36. Sẽ chết như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Em vẫn bị ù tai à?" Jihoon hỏi khi thấy Chan liên tục xoa hai bên tai.

"Tất nhiên rồi, chả ai hướng dẫn em phải làm gì khi có bom nổ cả. Các anh hoặc là đã nhập ngũ hoặc là có tìm hiểu mới biết cách, chứ em mới trưởng thành sao biết được?"

"Chúng ta là những người duy nhất chả biết gì." Junhwi đồng tình, tai anh bây giờ vẫn chưa nghe được bình thường hẳn.

"Rồi anh sẽ lại mở một lớp sinh tồn tiếp cho cả nhà." Seungcheol chẹp miệng, "Dạy bốn buổi rồi mà vẫn thiếu. Tối nay luôn nhé."

"Đợi em hết ù tai hẳn đi. Em sợ đang nghe anh nói thì rớt mất mấy chữ đấy." Chan bĩu môi, "Mà hai đứa nhóc cũng sẽ bị ù tai nhỉ? Không biết chúng thế nào rồi."

"Khi nãy anh kiểm tra thì không ổn lắm." Joshua thở dài, "Yongin chưa có dấu hiệu gì, nhưng mắt của Jaein đã lờ đờ và dại hẳn đi rồi."

Myungho bấm bấm bút bi, nhìn chăm chú những dòng chi chít chữ mà mình đã viết lên sổ theo dõi, "Cơ thể của Jaein không tiếp nhận vắc xin, quá trình biến thành zombie của thằng bé chỉ bị chậm đi thôi."

"Không có cách nào cứu được sao ạ?" Seungkwan rưng rưng, "Để như vậy đáng thương cho Jaein quá... Yongin cũng sẽ không chịu nổi nếu mất em trai đâu."

"Anh xin lỗi." Joshua cúi gằm mặt, "Bọn anh không thể làm thêm gì nữa."

Seokmin hiểu rõ nhất tâm trạng của Joshua, cậu kín đáo nắm lấy một bên tay anh dưới bàn, khẽ thì thầm, "Anh đã cố hết sức rồi, không sao đâu, không phải lỗi của anh."

Không, đây là lỗi của anh. Chính anh là người bắt đầu tất cả bi kịch này. Joshua cắn chặt môi dưới, không dám để ai phát hiện ra mình đang khóc. Nhưng bờ vai run rẩy của anh chẳng hề biết nói dối, nó cứ thế bán đứng anh và khiến Seokmin càng muốn che chở cho anh hơn.

"Em nghĩ là em sẽ kiểm tra thử máu của Yongin." Myungho đứng dậy, "Trong quá trình em làm việc đừng ai bước vào phòng em, em đánh đấy."


.


"Chú ơi, em cháu sao rồi ạ? Nó có khỏe lên không?" Yongin hỏi dồn khi Myungho lấy mẫu máu của nó.

Myungho im lặng, cậu đang cân nhắc về thông tin mình nói ra. Nếu nói thẳng với Yongin rằng em trai nó không thể cứu được nữa, chắc chắn thằng bé sẽ suy sụp và không thiết sống. Nhưng việc nói dối và làm thằng bé hi vọng còn tàn nhẫn hơn nhiều.

"Không lẽ..." Yongin biết biểu cảm của Myungho là gì, "Em cháu sẽ chết sao?"

"....."

"Chú, xin hãy cho cháu biết sự thật với." Yongin run rẩy, "Có phải em cháu sẽ chết không?"

"Chú xin lỗi."

Myungho biết ba từ này là thứ con người ta ghét nhất khi họ cần một tia hi vọng. Nhưng cậu có thể làm gì nữa cơ chứ? Ở đây không phải phòng thí nghiệm của cậu, càng không phải Trung tâm nghiên cứu dịch tễ quốc gia. Không phải cứ muốn cứu thì sẽ cứu được, cũng không phải cứ là nhà khoa học thì chắc chắn sẽ tạo ra được thuốc giải. Ở cái nơi thiếu thốn điều kiện này mà làm xong được phần còn lại để tạo ra vắc xin đã là kì tích rồi.

Cậu vốn đã biết rõ hiện thực chẳng bao giờ tồn tại thứ gọi là phép màu như trong phim truyện. Bản thân cậu là kẻ nhìn thấu nhất thế giới này xấu xí tới nhường nào, thế mà giờ phút này cậu lại có thể nghĩ rằng 'nếu có phép màu xảy ra thì hay biết mấy', từ khi nào mà cậu thay đổi vậy?

Yongin không gào khóc như cậu tưởng tượng. Thằng bé trùng người xuống, đôi mắt từng rất có hồn giờ đây chỉ còn vẻ mệt mỏi, tuyệt vọng. Bố mẹ không còn, giờ em trai cũng sớm muộn sẽ biến thành zombie. Tại sao chỉ còn một mình nó sống vậy? Thà là cho nó đi theo gia đình còn thoải mái hơn.

"Này." Myungho búng ngón tay cái tách trước mắt Yongin, "Tập trung nghe chú nói này."

Thằng bé chầm chậm ngẩng đầu lên. Myungho tự nhủ thật may mắn, Yongin vẫn đang phản xạ như người bình thường, trên cơ thể không có dấu vết nào của sự biến đổi.

"Có đau không?"

"Cháu không biết nữa... Chú muốn hỏi chỗ nào cơ?"

"Đây." Myungho ấn một cái lên vết băng bó trên tay trái làm Yongin kêu oai oái, "Tốt lắm, vẫn thấy đau là được rồi."

"Chú làm gì vậy chứ?"

"Vậy còn trái tim thì sao?"

"Dạ..?"

"Cảm xúc của cháu lúc này thế nào? Đau đớn? Tuyệt vọng? Phẫn nộ? Buồn bã?"

Thằng bé dao động trước những từ ngữ mà Myungho gợi ý, cuối cùng lại cúi xuống lẩm bẩm, "Cháu chỉ muốn chết đi cho rồi."

"Cháu định sẽ chết như thế nào?"

Yongin ngẩng dậy, bối rối trước câu hỏi mình nhận được. Nó sẽ chết như thế nào ư?

"Chú không biết an ủi. Vậy nên chú sẽ cho cháu vài gợi ý. Hãy thử nghĩ đến bố mẹ cháu đầu tiên, những người đã không may ra đi trong đại dịch zombie này. Sau đó hãy nghĩ đến em trai cháu, người đồng hành cùng cháu không rời trong suốt chặng đường khó khăn của cả hai đứa. Cuối cùng hãy thử tưởng tượng, gia đình của cháu khi chết trông như thế nào, vẻ mặt của họ ra sao, họ sẽ nghĩ những gì vào giây cuối cùng của họ." Myungho từ tốn nói, lần lượt cất các dụng cụ của mình để rời đi, "Tùy vào cách cháu hiểu về họ và trí tưởng tượng của cháu, các kết quả có thể sẽ khác nhau. Cháu có thể sẽ thấy biết ơn, thấy có lỗi, thấy hạnh phúc, thấy phẫn nộ, thấy bất lực... Sau khi làm theo gợi ý của chú, cháu sẽ có đáp án cho câu hỏi kia. Tối nay khi chú quay lại đưa đồ ăn và kiểm tra tình trạng sức khỏe của cháu, chú muốn biết cháu định sẽ chết như thế nào."

Cánh cửa nhẹ đóng lại, Myungho thở dài rồi rời đi cùng mẫu máu chứa những thông tin cậu cần cho giai đoạn tiếp theo của kế hoạch.

Có những khi, tự bản thân Seo Myungho cũng không rõ chính mình muốn làm người tốt hay người xấu.

Việc ấy có lẽ cậu phải tự tìm ra đáp án thôi, giống như thằng nhóc Yongin vậy.


___________

Mingyu thì giàu sụ 1 cách bí ẩn, Myungho thì có kế hoạch ngầm. Tôi spoil nhé, 97line nhiều bí mật lắm, đoán xem Seokmin có gì nào =)))))

Ngoài ra thì chiếc fic 'em sinh đôi' của Don't die mang tên Fallin flower đã chào đời rồi đây. Hai chiếc fic đều dark và được tôi đặt tâm huyết viết song song cùng lúc nên rất hi vọng mọi người cũng sẽ có những trải nghiệm bánh cuốn với cháu fic mới này. Fallin flower thiên về giới thượng lưu, có 1 chút đấu trí và dramatic hơn Don't die nên bác nào trúng gu rồi hãy ghé đọc nha~~~


https://www.wattpad.com/story/351091326-seventeen-fallin-flower

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro