Chương 10 (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò này lặp lại một thời gian. Rất nhiều thú bông được đặt vào chỗ ngồi của em mà em không hề biết. Nào là gấu Pooh, chó Snoopy, lúc lại là vịt Donald. Con quá béocso với em, con thì quá trắng, con thì miệng quá rộng.

Chị thật bản lĩnh khi ngoan ngoãn trả lời cô giáo, còn cô giáo cũng sắc sảo chẳng kém thì đưa ra các câu bình luận.

Sau này, khi được chị kể lại, em thấy hơi tiếc. Giá mà em có mặt ở đó để nghe chị và cô giáo đối đáp.

Đúng là một giai thoại đáng nhớ của chúng mình.

Sau giây phút căng thẳng, chúng mình mới nhớ ra lý do để gặp nhau.

“A đúng rồi,” chị nói.

“Cái bút chì.”

“Ừ. Cái bút chì.”

Em lấy từ trong chiếc túi có vẽ bông hoa dâm bụt ra một phong bì màu xanh.

“Của em đây.”

Chị đưa cho em.

“Hôm đấy chị phát hiện ra ngay nhưng Seulgi đã về mất.”

“Sau đấy, chị bận phải dọn vào ký túc xá nên không liên lạc được với em. Xin lỗi emnhé.”

“Không không. Tại em đoảng quá thôi,” em nói. “Giờ thì nó đã quay về với em rồi.”

Em rút chiếc bút chì ra khỏi phong bì, giơ lên trước ánh nắng.

“Đây là quà sinh nhật của bác em. Chiếc bút chì em được tặng lần đầu tiên trong đời.”

“Sinh nhật năm nào?”

“Năm mười tuổi. Bác em mua ở ga Kichizyoji.”

“À, hồi em ở Tokyo hả?”

“Ừ.”

Trước khi chuyển đến thị trấn này, em sống ở Chofu trên Tokyo. Hồi đó, chị sống ở MinamiAzabu, quận Minato. Vì vậy, rất có thể em và chị đã ngắm cùng một đám mây vào cùng một thời điểm.

Chúng mình chỉ sống cách nhau có từng ấy.

“Cảm ơn chị,” em nói.

“Không có gì đâu,” chị nói.

Thật không may là đến đây thì việc chính đã xong. Giờ chúng mình chia tay nhau cũngchẳng có gì là bất hợp lý. Nhưng chúng mình chưa muốn chia tay.

Giữa dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, chúng mình nhìn nhau, chờ đợi bên kia mở lời. Em mong chị sẽ làm gì đó để rồi nhận ra rằng chính chị cũng mong như vậy.

Mọi chuyện có nguy cơ chấm dứt tại đây.

“Tình hình là...” em mở miệng. Chị nhìn em chờ đợi. Ánh mắt chị đã tiếp thêm dũng khí để em nói ra câu tiếp theo.

“Cậu có khát không?” em nói. “Trời nóng quá.”

Thực tế là em đang rất khát.

Chị gật đầu hai lần.

“Bọn mình đi uống thứ gì cho mát nhé.”

Sau đó, chúng mình đến điểm hẹn hò đáng nhớ đầu tiên.

Đến chỗ chân tàu, chúng tôi quyết định quay ngược trở lại.

“Chị còn đau đầu không?” tôi hỏi Joohuyn.

“Có vẻ đỡ hơn rồi.”

“Thế thì tốt.”

Yeri kêu buồn ngủ, tôi liền cõng con bé lên. Ngay sau đó là tiếng thở khò khè quen thuộc.

Con bé bị viêm màng phổi chăng?

“Nhìn con ngủ trông yêu quá!” Joohuyn nói.

“Con rất giống chị. Nhất là lúc ngủ.”

“Có lẽ vậy. Nhìn con, chị có cảm giác gì đó rất thân thuộc.”

“Như thể nhớ lại hồi bé?”

“Vâng. Không hẳn là nhớ đến điều gì cụ thể, nhưng chị có cảm giác đó.”

“Chị vẫn chưa nhớ ra được gì à?”

“Chưa. Nhưng dần dần chị đã có cảm giác chị là vợ em và là mẹ của Yeri.”

“Chị có buồn không? Vì không còn trí nhớ?”

“Chị hơi thất vọng, nhưng không vội. Cần phải kiên nhẫn.”

“Nếu vậy thì tốt.”

Joohuyn giơ chân đá văng hòn sỏi bên vệ đưòng. Dù đã mất trí nhớ nhưng những hành động vô thức của nàng vẫn còn nguyên như xưa.

“Chị”. Joohuyn nói, “đã rất hạnh phúc.”

“Thế à?”

“Vâng. Vì chị đã gắn bó với người đầu tiên chị yêu, có được cô con gái dễ thương, và đến giờ cả gia đình mình vẫn đang sống hạnh phúc.”

Chị có hạnh phúc không?

Em tự hỏi mình.

Chị đã cưới một người đủ thứ bệnh như em, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại thị trấn nhỏ bé này trong khi chưa một lần được đi du lịch. Thế mà chị vẫn bảo em rằng chị hạnh phúc?

“Còn en?” Joohuyn hỏi. “Em có hạnh phúc không? Chị có làm cho em hạnh phúc không?”

“Em hạnh phúc lắm!” tôi nói. “Rất hạnh phúc.”

Tôi là con chim cánh cụt bay trên trời.

Nhờ có nàng dẫn dắt, tôi đã bay cao ngoài sức tưởng tượng.

Suýt chạm được tới các vì sao.

Từ trên cao, mọi thứ xấu xa, bẩn thỉu dưới mặt đất khiến con người phiền não trông chẳng khác gì một tấm thảm tuyệt đẹp.

Đó là hạnh phúc.

Thế rồi nàng biến mất, khiến tôi trở lại đúng là một con chim cánh cụt. Chuyện nàng bỏ đi khiến tôi rất buồn nhưng nàng đã để lại cho tôi một cậu bé có sải cánh dài giống nàng cùng một vùng ký ức trống rỗng.

Tóm lại, vẫn có thể coi tôi là con chim cánh cụt hạnh phúc thi thoảng gặp phải chuyện đau buồn.

“Em kể tiếp đi.” Nàng nói.

Chúngtôi lại nằm thành chữ Xuyên, nhìn lên trần nhà nhuộm ánh sáng màu cam nhạt.

“Ừ,”tôi nói. “Em sẽ kể đến khi chị ngủ.”

Thật ra, tôi gần như đã quên sạch chuyện hồi đó. Sau này, nhờ Joohuyn kể đi kể lại nhiều lần mà tôi mới có cảm giác đó là ký ức có thật.

Rất kỳ lạ.

Những chuyện ngày xưa Joohuyn kể lại cho tôi khi tôi không còn nhớ thì bây giờ, đến lượt tôi kể lại cho nàng khi nàng đã quên. Đây giống như trò chơi truyền khẩu giữa hai chúng tôi. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, những kỷ niệm biến thành ký ức trong mơ, được thêu dệt lại còn đẹp hơn cả sự thật trong quá khứ. Kỷ niệm là vậy mà.

Trước hết là câu chuyện về lần hẹn hò đầu tiên của hai chúng tôi.

Chúng mình vào một quán giải khát đối diện nhà ga. Em gọi nước gừng, còn chị gọi cà phê đá.

Ba năm, chúng mình hoặc là ngồi cạnh nhau, hoặc là ngồi đằng trước hoặc đằng sau, còn hôm nay, lần đầu tiên chúng mình ngồi đối diện.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên em được nhìn rõ mặt chị. Mắt chị rất to. Mũi chị cao, môi chị mỏng. Chị có cả răng khểnh nữa. Mỗi người sẽ có một ấn tượng khác nhau khi nhìn khuôn mặt chị.

Còn em, em cảm chấy đó là kiểu mặt con gái em yêu thích từ nhỏ. Tình yêu là vậy đấy.

“Chị để tóc dài à?” em nói.

“Ừ. Tấtcả mọi người trong đội thể dục nhịp điệu đều để tóc như vậy.”

Mọi người đều búi cóc cao. Chị bảo em.

“Nhìn chị thật khác.”

“Vậy ư?”

“Ừ, trông rất người lớn.”

Seulgi cũng thế. Chị bảo.

“Chị cũng thấy em người lớn hẳn lên.”

“Em cao lên à?” chị hỏi.

“Ừ, một chút.”

“Giờ em cao bao nhiêu?”

“Khoảng một mét bảy bảy. Vận động viên điền kinh cự ly trung bình cần phải cao hơn nữa.”

“Nhìn em có vẻ cao hơn thế.”

“Chắc tại em đi giày.”

Hồi cấp III, chúng mình chỉ gặp nhau ở lớp học. Nghĩa là chỉ những khi đi dép trong nhà. Đã thế em còn chuyên đi đôi giày đánh bowling vứt trong phòng tập thể thao nữa chứ.

Đôi giày này vốn do một anh học trước mượn từ sân bowling cạnh trường rồi không trả. Giày màu trắng, mũi và gót màu xanh lam. Trên giày có thêu số “61” màu tím đỏ. Em đi đôi giày ấy suốt cả ba năm học.

Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau với đôi giày có cổ và có gót. Cũng phải nói thêm, hôm nay cũng là lần đầu tiên em thấy chị mặc chiếc váy liền màu đỏ sẫm. Lần đầu tiên em thấy chị tô son. Lần đầu tiên em thấy mái tóc chị đung đưa mỗi lần chị nghiêng đầu, lần đầu tiên em cảm thấy bồn chồn không yên khi nói chuyện với chị.

Tất cả đều là lần đầu tiên, đến nỗi mà khó tìm được một thứ không phải lần đầu tiên.

Chúng mình ở trong quán suốt năm tiếng đồng hồ. Thật không thể tin nổi.

Không hiểu chúng mình đã nói những chuyện gì?

Chúng mình đều muốn biết thêm về người kia.

Chúng mình đều là người nghiêm túc nên tìm hiểu nhau là bước không thể thiếu trước khi tiến tới tình yêu.

Không được phép nắm tay khi chưa biết gì về nhau. Tên bố mẹ người yêu còn chưa biết,thế mà đã khoác tay thì còn ra thể thống gì. Phải biết người kia đi giày số mấy, cỡ quần áo bao nhiêu, mấy tháng biết đi, lặn được bao lâu dưới nước... rồi mới tiến tới giai đoạn tiếp theo được.

Tìm hiểu nhau là bước rất quan trọng. Đó là mong muốn biết thêm về nhau, cũng như mong muốn người kia biết con người thật của mình. Có thể suy nghĩ của chúng mình hơi đặc biệt, nhưng chúng mình đã chọn cách đến với nhau thận trọng như vậy.

Do đó,việc chuyện trò cùng nhau thật cần thiết. Chúng mình đã chuyện trò suốt cả năm tiếng nhưng chưa chạm được vào ngón út của nhau. Tình hình này không biết phải nói chuyện bao lâu mới tới được đám cưới đây? (Tuy lúc ấy, em mới mười tám và chị là người đầu tiên em hẹn hò chính thức nhưng em cũng đã tính chuyện cưới xin rồi. Em nghĩ yêu nhau là phải như vậy.)

Em cũng hiểu, tuy chỉ mang máng, rằng ngay cả giai đoạn hôn thôi cũng cần phải có thời gian. Em không vội, hơn nữa, chị là người sẽ sống cùng em cả đời nên vẫn còn khối thời gian. Ít ra thì chúng mình đã mất ba năm mới hẹn hò nhau lần đầu, kể từ sau lần nói chuyện đầu tiên. Cho nên, muốn tiến tới được giai đoạn hôn thì cũng phải mất thêm ba năm nữa.

Em đã nghĩ vậy.

Trong lần trò chuyện năm tiếng này, chúng mình đã tiến gần đến đoạn hôn nhau.

(Không biết lúc hôn, cái răng khểnh của chị có bị vướng không?)

Em đã nghĩ thế lúc nhìn vào môi chị.

Trời tối, chúng mình phải về.

Giờ nhìn lại có thể nói lần hẹn hò này là bước mở đầu cho giai đoạn tiếp theo, nhưng thú thật với chị là khi ấy, em không đủ tự tin để nghĩ vậy. Nhiệm vụ trước mắt của em là phải hẹn cho được chị lần sau chứ không phải cái chuyện hôn hay cưới chị.

Ra khỏi cửa hàng, chúng mình mua vé ở ga. Lúc này, cuộc hẹn sau vẫn chưa được nhắc tới. Chúng mình qua cửa soát vé, bước xuống sân ga. Năm phút nữa tàu em sẽ đến, sau đó hai phút là tàu của chị. Thế mà em vẫn cứ say sưa kể cho chị chuyện chăm con của loài cánh cụt hoàng đế.

(Em không nhớ tại sao chúng mình lại nói chuyện này nhưng em rất am hiểu chuyện chăm con của chim cánh cụt hoàng đế. Em sẽ kể cho chị nghe sau.)

Chị lắng nghe rất chăm chú, trong khi lòng anh như đang có lửa đốt. Xe điện sắp tới rồi. Và xe điện tới thật.

“À...”em nói. “Em đến Ekinoda xong rồi mới về. Em sẽ đợi chuyến sau.”

Xe điện của chị tới.

“Ồ...”chị nói. “Chuyến sau vẫn kịp.”

Chị phải về ký túc trước sáu giờ. (Giờ giới nghiêm của trường nữ là sáu giờ tối! Thế này thì em làm sao rủ chị đi xem pháo hoa được.)

Chúng mình có thêm được bảy phút, nhưng bảy phút đó cũng trôi vèo trong nháy mắt. Giả sử có thêm ba mươi ngày nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Quyết định luôn rơi vào những giây cuối cùng.

Xe điện của chị tới, cửa xe mở, hành khách bắt đầu bước lên. Chụ đi theo sau họ. Chị ngoảnh lại mỉm cười với em. Mãi tới lúc đó em mới thốt lên.

“Lần tới bọn mình gặp nhau nhé?”

Còi tàu vang lên, chị nói:

“Chị phải quay về ký túc xá rồi.”

Chị hét lên thật to để át tiếng còi tàu:

“Chị sẽviết thư cho em.”

Cửa xe điện đóng lại.

“À, thế hả?”

Em nói với con tàu đang chuẩn bị rời ga.
————————————
Chap 10 này dài quá nên mị phải chuyển thành 4 phần như lời hứa 12 lượt xem đăng tiếp =)). Nhớ comment nha các bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro