22. Như người bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn nhà cũ của Seungcheol không quá lớn, nhưng vừa đủ để trú tạm trong khi đợi đội Mingyu đến.

Jeonghan quan sát những khung ảnh treo trên tường nhà. Toàn bộ đều là ảnh Seungcheol chụp từ bé đến lớn, cùng với bố. 

"Đẹp trai đúng chứ?" Seungcheol đứng cạnh khẽ hỏi, "Bố tôi từng nói trong số tất cả những người ông ấy từng thấy trên đời, con trai ông là đẹp nhất."

"Ông ấy đâu rồi?" Jeonghan không để ý câu đùa kia.

"Mất rồi." Hắn nhún vai, "Ông ấy bị nhiễm virus zombie."

Jeonghan lúc này mới quay qua nhìn Seungcheol.

"Đấy là lí do cậu nói tôi không hiểu cảm giác nhìn người thân chết trước mặt mình đúng không?"

"Ừ. Lúc đó tôi rất đồng cảm với hai thằng nhóc đó. Chứng kiến bố mẹ chết ngay trước mắt nhưng lại không thể cứu, chỉ có thể tiếp tục chạy để tìm đường sống."

"Điều đó không hề dễ dàng." Jeonghan cụp mắt, cúi thấp đầu, bỗng nhiên cảm thấy không quá ghét Seungcheol như trước nữa, anh thấy thương cho hắn hơn.

Seungcheol nhìn đỉnh đầu của Jeonghan một lúc, rồi lấy tay vò rối mái tóc đen.

"Tôi vượt qua nỗi đau mất bố rồi, khỏi cần thấy thương hại gì."

"Ai thèm chứ." Anh gạt tay hắn ra, "Đừng có đụng vào tôi."

"Cậu khóc đấy à?"

"Không."

"Giọng nghẹn thế mà không khóc ấy hả? Ngẩng đầu lên xem nào, rõ ràng là khóc còn gì."

Seungcheol nâng mặt Jeonghan lên, liền thấy vành mắt đỏ hoe đang tích tụ nước mắt. 

"Cậu cứ làm tôi phải ghét cậu thế nhỉ?" Jeonghan nhăn nhó, "Kĩ năng giao tiếp của cậu tệ lắm."

"Xin lỗi mà." Hắn cười, "Nhưng sao cậu lại khóc được vậy? Thường thì người ngoài nghe chuyện như thế cùng lắm là nhìn buồn buồn chút thôi."

"Đồng cảm."

"Hửm?"

"Thôi đếch nói chuyện với cậu nữa."

"Ơ từ từ đã." Seungcheol kéo người lại, "Sao đang nói dở lại bỏ đi thế?"

"Tôi nói chuyện với cậu ba câu là muốn đấm nhau."

"....."

"Người cùng cảnh ngộ thì đồng cảm với nhau, nên tôi mới khóc, một chút. Hiểu chưa?" Jeonghan kiên nhẫn giải thích.

Seungcheol ngạc nhiên, hắn không hề biết Jeonghan cũng giống mình, lại còn trách người ta không thông cảm cho người khác. Bảo sao lúc đó Jeonghan lại muốn đánh hắn như vậy.

Bây giờ có quỳ xuống xin lỗi cũng không rửa sạch được tội, Seungcheol lập tức cụp mắt, dịu dàng hẳn đi.

"Tôi có thể nghe câu chuyện của cậu không, Jeonghan?"

.

"Bên kia gọi đến sao?" Junhwi định ra ban công hóng gió thì gặp Myungho vừa mới cúp máy.

"Vâng, có vẻ họ gặp một số rủi ro tiềm tàng."

Junhwi không quen lắm với cách dùng từ của Myungho. Mấy tên học cao hiểu rộng đều ăn nói hàn lâm bằng tiếng nước ngoài như thế à? 

"Em biết đấy, nếu như chỉ có hai đứa mình thì dùng tiếng Trung cũng được mà."

"Đúng ha." Myungho dường như thả lỏng hơn vì được nói tiếng mẹ đẻ, "Nhiều năm xa xứ làm em quen miệng nói tiếng Hàn. Lâu lắm rồi không có ai nói tiếng Trung với em."

"Anh tưởng ở viện nghiên cứu chỗ em có nhiều người nước ngoài chứ, người Trung ít lắm hả?"

"Có ba người tính cả em. Mà hai người kia chết rồi nên em chỉ có một mình."

"Ch-chết á?"

"Vâng, họ tự tử vì chương trình nghiên cứu quá áp lực và đáng sợ. Hình như là ba năm trước đó anh."

Junhwi hơi rùng mình. Myungho kể với một thái độ thờ ơ đến khó tin, như thể đang bàn luận về câu chuyện của nhân vật nào đó trong phim chứ không liên quan gì đến bản thân cậu.

"Chắc em cũng sốc lắm..."

"Em sốc gần chết, tí thì đi theo họ luôn mà." Myungho cười, "Nếu lúc đó chết rồi thì giờ em đã không được chứng kiến cảnh tận thế ha."

Được chứng kiến ư..?

"Thật may vì em vẫn còn sống." Junhwi cười xã giao, tạm lơ đi nghi vấn trong lòng.

"Không không, thật ra cái chết không tệ như anh nghĩ đâu. Mỗi cái chết đều có ý nghĩa."

Junhwi không hiểu nổi Myungho đang muốn truyền đạt cái gì, và anh cũng không dám hiểu. Anh có linh cảm Myungho giống như một con nhím. Đáng yêu và hiền lành, nhưng ẩn chứa gai nhọn có thể đâm chảy máu bất cứ ai dám động vào.

.

Chan với Seungkwan vì gần tuổi nên qua mấy lần bắt chuyện đã xem nhau như bạn thân, lúc này đang ngồi chống cằm bên cửa sổ chán chường thở dài. 

"Không biết còn thử thách gì đang đợi chúng ta nữa."

"Anh chỉ hi vọng bên chỗ Hansol an toàn thôi. Cứ phải tụ tập đủ người đã rồi mới tính tiếp được."

"Anh chỉ lo cho anh Hansol thôi à?"

"Bên chỗ Hansol! Nghe kiểu gì lọt mất cả chữ thế hả?"

"Thì anh tự nhiên gọi tên người ta nên em mới nghĩ chứ bộ."

"Thì thân nên tên cậu ấy hiện đầu tiên trong đầu anh thôi. Chú đừng có kiếm chuyện với anh nha, tụi anh chỉ là bạn thôi."

"Em thấy cãi nhau với anh cũng vui đấy."

Seungkwan nhăn nhó, đứa nhóc này bị sao vậy.

"Tình hình của chúng ta thảm lắm rồi, chú còn muốn cãi nhau với anh à?"

"Chứ không cãi nhau thì sẽ buồn lắm. Chúng ta sẽ chỉ nghĩ đến vấn đề sinh tồn thôi, vậy có còn đúng nghĩa là đang sống như một con người không?"

"Cũng đúng..." Seungkwan lại ỉu xìu theo Chan, "Vậy khi nào chán mình cãi nhau mấy trận đi."

"Ừa, nhưng mà cãi mấy trận nhỏ nhỏ thôi nha. Giống anh Joshua đang càu nhàu anh Seokmin dưới sân kìa."

"Đâu cơ?" Seungkwan nhổm người dậy nhòm thử. Quả đúng là hai ông anh kia đang mặt nặng mày nhẹ với nhau, "Hình như đây là lần đầu hai anh ấy nói chuyện riêng với nhau đấy."

"Chưa gì đã bất đồng vậy rồi ư?"

"Tại ông Seokmin chứ ai." Seungkwan chẹp miệng, "Anh đã bảo ông ý lái cẩn thận đi mà cứ rén rén cái gì không biết. Anh Joshua mắng thôi là còn nhẹ, phải anh là anh đạp cho mấy phát."

Chan bật cười trước lời cằn nhằn của Seungkwan. Phải rồi, như thế này mới giống người bình thường, tạm quên thế giới đầy rẫy zombie bên ngoài đi.


......................................


Trái với những suy đoán chết chóc dựa trên kinh nghiệm cày phim của Hansol, cả đội đã an toàn tới được căn nhà của Seungcheol để hội ngộ cùng đội còn lại.

"Cậu không sao chứ?" Seungkwan vội tới kiểm tra Hansol, "Không bị thương gì đâu đúng không? Thật may quá, tôi cứ tưởng cậu sẽ gặp nạn cơ."

"Ừ, tôi vẫn ổn mà." Hansol vui vẻ đứng yên, tận hưởng sự quan tâm của người thương. 

Seungcheol trao đổi thêm về tuyến đường đi tiếp theo cùng Mingyu trong lúc những người khác bận hỏi thăm nhau.

"Được rồi, anh nghĩ trên đường đến đó sẽ không còn trở ngại nào đâu. Cứ đi nhanh thôi, chúng ta muộn kế hoạch một tiếng rồi."

"Xe anh vẫn kẹp cuối chứ?"

"Ừ, nhưng đổi Hansol xuống xe anh cho cậu ấy lái nhé, đầu anh đang hơi bất thường. Để Junhwi lên xe chú đi."


______________________

Tính ra team đi đường khu bảo tồn thiên nhiên mà gặp zombie động vật thì hay hơn, mà tôi lại quay vào ô an toàn cho mấy ổng mất rồi =)))))))))

Từ giờ tất cả các fic của tôi (cả đã up và chưa up) sẽ có chuyên mục spoil bên blog, nên bác nào thích cảm giác được sì poi diễn biến có thể ghé blog tôi để trải nghiệm nha =)))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro