Son Seungwan 5 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè  Hàn Quốc oi bức đến chết người, ấy thế mà về đêm lại trở lạnh bất ngờ vì cơn mưa rào ập đến. Nhưng Seungwan (và cả Joohyun) thích cái tính bất thường của ông trời vô cùng, chính nhờ đó mà cả hai có thể úm nhau, cuộn tròn chăn vào nhau. Joohyun có thể tựa đầu vào cánh tay săn chắc của Seungwan, tìm một chỗ dựa vững trải để trôi qua một đêm trời hạnh phúc. 

Cả hai cười khúc khích khi xem lại những bức hình lúc còn nhỏ, rồi kể nhau nghe những câu chuyện thuở còn bé. 

"Joohyun thích có đến 5 Seungwan hay là 1 Seungwan 5 tuổi" Seungwan luôn là một con người biết bắt trend, cô cũng đã từng trả lời fans câu hỏi này về chị, rồi sẵn đây đang bàn chuyện thuở ở truồng tắm mưa nên cô tiện hỏi luôn, còn rất mong chờ về câu trả lời của chị.

"Có gì khác sau, dù sao cũng là em thôi mà" Joohyun cũng đã suy nghĩ một lúc. Dù Seungwan có thế nào đi nữa thì cô nghĩ, sự dịu dàng, tinh tế và luôn quan tâm chăm sóc cô vẫn sẽ còn nguyên ở đấy. Nếu là Seungwan 5 tuổi thì cô có thể bẹo má em cả ngày, mà bây giờ thì cũng bẹo hoài đó thôi, còn có thể chờ em ấy lớn lên này, cùng xây dựng nên thanh xuân tuyệt vời cho một Seungwan-5-tuổi. Còn nếu là 5 Son Seungwan, chắc đến cả việc ăn uống nghỉ ngơi cô cũng không phải lo quá. Cô sẽ được cưng lên tới tận trời, một chuyện nho nhỏ cũng chẳng động đến tay. Tất cả, 5-Son-Seungwan sẽ bảo vệ cô và cô chắc hẳn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

"Nhưng mà hồi nhỏ em hơi nghịch đó..." 

Thực ra thì Seungwan đã rất khiêm tốn về thời thơ ấu của mình. 

"Chị tin là chị trị được em mà" 

Cả hai trò chuyện một lúc lâu, xuyên từ thế giới này sang thế giới khác, mãi cho đến khi tinh tế phát hiện mắt chị Joohyun có vẻ như sụp cả xuống. Nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán chị, quơ quào tay chỉnh chăn cho thật ngay ngắn, giọng nói Seungwan vang lên giữa đêm mưa hôm ấy. Bảo bối ngủ ngon!

.

.


Bae Joohyun tỉnh giấc mà chẳng có Son Seungwan bên cạnh. Cô thầm mắng một chút vì rõ ràng tên kia đã hứa là cả hai sẽ rời giường cùng lúc cơ mà. Cô nhanh chóng vén chăn sang một bên rồi nhanh chân chạy ra kiếm cái con người kia, rõ là không có người bên cạnh cô chẳng thể yên tâm nổi một giây nào. 

Thế mà cả căn nhà trống trơn, không có một dấu tích nào nói rằng em ấy đã đi ra ngoài, cũng chẳng thấy bát dĩa đồ ăn được chuẩn bị, tiếng Joohyun vang vọng qua tất cả phòng các thành viên nhưng rồi chẳng có tiếng trả lời. Ngay lúc mà Joohyun nghĩ rằng cô phải về phòng tìm lấy điện thoại, hoặc là gọi em ấy không bắt máy, hoặc là gọi điện báo cảnh sát vì em ấy đã bị thế lực nào đó bắt đi mất.

Tiếng khóc của một đứa trẻ phát lên từ phòng cô, và hoàn toàn làm tâm trí Joohyun bay lên tận trời. Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Cô nhanh chân chạy về phòng và tá hỏa lên khi phát hiện có một cô bé má đang phụng phệu nằm trên giường của cô và Seungwan. Không thể nào. Joohyun lục lọi lại chiếc điện thoại của mình, nhanh chóng tìm đến thư mục ảnh, lướt lướt tìm một tấm ảnh nào đó, xong hết nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn lên cái cô bé đang ngơ ngác nhìn lại cô. Cô quăng điện thoại sang một bên rồi lấy cả hai tay dụi mắt, hết dụi xong lại sờ sờ mặt đứa bé. Sờ đến (phát nghiện) khi không còn gì có thể chối bỏ nữa. 

"Dì ơi con chin nhỗi con lỡ làm ướt giường rồi" Cô bé né né cái chỗ ga giường đã sẫm màu lại, rồi lại chấp tay vào bụng cúi đầu xin lỗi cô. Nhưng mà...

"KHÔNG ĐƯỢC KÊU CHỊ BẰNG DÌ" Đây rõ ràng là một chuyện đả kích đối với Bae Joohyun, ai đời người yêu lại kêu mình bằng cô bằng dì chứ, mặc dù cho bây giờ là mẹ đường của người ta, cô cũng không thể chấp nhận, nếu nhóc con còn muốn được bao nuôi.

"Dạ con biết rồi chị xinh đẹp" Nói đoạn nhóc con chống hai tay mũm mỉm để đứng dậy trên giường, bước chân nhỏ tiến về phía cô, may mà cô còn đang quỳ trên giường nên hai mắt cô đang đối diện với đôi mắt to tròn của bé, rồi hai bàn tay mũm mỉm kia áp hẳn lên mặt cô "Sao chị xinh đẹp không trang điểm mà đẹp thế, đẹp hơn hẳn mấy diễn viên phim truyền hình mà má con hay xem luôn"

Hơ hơ mới có tí tuổi đầu đã biết nịnh nọt, nhưng mà cô yêu chết mất, bắt chước em lấy hai tay chà chà trên gương mặt bụ bẫm kia, cô đáp "Gọi là chị, xưng em nhen" "Seungwan ngon xuống giường để chị dọn dẹp đã nhé"

Coi như cũng được đi, nếu như Seungwan hóa nhỏ thì cô cũng sẵn sàng làm một sugar mommy xinh đẹp rộng lượng đối với em. Trước khi mà để Seungwan tự thân xuống đất thì Joohyun đã sẵn sàng bế em lên, hai tay ôm trọng Seungwan-5-tuổi vào lòng, vẫn cái mùi hương làm cô chết mê chết mệt kia, dẫn em vào phòng vệ sinh, còn Son Seungwan thì khỏi nói, cái đầu nhỏ cứ dụi dụi vào người mẹ đường, mùi thơm từ cô làm cô bé nghĩ đến một cây kẹo mút trong cái bản nhạc kissing you vậy đó.

"Em có thể tự vệ sinh được chứ?"

Thả Seungwan xuống và cô nhận được một cái gật đầu đầy chắc nịch từ em "Seungwan ngoan có thể tự làm được ạ"

Xoa xoa đầu em khen thưởng rồi cô bỏ ra ngoài để còn đem thay cái ga giường mới nữa, vô cùng vui vẻ mà chẳng nhận biết rằng tai hoạ sắp ập đến.

"éeeeeee"

Tiếng the thé từ nhà vệ sinh đến tai Joohyun, cô bỏ hẳn công việc đang làm, chạy ngay đến xem xem em có chuyện gì không và rồi muốn bất tỉnh vì thấy trên miệng Seungwan toàn là máu. Nhưng mà không được, giờ cô là chỗ dựa của Seungwan, cô không thể xỉu ngay bây giờ được. 

Cô ngồi sát lại gần em, nâng khuôn mặt kia nhìn cho kĩ, đôi mày nhíu cả lại vì lo lắng.

"Sao lại thành ra thế này rồi" Nói rồi rửa sạch mặt cho em, đảm bảo rằng không có gì nghiêm trọng xảy ra.  

"Em muốn cạo râu giống baba, em tìm thấy cái này trên kệ nè" Mặc dù là rõ đau nhưng Seungwan cũng không có khóc la gì mấy, còn rất thích thú khoe cô cái vũ khí đang cầm trên tay kia. Trời đất cơi đó là dao cạo chân mày mà cô mới xài hôm qua quên đem cất đi. Chẳng phải nói gì nhiều, cái dao cạo đó phải biến mất! 

"Nguy hiểm lắm đó, sao lại cạo vào lưỡi mình cơ chứ" "nào lè lưỡi ra chị xem nào"

Hai chân mày Joohyun sắp díu cả vào nhau rồi được những ngón tay ngắn đầy bụ bẩm của Seungwan ngăn lại. "Chị đừng lo lắng nữa nha, em không đau, sẽ không làm vậy nữa ạ" Rồi trao cho Joohyun nụ cười mà bé nghĩ là tỏa nắng nhất.

Đồ ngốc, vẫn nụ cười đó!

.

.

"Seungwan ngoan ngồi ở ghế này nhé, chị phải nghe điện thoại một lát" Đặt em ngồi trên chiếc ghế còn chắc chắn nhất trong nhà bếp (vì mấy cái ghế kia hong xập cũng xệ), Joohyun vội chạy ngay ra để nghe điện thoại của người bạn màu tím, phải nói khéo để bể kèo ngày hôm nay, cô sẽ dành cả ngày hôm nay cho Seungwan-5-tuổi.

Nhìn bóng lưng chị rời đi, Seungwan ngồi im trong 5s rồi mắt bắt đầu dao động qua lại giữa những chiếc ghế. Cuối cùng em quyết định sẽ trèo qua ngồi trên cái ghế bập bênh kia, có vẻ vui. Seungwan thích thú khi chiếc ghế không yên vị một chỗ mà nhấp nhô theo hướng nghiêng của người cô bé, càng bập càng vui nên cô bé nghiêng hẳn về một bên rồi bất ngờ chiếc ghế không trụ được cân bằng mà ngã hẳn theo người em.

"Uiiiii daaaa"

Joohyun phải dập máy ngay tức thì mà chạy vào xem xem, lần này cô muốn khóc rồi đấy. Seungwan chào đón cô bằng nụ cười hihi quen thuộc, đôi mắt cong thành cái lưỡi liềm trong khi rõ ràng cái ghế to hơn cả người em kia đang đè hẳn lên em. 

"Seungwan không nghe lời chị nói phải không" 

Đỡ cái ghế sang một bên, kiểm tra em xem xem có bị thương chỗ nào không rồi mới bắt đầu bậm môi, chuẩn bị giáo huấn em một trận.

"Em không sao nè, hihi em rất duiii" Còn lè lười nháy mắt đủ kiểu với cô.

"Vậy tự mình lo đi" Joohyun vẫn chưa thích ứng hoàn toàn với việc Seungwan đã hóa nhỏ và cô phải chăm sóc cho em như thế nào, tính giận dỗi của cô cũng không thể ngày một ngày hai mà biến mất được. Cô bỏ ra phòng khách, gương mặt trở nên lạnh lùng như kiểu có thể làm Seungwan ghét run vì nhiệt độ đã xuống dưới âm độ C

"Chị ơi, chị ơi..." Khó khăn lắm cái con người giờ đang cao chưa đến một mét mốt kia leo lên được trên sofa rồi dịnh dịnh người vô cái chị gái còn đang giận dỗi là cô đây. Mặc dù lạnh muốn run đến nơi nhưng Seungwan vẫn không biết sợ là gì, cô nhóc lại bắt mẹ đường đưa hướng nhìn về phía mình

"Em sẽ tự chịu trách nhiệm với những gì em làm mà, chị yên tâm nha. Chị bé ngoan, đừng giận nữa nha" Dù cho là Son-Seungwan-5-tuổi đi nữa thì Bae Joohyun cô vẫn luôn rất may mắn khi có người luôn sẵn sàng nhường nhịn chiều chuộng và biết lấy lòng cô. Không những vậy, cô còn nhận được một nụ hôn ở trán từ cô nhóc chỉ mới đi được 1/10 cuộc đời.

Giang tay ôm bé con vào lòng, Joohyun đột nhiên nhớ một Son Seungwan 27 tuổi luôn bao trọn cô trong vòng tay, nụ hôn sẽ không dừng lại ở trán, cô còn có thể dỗi nhiều hơn nữa, cô còn có thể lười biếng nằm trong lòng em mà chẳng phải suy nghĩ về bất cứ chuyện gì. Hóa ra cô đã dựa vào Son Seungwan nhiều đến thế. Nhớ em thật đấy.

.

.

Tiết mục giặt đồ xin được phép bắt đầu...

Seungwan đến phát mê cái mùi hương downy nước xả vải, mà vốn là do Joohyun mê nên cô nhóc mới mê theo thôi. Thế nên là ngay lúc Joohyun còn bận đắm chìm trong tình yêu xả vải màu tím kia thì Seungwan đã xách hẳn một túi downy, chạy vòng vòng khắp nhà, chân Seungwan đi tới đâu là nước xả vải theo sàn nhà chà đến đó, vì Seungwan nghĩ thế này nè. Joohyun cười tươi khi chỗ giặt đồ đầy mùi thứ nước kia thì Seungwan cô sẽ làm cho chị ấy đi đến đâu trong căn nhà cũng sẽ đều vui vẻ như vậy. Seungwan chu đáo thật.

"ô mai gót cứu tôiiii" 

Sau một hồi phơi được đống quần áo đầy mùi hương yêu thích lên sào, ngó chẳng thấy Seungwan đâu nên Joohyun rảo chân đi tìm và một hàng thẳng lối trên hàng lang, là những vết downy tím lịm, đã bắt đầu ra bọt và những dấu chân bé tí.

Và Joohyun khóc thét khi quang cảnh cả căn nhà dần biến thành bọt màu tim tím với nụ cười hihi của Seungwan là điều cuối cùng mà cô còn nhớ trước khi khép mắt ngã hẳn xuống sàn nhà đang tràn đầy mùi hương downy nước xả vải hàng xịn nhập khẩu.

.

.

"Bé Joohyun ơi dậy nào, trời sáng rồi đấy" 

Giọng nói của Seungwan-27-tuổi vang lên, Joohyun còn đang nhắm mắt nghĩ xem mình đang mơ hay đây là sự thật. Và rồi một cái hôn nho nhỏ, chưa đủ, một cái hôn mở lấy cánh môi cô, và Joohyun biết, cô nhớ cái hôn này muốn chết. Đáp lại em một chút rồi cô mới lên tiếng

"Cục cưng, chị đã mơ thấy Seungwan-5-tuổi đấy"

"Thế lúc đó có phải thấy Seungwan rất ngoan hay không"

Vuốt tóc lại cho Joohyun, Seungwan mỉm cười cưng chiều nhìn chị rồi nhận được một cái lắc đầu nguây nguẩy.

"Nghịch kinh khủng, chị kiệt sức rồi ngất đi đấy"

"Thế bây giờ, Son-Seungwan-27-tuổi đền lại nha" 

"Đền như nào"

"Seungwan sẽ làm món tokbokki chị thích nhé, rồi làm thêm bánh cà rốt, em cũng đã đặt sầu riêng từ hôm qua ấy, trưa người ta sẽ giao đến, rồi cùng chị giặt giũ một lúc, tối thì xem netflix và chill nhé, nhưng trước tiên thì hôn một chút"

Vòng tay Seungwan bao trọn lấy người cô, cô cũng chẳng còn phải nghĩ thêm về bất cứ điều gì cho ngày hôm nay nữa, một vài cái hôn, một vài kế hoạch cho ngày cuối tuần hôm nay, đều để Seungwan lo tất. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro