Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kim Ngô

Sesshoumaru tại sao lại xuất hiện ở đây?

Nội tâm của Inuyasha hoang mang, khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch. Trong mắt Sesshoumaru thì trông rất ngu ngốc, hắn vừa kết thúc một chuyến đi, khi đi ngang qua nơi này lại muốn nhìn hai mẹ con đã gián tiếp giết chết phụ thân hắn, có bị nhân loại hại chết hay không.

Sesshoumaru chắc chắn sẽ không thừa nhận, lúc hắn thấy bộ dạng đắc ý của Inuyasha khi phản kích đám nhóc nhân loại kia, hắn đã tán thành một chút.

Inuyasha nhìn Sesshoumaru im lặng, không thể làm gì ngoài việc mở lời trước: "Ngươi là ai?"

Giọng nói non nớt của trẻ con quanh quẩn giữa hai người, Sesshoumaru cúi đầu nhìn đứa nhỏ cao chưa tới hông của hắn, khung xương cũng rất nhỏ, trong lòng ghét bỏ: Huyết thống của phụ thân đại nhân ở đời này bị gãy rồi.

"Ngươi không cần biết" Sesshoumaru lạnh lùng nói.

Đời trước khi chết đi, Sesshoumaru với cậu không còn đối chọi gay gắt như trước, ít nhất cũng không còn mặt nặng mày nhẹ. Cậu biết chỉ có mình cậu sống lại, Sesshoumaru không có ký ức của kiếp trước nên tỏ thái độ này với cậu cũng là bình thường, nhưng cậu vẫn không khỏi hoài niệm.

Sesshoumaru ho nhẹ một tiếng, nét mặt mất tự nhiên "Ngươi muốn chơi cái này?"

"Hửm?" Inuyasha ngốc một hồi, mới hiểu được Sesshoumaru trong nóng ngoài lạnh đang muốn cùng cậu chơi bóng. Lần đầu tiên có cơ hội như vậy, Inuyasha nhất định đồng ý, cậu còn chưa thấy dáng vẻ của Sesshoumaru lúc chơi đùa!

Sự thật chứng minh, hắn vẫn như lúc trước, Sesshoumaru vẫn là Sesshoumaru. Inuyasha không nói gì, giả vờ nghiêm túc, phối hợp với Sesshoumaru ném bóng, người không biết chắc tưởng cậu đang đối diện với kẻ thù.

"Inuyasha!" Giọng nói thất thanh của Izayoi vang lên, nàng ít khi thất thố như vậy.

Sesshoumaru ngưng động tác thảy banh, lúc hắn quay đầu lại, Izayoi liền đoán được thân phận của hắn. Nàng không biết Sesshoumaru lần này đến vì cái gì, có phải vì chướng mắt Inuyasha? Nàng sợ sệt run rẩy, đem Inuyasha đẩy ra phía sau, vô cùng cung kính chào một cái.

"Đại công tử" Tiếng nói run rẩy phát ra.

Sesshoumaru đối với nàng không có thái độ gì, dù sao nàng là đối tượng khiến phụ thân cam tâm tình nguyện chịu chết.

"Mẫu thân, ngươi biết đại ca này sao?" Inuyasha phía sau nàng chui đầu ra tới, nghi hoặc hỏi.

"Y..." Izayoi do dự.

"Phu nhân, việc này không cần thiết cho hắn biết" Sesshoumaru mở miệng cắt đứt.

Không muốn cho cậu biết sao? Cậu so với bọn họ đã tường tận hơn mấy trăm năm. Inuyasha ngầm hướng hai người làm mặt quỷ.

"Ngươi vì sao tới đây?" Izayoi tâm trí bất an, lại kiên trì nhìn thẳng Sesshoumaru, vì tình mẫu tử, nàng muốn đem Inuyasha bảo vệ tốt.

Sesshoumaru hé miệng không nói lời nào. Izayoi hiểu lầm là hắn chột dạ, lạnh nhạt nói: "Nếu muốn giết chết hai mẫu tử ta thì không cần phiền đến người cao quý như ngài, bọn ta vĩnh viễn là thường dân, không tạo ra uy hiếp gì."

Sesshoumaru nghe vậy cười nhạt, giễu cợt một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ ta quan tâm vị trí đó?"

Nhìn Sesshoumaru có dấu hiệu khó chịu, Inuyasha ngăn cản cuộc đối thoại của hai người, hết sức cố gắng dùng khuôn mặt ngay thơ hồn nhiên*nói rằng: "Mẫu thân, hắn là người tốt, hắn bằng lòng chơi với ta."

[*Ngay thơ hồn nhiên: Thiên chân vô tà]

Izayoi khiếp sợ nhìn về phía Inuyasha, Inu no Taishou từng nói về Sesshoumaru, Sesshoumaru từ nhỏ đến lớn không bao giờ vui vẻ, tự gánh vác trách nhiệm, bởi vì tính tình trời sinh đã lạnh lẽo, cô quạnh, không có tình cảm.

Nàng không kịp ngăn cản, Inuyasha đã chạy đến bên người Sesshoumaru, nắm lấy tay áo, hỏi: "Đại ca, chúng ta tiếp tục chơi được không?"

Izayoi không đợi Sesssoumaru đáp, vội vội vàng vàng: "Nhanh về dùng cơm trưa, đại ca phải về nhà rồi"

"Đại ca không cùng chúng ta ăn sao?"

Izayoi sắc mặt khó xử, nàng sợ người trong cung bắt gặp mẫu tử bọn họ cùng yêu quái qua lại, tình cảnh hiện tại của bọn họ đang rất khốn đốn rồi.

"Không" Sesshoumaru cự tuyệt.

Sau khi sống lại, Sesshoumaru là người thứ hai Inuyasha từng quen biết, chó là loài thích sống quần cư nên cậu không muốn xem Sesshoumaru như người lạ.

"Sau mày ca ca có đến chơi với ta nữa không?" Ánh mắt của Inuyasha hy vọng. Sesshoumaru nhìn cậu, không đáp lại, nhét trái banh nhỏ vào ngực cậu, phi thân rời đi.

Inuyasha nhìn chằm chằm hướng Sesshoumaru rời đi, lòng buồn bã. Sau này, Inuyasha không còn gặp Sesshoumaru nữa.

"Inu?" Izayoi nghi ngờ trông coi cậu.

"Dạ?"

"Rất thích đại ca sao?" Izayoi thử thăm dò.

Cũng không phải rất thích, là đối với người quen ở kiếp trước có chút cảm giác hoài niệm mà thôi. Nhưng Inuyasha sao có thể nói như vậy, không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.

Izayoi thở dài một tiếng, nếu như Sesshoumaru có thể thích Inuyasha thì tốt, sau khi nàng rời đi cũng yên tâm đem Inu giao cho hắn. Một năm này, thân thể của Izayoi ngày càng kiệt quệ, Izayoi và Inuyasha đều biết rõ. Inuyasha nắm tay mẫu thân, nhìn nàng uống hết chén thuốc, trong lòng đầy bi thương.

Tuyết đầu mua rơi xuống, hơi thở của mẫu thân từng lúc yếu đi, Inuyasha nghe thấy tiếng nỉ non của nàng khi tưởng niệm người cũ, nàng nhẹ giọng, thở dài: "Nếu có thể chôn cất cùng một chỗ..."

Nói chưa xong, hơi thở đã ngưng. Inuyasha lẳng lặng nhìn Izayoi nhắm mắt lại, khóe miệng của nàng không còn giữ nụ cười như trước kia.

"Mẫu thân!" Inuyasha đau khổ ghé bên giường gào khóc.

Ngoài cửa, hạ nhân bị tiếng gào của Inuyasha gây chú ý. Mọi người đều sửng sốt, một thái ý lên kiểm tra sau đó tuyên bố "Công chúa đã về nơi cõi tiên."

Dứt lời, mọi người cùng nhau quỳ xuống. Có chút ý tốt an ủi Inuyasha, nhưng cậu mắt điếc tai ngơ, mất hồn theo sát mọi người.

Đặt thân thể mẫu thân vào quan tài, chậm rãi đặt vào trong đất, Inuyasha lẩm bẩm: "Mẫu thân..."

Cậu đã từng khờ dại cho rằng, có một số việc đã trải qua, gặp lại sẽ không đau đớn.

_____________________________

Truyện được đăng tải phi lợi nhuận ở watt.pad cl9nlcl1.

https://www.wattpad.com/story/296955232?utm_source

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro