18082018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm 17 tuổi, tôi gặp em tại một quán cà phê tại một góc nhỏ nơi cuối phố. Tôi vô tình được làm quen với em qua một người bạn mà cả tôi và em đều quen biết. Khi đó, tôi chỉ xem em như một người bạn, một người em gái.

Năm 17 tuổi, chúng ta quen biết nhau sau lần gặp gỡ tình cờ đó, tôi rất thích nói chuyện với em. Tôi thậm chí còn hẹn em đi chơi với mình. Em cười nhiều lắm, tôi thấy vui khi có một người bạn như em.

Năm 17 tuổi, một tháng sau đó khi chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc với nhau với tư cách là bạn bè. Bỗng một ngày kia, tôi chợt nhận ra rằng hình bóng của em làm tim tôi xao xuyến, nụ cười của em làm trái tim này tan chảy. Khi đó tôi nhận ra mình yêu em mất rồi.

Lúc tôi biết mình yêu em thật sự tôi rất hoảng sợ. Tôi yêu một cô gái. Mà cô gái ấy là một cô bé đáng yêu. Tôi sợ hãi. Tôi yêu em nhưng tôi lại trốn tránh em. Tôi sợ nếu mình nói ra tình cảm này thì tôi sẽ mất em, mất tình bạn này. Tôi càng thêm tự ti hơn khi biết rằng em được rất nhiều người theo đuổi. Vì vậy, tôi bắt đầu trốn tránh em.

"Tại sao dạo này Seulgi hay lơ em vậy?"

Tôi không trả lời, tôi chọn im lặng. Tôi quay người đi để trốn khỏi em. Em nắm chặt lấy tay tôi, em nhìn tôi, tôi thấy rõ được nỗi buồn trong đôi mắt em.

"Kang Seulgi! Tại sao lại trốn tránh em?"

Đôi mắt của em dần ướt đẫm. Tại sao? Tại sao em lại như vậy. Tại sao em lại đau lòng vì tôi?

Em bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy đầu óc mình rối bù lên. Tôi chẳng biết làm gì ngoài ôm lấy em, tôi vuốt nhẹ tấm lưng em. Lúc này tôi chỉ muốn nói với em hết thảy suy tư trong lòng mình với em.

"Joohyun đừng khóc. Tôi xin lỗi."

Em đấm ngược vào lưng tôi. Tôi càng nói xin lỗi, em càng khóc to hơn. Tôi chỉ biết đứng im mặc cho em dằn vặt lấy mình.

"Em đã làm gì sai hả Kang Seulgi? Tại sao Seulgi lại đối xử với em như vậy?"

"Em không sai. Là tôi sai. Tôi yêu em là tôi sai. Tôi phải làm thế nào với em đây, Joohyun?"

Em im lặng. Tôi thấy tôi bây giờ thật bực cười. Đây là một trò đùa. Tôi cảm thấy tim mình đau đớn, nó đang vụn vỡ thành ngàn mảnh.

"Em hãy xem đây là một trò đùa đi Joohyun."

Tôi rời khỏi em rồi quay người đi. Tôi cảm thấy mất mát. Nhưng rồi tôi cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng mình. Em đang ôm lấy tôi. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ của em. Đôi tay em siết chặt lấy làm tôi không thể nào cử động.

"Seulgi là đồ ngốc. Seulgi sai rồi. Seulgi là đồ đại ngốc. Đừng trốn tránh em. Em yêu Seulgi, em thật sự yêu Seulgi."

Em lại khóc, nước mắt em ướt nhoè tấm lưng tôi. Tôi cũng không ngờ rằng em cũng yêu tôi. Tâm trạng tôi bất ngờ từ địa ngục bay lên hẳn thiên đường. Tôi không tin được những gì mình vừa nghe.

"Joohyun, em vừa nói gì? Tôi nghe không rõ."

"Seulgi là đồ đại ngốc."

"Không phải. Câu sau đó."

"Em...em...yêu Seulgi."

Tôi người lại để đối mặt với em. Tôi muốn chắc chắn là mình không có nghe lầm.

"Em nói thật chứ? Có phải tôi nghe lầm không?"

Em cúi đầu không nói, mặt em bắt đầu đỏ bừng lên. Hình như tôi quá thẳng thắn nên làm em ngại ngùng. Nhưng hành đồng này của em đã nói cho tôi biết là em đang nói thật và tôi không nghe lầm. Tôi vui sướng mà ôm chầm lấy em. Tôi muốn em là của tôi.

"Joohyun, hãy làm người yêu của Kang Seulgi này được chứ?"

Em nhìn tôi không rời. Em bất ngờ tiến đến chạm môi mình vào môi tôi. Hành động của em cho tôi biết rằng em đã chấp nhận tôi.

Năm 18 tuổi, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua cái tuổi 17 đầy hạnh phúc. Tôi yêu em, em cũng yêu tôi. Điều hạnh phúc nhất là khi mình yêu một người, mà người ấy cũng yêu mình.

Trên thế giới này, chuyện tình hạnh phúc nhất là người bạn yêu sâu đậm cũng yêu bạn tha thiết.

Năm 18 tuổi, vào ngày sinh nhật của tôi. Tôi nhận từ em một món quà vô giá. Chỉ là một câu nói từ em mà tôi vui sướng lên vì hạnh phúc. Tôi đã mong ngóng câu nói này thật sự quá lâu rồi.

"Seulgi...hãy yêu em đi. Em muốn trở thành người của Seulgi."

Đêm đó tôi hưởng trọn con người em. Tôi rãi chậm những nụ hôn ướt át lên khắp cơ thể em. Tôi cảm nhận được độ nóng khi hai cơ thể ta hoà làm một. Tôi âu yếm từng nấc thịt trên người em. Tôi càng yêu em khi biết nơi đó của em lần đầu tiên là tôi.

Tôi ôm trọn cơ thể của em vào lòng mình. Tôi muốn yêu em nhiều hơn thế nữa. Tôi không thể kiểm soát mình khi đứng trước em. Tình yêu của tôi dành cho em mọi lúc một lớn.

Năm 19 tuổi, tôi từ biệt em để đi du học ở Mĩ. Hành trình du học của tôi kéo dài tận 5 năm. Đó là khoảng thời gian khó khăn cho tình yêu của chúng tôi.

Tôi không muốn rời xa em. Tôi không muốn để em lại một mình. Em nói rằng em không sao. Em muốn cho tôi có một tương lai tốt hơn. Em nói làm như vậy sau này tương lai của chúng tôi sẽ tốt hơn.

Tôi đồng ý đi du học. Em thì ở lại học tại nước. Chúng tôi ai nấy cũng đều nhớ người kia da diết nhưng luôn nói mình ổn để người kia yên tâm.

Chúng tôi chỉ gọi cho nhau những lúc thực sự rảnh rỗi. Chỉ có thể nhìn thấy nhau qua cái màn hình. Chúng tôi có nhiều điều muốn chia sẻ với nhau. Chúng tôi đều có cách giải quyết mọi thứ tốt đẹp nhất

Mặc dù tôi ở xa em nhưng mọi việc em làm hằng ngày tôi đều biết thông qua bạn của em. Tôi biết có nhiều người hoàn cảnh khá, lại còn tốt hơn tôi theo đuổi em nhưng em đều từ chối tất. Em nói em đã có người yêu, tôi thật sự hạnh phúc khi biết được điều đó.

Tôi và em yêu xa, gặp nhau chỉ vỏn vèn vài ba lần. Tôi biết em cô đơn nhưng em luôn tỏ ra mình ổn. Em nói tôi cứ cố gắng học tốt. Dù bao lâu em cũng sẽ chờ.

Nhiều lần tôi đề nghị em nên buông tay để tìm người tốt hơn nhưng em từ chối. Em nhất quyết chờ đợi tôi. Em chăm sóc tốt bố mẹ tôi như bố mẹ ruột của mình. Tôi không biết mình yêu em nhiều như thế nào. Có kể ra cả ngày cũng không hết được hết thảy những lí do làm tôi yêu em.

"Hyun, em có tin vào tình yêu hay không?"

"Không. Em chỉ tin vào Seulgi mà thôi."

5 năm không quá ngắn cũng không quá dài. Tôi kết thúc khoá du học của mình nhưng không về nước. Tôi thực tập tại một công ti ở đó 2 năm. Em không phàn nàn về việc tôi ở lại đây thêm 2 năm. Em nói tôi nên chăm lo cho tương lai của mình.

Thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào như em. Em chu toàn, em hiểu chuyện, em không phải là người phụ nữ nhất thời. Em là người phụ nữ hoàn hảo mà bao nhiều người mơ ước chạm lấy. Nhưng người may mắn sánh đôi cùng em lại là tôi.

Tôi trở về nước khi sống tại Mĩ 7 năm trời. Tôi gặp lại em, người con gái làm tôi nhớ thương bao lâu nay. Em bây giờ đã không còn là thiếu nữ năm 17 tuổi trước kia. Em trưởng thành hơn, em thành thục hơn. Nhưng ánh mắt, con tim của em không thay đổi. Nó chỉ dành cho mỗi một mình Kang Seulgi tôi đây mà thôi.

Tôi nợ em rất nhiều. Tôi nợ tình yêu của em và thanh xuân của em. Tôi không có cách nào trả hết những món nợ ấy. Vậy thì tôi xin trả nợ cho em bằng cách mặc vào cho em bộ váy cô dâu. Tôi không muốn em phải chờ đợi diều gì nữa đâu tình yêu của tôi à.

Nếu ông trời đã cho ta gặp nhau

Vậy thì xin người hãy bắt lấy cơ hội này

Hãy cùng tôi xây dựng niềm hạnh phúc

Tình yêu này mãi mãi không mờ phai.

Ngày em mặc lên cho mình váy cô dâu, tôi sẽ khoác lên mình đồ chú rể, hai ta cùng nắm tay nhau trên lễ đường. Khi lời tuyên thệ kết thúc, khi hai ta đều nói câu đồng ý, khi tiếng chuông bắt đầu vang lên, chúng ta sẽ là của nhau suốt kiếp.

Bae Joohyun, em đã vất vả rồi.

Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi đã biết em là một người mà tôi muốn chia sẻ cuộc sống của mình. Vẻ đẹp, trái tim, và lòng nhân hậu của em đã làm tôi trở thành người tốt nhất tôi có thể. Tôi hứa sẽ yêu em mãi mãi, sẽ tôn trọng em, trung thành với em, và chia sẻ cuộc sống của tôi cho em. Tôi sẽ luôn làm cho mỗi ngày của em là mỗi trang giấy tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Kang Seulgi mãi mãi yêu Bae Joohyun.

Ai nói người mình yêu năm 17 tuổi sẽ không theo mình đi đến cuối cuộc đời? Chúng ta không nên đổ lỗi cho cái tuổi 17 đó. Khi hai con tim đều hoà nhịp đập vì nhau, khi hai con người biết thấu hiểu nhau, cùng nắm tay nhau vượt qua những gian nan thì ắt chuyện tình của các bạn sẽ như Kang Seulgi và Bae Joohyun.

Chúng ta đừng đổ lỗi cho số phận. Vì số phận là do chúng ta định đoạt.

End.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Éccc. Tại sao tui lại đăng lên vào những giờ linh như thế này chứ -_-

Tui cũng ước có tình yêu như trên. Nhưng tình yêu năm 17 tuổi của tui đi xa tui vá à :((((

02:34am

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro