32. Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nghĩ ra rồi!" Wonwoo kêu lên, "Có kế hoạch rồi."

"Là gì? Anh mau nói đi!"

"Bởi vì mọi người đều phải bắn súng từ trong nhà ra, nên đó là kiểu phòng thủ. Chỗ các cậu ấy tập trung nhiều nhất sẽ là khoảng không gian rộng nhất, tức vị trí cổng chính. Đồng nghĩa với zombie sẽ bị thu hút tụ tập ở đó nhiều hơn, vừa lúc sau lưng chúng là mặt đường trống, cũng không có gì khiến chúng phải để ý ở đó hết. Chúng ta khi quay về sẽ lấy vị trí trống đó để diệt thêm zombie từ đằng sau mà hạn chế thiệt hại. Nhưng cần tìm điểm cao để ngắm bắn, nếu đứng ngang hoặc thấp hơn thì có thể bị đạn lạc từ trong nhà bắn trúng."

"Nói ngắn gọn là biến lũ zombie thành xúc xích, còn chúng ta với đội trong nhà sẽ là bánh mì kẹp chết chúng." Hansol hiểu ngay.

"Vậy thì lái nhanh nữa đi Mingyu." Seungcheol đã có chiến lược, "Anh nhớ ở góc chéo trái đối diện nhà có một cầu vượt cho người đi bộ, chúng ta sẽ tìm cách lên đó ngắm bắn. Nếu về không kịp thì mọi người ở nhà sẽ bị bao vây hết và không có lối thoát."

Tiếng rồ ga trong đêm thu hút những con zombie lẻ tẻ còn sót lại trong thành phố. Nhưng lúc chúng kịp quay đầu xem mục tiêu là gì thì chỉ còn làn gió mạnh cùng bụi bay mù mịt.


..................


"Sao vậy anh?" Jaein thấy anh trai cứ đắn đo mãi, "Có chuyện gì không ổn ạ?"

"Điện thoại chỉ còn 3% pin thôi." Yongin lo sợ, "Nếu bị mất liên lạc với các chú thì sẽ rất khó để mọi người giúp đỡ nhau mà..."

"Làm sao đây anh? Trong này không có sạc pin..."

"Các chú dặn không được ra khỏi đây. Nhưng việc cho chú Seungcheol biết tình hình xảy ra cũng quan trọng, anh nghĩ chúng ta không được để các chú gặp nguy hiểm đâu."

"Vậy mình sẽ ra ngoài lấy sạc hả anh?"

"Không, em ở yên đây, một mình anh đi thôi. Nếu chú Seungcheol gọi đến, hãy báo cáo rõ ràng tình hình cho chú ấy biết. Anh lấy được sạc rồi sẽ quay lại ngay."

"Đi cùng đi..." Jaein nắm chặt tay anh trai, "Đừng tách nhau ra mà, em sợ lắm!"

"Nếu em đi cùng thì anh còn phải lo bảo vệ em nữa, sẽ mất tập trung. Em ngoan ngoãn đợi trong này đi, anh sẽ quay lại ngay thôi." Yongin xoa đầu an ủi em trai, rồi quyết định mở cửa ra ngoài, bỏ lại cậu em trong căn phòng mà nhóc nghĩ là an toàn nhất.


.


"Mình điên mất mình điên mất mình điên mất!" Lee Chan lẩm bẩm liên tục. Cậu thề đây là lần đầu tiên trong đời cậu đụng tay vào một khẩu súng thật. Cậu còn chưa được gọi đi nhập ngũ, cũng chưa từng chơi game bắn súng ở trung tâm giải trí bao giờ.

Thế mà cậu bắn trúng zombie này?

Bắn trúng thêm mấy con nữa rồi này?

Quốc gia này bỏ lỡ nhân tài Lee Chan rồi đúng không? Cậu vừa ngắm bắn vừa tự hỏi bản thân như thế. Trước kia cậu cảm thấy cậu không đặc biệt giỏi một thứ gì cả, vậy mà tận thế đến cậu lại sinh tồn được ở mức này. Vậy là đáng buồn hay đáng mừng?

"Em có ổn không thế?" Joshua ở bên cạnh để ý thấy xung đột cảm xúc của cậu em kém mình 4 tuổi.

"Không, không ổn gì hết! Em nghĩ em sắp bị điên rồi!" Chan trợn mắt, lóng ngóng lên đạn rồi bắn tiếp. Đù, trúng nữa rồi này??

"Bình tĩnh lại nào. Xúc động quá sẽ khiến em mất tập trung đấy."

"Vâng..." Chan cố gắng hít thở đều, kìm nén cảm giác mạnh trong người khi tiếp tục bắn những sinh vật gớm ghiếc bên ngoài. Ít ra thì cậu cũng không phải người vô dụng với các anh, chỉ cần thế là được, cậu sẽ không dám cầu mong điều gì lớn lao rằng mình có thể trở thành người hùng đâu.


.


Seungkwan thật ra rất sợ. Em chưa bao giờ đối diện gần với zombie như thế này. Cả tiếng súng ở bên cạnh của Seokmin để bảo vệ em cũng khiến em giật mình, vốn dĩ sinh tồn là việc đáng sợ đến vậy ư?

Em cảm thấy xấu hổ, từ lúc gặp nhau đến giờ các anh lớn đều bảo vệ em quá tốt, nên giờ phút này từng ngón tay em mới run lẩy bẩy vì sợ như thế. Đáng lẽ em phải chủ động hơn, em phải lý trí và thực tế hơn ngay từ đầu. Nếu không vì sự cố xảy ra với gia đình em ở Jeju, em đoán mình vẫn sẽ tự nhiên dựa dẫm vào những người anh em đầy vững chãi này mà chẳng lo nghĩ gì hết.

Seungkwan dám dũng cảm và liều lĩnh hơn, vì em sợ. Không phải sợ bản thân em sẽ gặp chuyện, mà là sợ mất những người em yêu thương. Dù mới gặp nhau chả được bao nhiêu ngày, cũng không tính là nhiều, em lại thấy gắn bó với mọi người như thể họ chính là gia đình số 2 của em. Nghề nghiệp của em không cho phép em thân thiết với ai, không cho phép em thể hiện con người thật của em ra, nên ngoài người anh Seokmin em chẳng còn ai ở nơi xa xứ này cả. Rồi em gặp thêm 11 người trong hoàn cảnh éo le nhất mà con người có thể gặp phải, và họ nguyện bảo vệ em như bảo vệ chính mình.

Hiện tại em còn gì nữa đâu? Tiền bạc? Danh tiếng? Tài năng? Thậm chí gia đình ruột thịt của em cũng đã không còn nữa. Seungkwan không muốn những người anh em mình trân trọng gặp nguy hiểm, lần này sẽ đến lượt em tìm cách bảo vệ họ.


Em mở toang cánh cửa dẫn vào khu nhà phụ. Thật may vì mọi người có thói quen đóng cửa, zombie chưa tràn được vào đây. Em đợi Seokmin bắn thêm một con zombie nữa rồi đi vào cùng em, sau đó em mạnh tay đóng cửa rồi khóa lại.

"Chúng ta lên tầng thôi."


.


Thằng nhóc Jaein ngồi một góc trong phòng chơi bida, thầm cầu nguyện cho cả anh trai lẫn các chú không gặp chuyện xấu. Nó nhìn đăm đăm vào ổ điện tối đen, rồi nó sực tỉnh.

"Ơ, không phải chú Soonyoung sập hết nguồn điện rồi sao..?"

"Vậy thì sạc pin không dùng được. Làm sao đây? Phải đi gọi anh Yongin về..."


____________

Lì xì một chap sớm và quà sinh nhật  cho các bác nè~~~

Cuối tuần này vẫn có 1 chap mới theo đúng lịch nha =)))))) 

Ngoài ra thì có bác nào vẫn chưa hình dung ra kế hoạch của anh wonu thì có thể tham khảo cái sơ đồ bên dưới nhé. Bà Pyong hồi cấp một chỉ được 7 điểm vẽ paint tin học thôi nên mấy bác hoan hỉ với cái sự minh họa dở ẹc này nha =)))))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro