Chương 17: Phục kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đã hết kiên nhẫn được rồi, mở điện thoại, ấn một dãy số đầu dây bên kia bắt máy.

" Alo. Ai vậy?"

Giọng anh tức giận gắt vào điện thoại. Anh đang bàn chuyện với đối tác quan trọng cuộc điện thoại này làm đối phương không mấy thoải mái.

" Choi SeungCheol chuyện này là sao, tại sao bác trai lại chết anh cho người giết bác ấy?"

" Y/n à...em..nghe.."

" Anh bị điên hả? Em chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về em. Tại sao lại giết người như thế.."

Trong lòng thư ký Bogun hoảng hốt nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh chưa chưa có nguyện gì sảy ra. Trên tầng cao nhất của tập đoàn, Choi SeungCheol nhíu chặt lông mày.

" Không phải là anh..mà chính là Boo SeungKwan làm, em đó..đổ lỗi cho anh hả? "

" Gì cơ..Boo SeungKwan."

" Nó làm việc không thông báo với anh vụ nó tấn công ông ta ở LA anh hoàn toàn không biết ý định của nó..với lại em tiếc mạng sống của ông ta làm gì? Chuyện ông ta chết lan đến tai của anh họ em."

" Chứ còn gì anh ta đang phát điên lên rồi âm ĩ ở Hwang gia. Em sợ hắn đụng đến gia đình em nên em mới bảo anh trai sắp xếp ba mẹ đến nơi an toàn."

" Y/n em biết ông ta là người giết dì của em không.. Yuri á."

Bỗng cô hơi cau mày lại sau khi SeungCheol nhắc đến dì.

" Ý anh..là dì Yuri sao, cái chết của dì ấy không phải vì quá đau buồn vì người yêu rời đi..em không hiểu dì ấy lắm tại vì lúc em tầm 3_4 tuổi dì ấy mất.

Mọi người gọi em cháu gái duy nhất cũng đúng dù em ghét cái tên ấy."

" Ông ta giết người yêu của dì em rồi tạo một lá thư giả và nói này nọ khiến dì em suy sụp rồi mất. Có điều anh muốn hỏi là..."

" Anh muốn hỏi gì? "

" Em có thấy em rất giống dì không, gương mặt em rất giống dì ấy."

Câu nói của SeungCheol khiến Y/n trầm ngâm một hồi. Tự nhiên cô bắt đầu nghĩ, Chan cũng nói cô giống một người. Cô bất lực cười, tay đặt lên trán mình * Hoá ra trước giờ mình là cái bóng của dì ấy, người mà Chan yêu là dì của mình sao *

" Sao thế..tự nhiên im lặng vậy?"

" À..không có gì em đi học đây có gì nói sau nhé!"

Cô tắt máy, Choi SeungCheol nhìn đối tác làm ăn của mình mà nhanh chóng ký hợp đồng. Giữa đối tác làm ăn và bảo bối thì tất nhiên đối tác chỉ là hạt cát nhỏ bé thôi.Y/n vẫn quan trọng hơn nhiều mà hình như cô ấy nhận ra điều gì đó nên mới trả lời anh lâu như thế chăng?

Cô phẫn nộ khoanh tay trước ngực nhìn hai người bảo vệ.
" Anh bảo tôi phải giúp anh giết SeungKwan sao, nực cười..tôi sẽ không làm theo lời của anh đâu Jangsoo "

Chuyện cái chết của bác trai người nhà Hwang gia đều biết, hắn thì nghe xong đã nổi khùng lên nhất quyết phải đi giết SeungKwan..báo thù cho ba, hắn chẳng có cơ sở để gặp được SeungKwan thì làm sao mà ra tay chỉ có cách nhờ cô. Nhưng cô lại không đồng ý nên mới đến Hwang gia để nói chuyện thì bị đám bảo vệ chặn lại.

" Đám này nữa..xỗn xước, tụi bây biết tao là ai không dám cản. Chán sống sao?"

" Y/n."

Cô quay người lại nhìn thấy Jun sắc mặt bỗng càng khó coi hơn.

Sao lại đến đúng lúc thế.

" Em về Hwang gia sao, trùng hợp anh cũng muốn ghé qua chơi."

" Ồ..trùng hợp ghê nhỉ? "

" Hai tên này cản trở em hả? Thế thì không được rồi,anh nên xử lý giúp em."

Lúc này quản lý xồng xộc chạy ra, mồ hôi ướt đẫm chấp tay xin mù mịt. Nhận ra trước mặt mình là Moon JunHwi, sự lo lắng trở nên nhiều hơn.

" Tiểu thư tôi xin lỗi, hai người này mới vô cho nên.."

" Mới vô..hay là vốn vĩ mấy người coi thường tôi."

" Nói nhiều với lũ này làm gì cứ theo quy định mà làm."

Jun không nói nhiều cho người đưa hai tên bảo vệ kia vào ngục xử lý.

Cô đi thẳng vào bên trong trực tiếp đi vừa mở cửa đã thấy căn nhà trở nên lộn xộn vô cùng. Jangsoo nhìn thấy Hwang Y/n, ánh mắt đỏ hoe như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.

" Mày đến đây làm gì..ai cho phép mày bước vào Hwang Y/n là kẻ nào..." Hắn hét lên.

" Là tôi.."

" Moon JunHwi.."

" Vẫn còn nhớ..mày chỉ sống vì ba mày thôi, ông ta chết rồi mày chỉ là kẻ vô dụng."

" Mày..."

" Anh họ..em không thể giúp anh đâu muốn báo thù anh phải tự mình làm chứ, sao lại nhờ em..em đâu phải công cụ để anh lợi dụng."

" Anh đã giết ông nội..đúng không? "

Ánh mắt lạnh như băng nghìn năm, nỗi hận trong lòng đã thể hiện qua đôi mắt. Thật sự muốn giết chết người ở trước mắt.

" Y/n bình tĩnh lại đi em."

Cô cười trong đau khổ mà lên tiếng.

" Bình tĩnh anh bảo tôi bình tĩnh trong khi..nó giết ông nội của em, bình tĩnh làm sao được."

Hận thù đã che mất lý trí cô, cô không nghe bất cứ ai khuyên nhủ.

Tại sao cô lại biết Jangsoo là kẻ giết cũng phải nhờ Seokmin gửi cô đoạn video năm đó. Và thông tin cái chết của ông nội. Lúc đó sau khi xem xong cô đã không thể giữ được bình tĩnh được, hắn ta là kẻ thù của cô. Cô phải nhẫn nhịn hết, những gì chúng đã gây ra với cô. Cô để hắn sống đến bây giờ là để chính tay cô sẽ giày vò.

Lại một lần nữa cô nhớ về quá khứ đau thương đó, nước mắt lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp.

JunHwi vòng tay qua eo kéo sát Y/n đứng sát vào mình.

" Tao giết ông ta để có thể cướp lấy gia tộc từ tay mày, mày nghĩ mày xứng đáng có được thứ này. Tao không để mày lấy nó đâu..không bao giờ."

Hắn la hét như một người điên.

" Để tao chống mắt lên xem, mày mạnh miệng đến đâu hôm nay tao tha cho mày..đợi đó, có ngày tao xử đẹp mày luôn ở đó mạnh miệng đi."

Cô muốn đi ra ngoài không muốn ở đây nữa, cô chao đảo muốn ra ngoài Jun sợ cô ngã nên mới đi theo sau. Cô ngồi trong xe hai tay nắm chặt thành hình của đấm, hai mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn ra ngoài.

" Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đừng nói là tính bán tôi đi nhé!?"

" Em lại nghĩ xấu về anh rồi, anh bán em làm gì. Anh cưng em không hết."

Cô đang nhìn đường bên ngoài cửa kính xe, cô quay đầu lại nhìn Jun.

Bỗng nhiên có tiếng súng "Bằng" một tiếng vang lên. Viên đạn bay đến cửa kính xe đụng một cái. Cô giật mình lùi về phía sau, đụng phải người của Jun. Cô đụng vào người, người anh liền cứng lại sau đó run run như đang cố chịu đựng.

Tên thuộc hạ đang lái xe cho Jun thông báo.

" CÓ NGƯỜI PHỤC KÍCH. "

" Nghe rồi, mau liên hệ với Seokmin cho người phong toả hết khu vưc, ngay bây giờ."

Thản nhiên ngả người ra sau ghế, hai tay vòng trước ngực nói.

" Rõ!!!"

" Vừa rồi là tiếng súng."

" Ukm..chắc tên chó chết ấy cử người."

May mà đây là cửa kính chống đạn không là chết chắc cô rồi. Thấy cô sợ hãi, lòng anh khẽ trùng xuống, giọng không khỏi hòa hoãn đi vài phần.

" Yên tâm đi, anh đã nói với Seokmin rồi thằng bé sẽ nhanh giúp chúng ta."

Không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nhưng bên tai liên tục nghe thấy tiếng súng, hai tay cô liền che tai để không nghe thấy.

Moon JunHwi liếc liếc mắt nhìn cô, đôi môi bạc mỏng khẽ mím lại.

" 3...2...1 "

"BÙM "

Anh vừa dứt lời thì có tiếng nổ lớn ở đằng sau vang lên. Quay đầu nhìn lại thì tất cả đã bị bao trùm một biển lửa đỏ rực. Cũng may ở đây là đường cao tốc trên đường núi, khá vắng vẻ nên không có gây chú ý lớn.

Chiếc xe tấp vào lề đường, Jun mở cửa bước xuống, trước đó còn lạnh giọng nói với cô.

" Ở yên trên xe!"

Cô bĩu môi nhìn dáng người cao lớn đi tới chỗ hai chiếc xe của mấy thuộc hạ. Anh nghĩ cô sẽ nghe anh chắc.

" Đã xử xong!"

Một tên thuộc hạ cung kính nói.

" Có phải là Jangsoo cử người phục kích chúng ta không?"

" Đã bảo trong xe sao lại ra đây..em ma... "

"BẰNG"

Lời anh vừa dứt tiếng súng nổ ra,cô chỉ cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng. Lồng ngực ấm áp, vòng tay to lớn bao bọc lấy cô. Cô mở mắt ra, kinh ngạc khi thấy người này là Jun, anh ta chủ động che chắn cho cô sao? Nhưng quan trọng hơn là phần bả vai áo sơ mi đen đã thấm ướt một mảng máu.

Cô run rẩy chạm vào vết thương trên vai anh, một màu đỏ tươi in trong lòng bàn tay, trông cực kì đáng sợ. Sau đó cô bị thuộc hạ của anh đẩy ra.

" Anh không sao chứ?" 

Dù máu ngày một ra nhiều nhưng dường như Jun không cảm thấy đau.

" Mau trở về."

" Rõ!!!"

" Em xin lỗi, anh không sao chứ..có đau lắm không!"

Ánh mắt rưng rưng nhìn vết thương của anh, cảm giác tội lỗi liền dâng lên trong lòng cô.

" Anh chảy máu nhiều quá rồi!"

" Không sao kệ đi em đừng lo..nếu em quan tâm anh hãy hôn anh đi nè."

Cô mím môi, lấy trong túi sách ra một chiếc khăn tay được thêu hoa rất đẹp, không nói không rằng cầm lấy cánh tay anh giật lại, nhanh tay buộc chiếc khăn vào chỗ vết thương.

" Mất máu nên bị sảng hả?? "

" Xong! Có còn hơn không, cách này dù không hiệu quả lắm nhưng ít ra vẫn cầm được máu nên anh yên tâm..."

Cô nhìn chiếc khăn mình mới buộc thành cái nơ nhỏ xong, hài lòng mỉm cười.

Jun hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trầm khẽ nhìn vết thương của mình. Nơ sao? Người phụ nữ này...ngu ngốc thật! Có lẽ anh không nhận ra, bản thân đang dần buông lỏng khoảng cách. Trước đây anh nhớ không lầm quá khứ Y/n không hề tốt đẹp gì.

Người nhà đó từng làm những điều ghê tởm với cô, thậm chí nhiều lần muốn giết chết cô từ khi lọt lòng rồi kìa.

" Đây đâu phải đường về trọ, trọ nằm bên kia mà."

Jun đưa cô đến một dinh thự to lớn được xây bao trùm khắp một đồi núi. Quang cảnh xung quanh chỉ có cây cối và đặc biệt là sự yên tĩnh.

" Các dinh thự của gia tộc bọn anh đều tồn tại lâu đời và xây dựng gần nhau..nói gần cũng không đúng chắc tầm vài km á, với lại khu đất này vốn vĩ thuộc quyền sỡ hữu của Chan nên là anh mới nói là Chan có sức hút lắm, gia tộc anh nằm trên đất nó nên nhiều khi cũng phải sợ."

" Em tưởng bán đất cho anh phải là của anh chứ."

" Nó khôn lắm em ơi, khôn từ nhỏ rồi!"

Cô đi theo anh, không khỏi chẹp miệng vài tiếng. Giờ cô mới biết, hoá ra khu đất trọ mình là một mảnh đất lớn như vậy. Từ đây đi vào phải đi qua những cánh cổng giáp vàng để vào trong. Cây cối thì hệt như khu vực sinh thái thu nhỏ.

" Thiếu gia người đã về.."

Một người đàn ông trung niên bước ra cung kính cúi người nói. Xét bộ đồ mặc trên người của ông ta thì có thể nói là quản gia của căn dinh thự này.

" Thiếu gia Seokmin đang đợi người bên trong ạ."

Anh gật đầu nhẹ tỏ ra lịch sự rồi sảy chân đi vào phòng khách

Bất chợt cảm nhận được sát khí cũng như ánh mắt kì lạ của ông ta.

Cô có làm gì sai sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro