam kết.
"Cút! Anh sẽ đánh tôi, sẽ hủy hoại những người bên cạnh tôi! Anh sẽ không cho phép tôi kết giao với bạn bè, còn không cho tôi nói chuyện với người lạ nữa."
"Sẽ không, JaeJoong à, anh tuyệt đối sẽ không bá đạo giống như lúc trước nữa đâu." YunHo hôn lên mu bàn tay JeJoong, " Anh cam đoan nếu anh còn dám như vậy nữa, anh sẽ bị em đuổi đi. Anh còn có một chuyện nữa muốn nói với em..."
YunHo đi tới cầm điện thoại di động của mình lên, mở ra một tấm hình trong đó.
"Em xem, đây là giấy chuyển giao tài sản anh đã nhờ luật sư làm, chỉ cần anh trở nên giống như trước kia, vậy thì tất cả tài sản hiện tại của anh đều sẽ thuộc về em."
"A? Như vậy cũng được sao?" JaeJoong đầu đầy hắc tuyến, "Nga ~~~ Thì ra là nếu như anh không trở nên giống như trước kia, vậy thì tài sản cũng vĩnh viễn không phải của tôi."
"Không không không!!"" YunHo cuống quít phủ nhận, "Nếu em muốn, bây giờ anh liền đem tất cả tài sản của anh cho em, yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ cần cho anh được ở bên cạnh chăm sóc em là được rồi."
JaeJoong chu môi, "Tài sản cho tôi, sau đó anh vẫn ở bên cạnh tôi để chăm sóc, như vậy có phải có chút lằng nhằng hay không?"
"Kia... Kia... Em có bất cứ yêu cầu gì anh cũng sẽ đáp ứng..." YunHo có chút rối tung rối mù.
JaeJoong một mực im lặng . . . .

An tĩnh một lát, YunHo tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
"Aaaaaaa... JaeJoong . . . . . anh hiểu rồi hiểu rồi... anh sẽ cố gắng để giữa chúng ta không còn có cái gì lằng nhằng nữa..."
YunHo một tay ôm lấy JaeJoong, hướng đôi môi anh đào của cậu mạnh mẽ hôn lên. Tinh tế thưởng thức, sau đó mới chậm rãi buông cậu ra. Hơi thở của hai người có chút hỗn loạn, dù sao cũng đã năm năm không gặp nhau, hiện tại có hành động thân mật như vậy cũng không thể ngăn được phản ứng tự nhiên của cơ thể.

"Jung YunHo!"
"Anh đây!"
"Về chuyện tài sản..."
"Được, anh ngay lập tức gọi điện thoại cho..."
"Hiện tại đã khuya!"
"Vậy để sáng ngày mai."
"Anh nên về nhà, đã khuya lắm rồi."
"Nhà anh ở ngay bên cạnh nhà em..."
"A?"
"Chủ nhà nơi này... Cũng là anh!"
"A?"
"Công ty nơi em đang làm, giám đốc cũng là anh."
"Chết tiệt!"
" JaeJoong, JaeJoong, em đừng tức giận, đừng tức giận. Anh xin lỗi... Anh... Anh... Anh..."
"Vậy chẳng phải là tôi vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay anh sao?"
"Không đúng, là anh ở trong lòng bàn tay em! Bất kể em muốn gì anh cũng sẽ cho em. Dù em ở đâu anh cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ em..."
"Anh nói thật sao?"
"Đúng vậy!"
"Được rồi, bây giờ tôi đi ngủ, ngày mai phòng này sẽ thuộc về tôi, công ty tôi cũng không đi nữa!"
"Được!" YunHo ôm lấy JaeJoong không chịu buông tay .
"Anh mau buông ra , tôi không thở được . "
" Ôm một cái mà thôi."
"Anh cái đồ da mặt dày này..."
"Hôn một cái a. . . . . "
"Cút!"

"Ngô ~~~~~~~~~"

"Chậm một chút ~~~~~"
JaeJoong thầm suy nghĩ , ngày mai cậu sẽ trở thành ông chủ nha~ Hơn nữa còn là ông chủ của hai lĩnh vực đó!

Được rồi , cậu thừa nhận mình bị gặm đến một mảnh vụn cũng không còn, Jung YunHo chỉ bị mất như vậy cũng đáng đời hắn.

Không thể phủ nhận rằng YunHo đã thay đổi trở nên tốt hơn rồi!

Từ đó về sau , JaeJoong trở thành một ông chủ lớn, hơn nữa còn được tặng kèm người hầu biết nấu cơm ngon. Một người hầu cao lớn đẹp trai, cuộc sống quả thật là không tệ a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro