Chương 22: Tiệc đêm của Kim gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng chiều theo khe hở xuyên qua tầng mây dày đặc nhuộm đỏ nửa vùng trời.

" Y/n."

" Anh có một ít bánh tặng em."

Wonwoo cầm theo một chiếc hộp trang trí rất đẹp.

" Sao lại tặng cho em thế?"

" Tại anh mua nhưng ăn không hết chia cho em một phần."

Cô chống cầm nhìn Wonwoo dò xét hắn đang muốn gì. Thế nhưng đôi mắt đen láy kia lại như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm. Cô cười cười, cầm lấy hộp bánh mà mở ăn. Vừa ăn xong một miếng, Anh ngước lên nhìn khuông mặt xinh đẹp của cô, một miếng kem chợt dính ngay bên miệng của cô. Anh nhanh chóng lấy tay lau và không ngần ngại liếm nó rồi nói:

" Miếng này còn ngon hơn."

Vì câu nói này của anh khiến cho cô đỏ mặt.

Thư ký riêng của Wonwoo, trước mặt anh. Là vị lão đại của mình vẫn oai nghiêm ngồi trước mặt. Anh nhanh chóng đi đến và đưa tài liệu cho Wonwoo.

" Đây là tài liệu về việc kinh doanh của công ty ta trong những tháng quá. Doanh thu đạt rất tốt."

" Được rồi, cậu ra ngoài đi."

" Nếu anh bận thì về nhà làm việc đi tự nhiên ghé qua đây."

" Ghé để gặp em không được sao."

" Nếu mà giờ em nói một luật sư nổi tiếng như Jeon Wonwoo đây. Có một bí mật đen tối là một người trong giới hắc đạo thì sao ta..."

Ánh mắt sắc bén của cô nhìn anh đầy ẩn ý. Cô nhếch một đường cong hoàn hảo trên môi.

" Chỉ cần em bảo anh làm gì, anh liền giúp em. Miễn điều đó khiến em hài lòng."

" Hài lòng."

Khẽ mở đôi môi mỏng, trong thanh âm không có chút cảm tình nào.

" Anh làm cách nào khiến tôi hài lòng? "

Môi cô khẽ dương lên tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì đã sắp đóng băng.

" Tất cứ thứ gì mà em muốn."

Wonwoo chưa từng sợ bất kỳ ai trong cuộc đời của anh, anh chỉ có thể làm người khác khiếp sợ. Chỉ là liếc mắt một cái, anh đã cảm thấy ánh mắt của người nọ lạnh lẽo sâu thẳm giống như đi ra từ địa ngục, làm cho lòng người trong nháy mắt lạnh thấu xương.

Kim Mingyu đi vào nhìn thấy Wonwoo hyung đang thì thầm to nhỏ với cô trong lòng có chút đố kỵ. Đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng mở cửa phòng.

" Hai người đang nói chuyện gì? "

" Không có gì, chỉ là bàn bạc một chút vấn đề cần giải quyết."

" Tối nay nhà em có tiệc có thể đến chứ?"

" Kim gia tổ chức tiệc sao? "

" Y/n có đi không? "

" Em không có hứng thú với tiệc tùng cho lắm."

" Đi đi, dù sao em cũng được mời đến mà."

Kim Mingyu miễn cưỡng,trong lòng rất muốn cô đến. Anh phải kìm lại, những cảm xúc trong lòng vốn giấu kín bao lâu nay, đến bây giờ anh vẫn không có đủ dũng khí để nói ra.

Mingyu không xoay người, cụp mắt mà nói

" Nếu em không muốn đến thì thôi, anh không có ép em."

Ánh mắt bình tĩnh thường ngày giống như có thêm một vết rạn, dần dần nứt toát ra tạo thành một lỗ hổng, trong phút chốc xuất hiện tia đau đớn.

* Y/n à, anh yêu em rất lâu rồi...nhưng em vẫn không thể thật lòng với anh một chút hay sao? *

" Mingyu em cứ chuẩn bị đi tối nay anh với Y/n sẽ đến nên đừng lo."

" Vậy em sẽ đợi hai người đến nhé, đừng có mà trốn đó nhe."

Kim Mingyu nhìn hai người một lượt mới đi ra ngoài để lại không gian cho hai người.

" Em đã bảo không muốn đi mà."

" Đi đi, sẽ vui lắm đấy..tiệc ở kim gia luôn là cái gì đó rất tráng lệ em sẽ thích cho xem."

" Vào đó, để giới thượng lưu coi thường em à ?"

" Ai dám coi thường em, đã bước chân vào đây..bất cứ ai đụng đến dù chỉ là sợi tóc. Anh sẽ bắt chúng phải trả gấp đôi."

Cô mỉm cười, thích thú " Anh đối với em tốt vậy? "

" Anh còn rất nhiều thứ muốn Hwang Y/n thấy anh là người tốt cỡ nào."

* Để rồi coi, xem anh tốt với tôi được bao lâu * cô thầm nghĩ trong lòng

...

Buổi đêm trời chuyển lạnh, ánh đèn đường lờ mờ chiếu rọi qua cơn mưa rả rích nhàn nhạt rơi xuống mặt đất ướt nhẹp. Bên ngoài cổng của Kim gia, những chiếc xe hơi sang trọng thi nhau tìm bến đỗ. Bên trong, khách quan đã đến đông đủ, mọi người vậy kín hết tất cả đại sảnh.

" Nhắc cho em nhớ nè, tối nay là tiệc của người nhà Kim gia nên đừng gây sự với họ..hiểu chứ?"

" Tại sao..?"

" Luật là luật.."

Cô nhìn ra ngoài một lượt, cho đến khi chiếc xe dừng hẳn, lúc này cô mới trầm ngâm quay đầu nhìn qua Wonwoo. Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, kết hợp với áo sơ mi trắng, giày da đen và một chiếc cà vạt màu xanh đậm, mái tóc được chải gọn gàng, cộng với khí chất cường đại vốn có trên người, quả thực bây giờ hắn đẹp tựa như một vị thần.

" Chúng ta đi thôi "

" Được "

Bên trong đại sảnh rất rộng, hôm nay lại mặc một bộ đầm bó sát khó di chuyển, cộng với đôi dày cao gót mười phân, cho nên cô cảm thấy việc đi lại vốn rất dễ dàng lại trở nên rất mất sức.

Wonwoo để ý đến dáng vẻ không được tự nhiên của cô, nhàn nhạt nói.

" Đi sát vào anh này."

" Đã bảo không thích mặc bộ này rồi mà.."

" Nhưng mà..em không thấy em mặc vào khiến em nổi bật hơn nhiều sao?"

Cô lúc này mới ngẩng lên nhìn hắn, mỉm cười nói.

" Cảm ơn vì lời khen."

Dưới ánh đèn flash lờ mờ của bữa tiệc, một số quan khách phát hiện được sự hiện diện của Jeon Wonwoo khiến mọi người chú ý hơn. Đặc biệt buổi tiệc còn có sự xuất hiện của Hwang gia.

" Cứ nghĩ em sẽ không đến vì không thích ồn ào."

" Mọi người ai cũng đi, không đến quá thất lễ với Kim gia rồi.."

Choi SeungCheol tươi cười nói " Hai đứa mau vào đi, buổi tiệc sắp bắt đầu."

Jeon Wonwoo nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ, cô giờ vẫn chưa hiểu luật của Kim gia là như thế nào. Ở đây có rất nhiều người, cô lại ít đi tiệc nên sinh ra cảm giác căng thẳng. SeungCheol vỗ lưng, ghé sát vào tai cô thì thầm.

" Đừng căng thẳng, có Kim Mingyu ở đây..đây là tiệc của nó, sẽ không ai dám đụng đến em đâu."

" SeungCheol, Wonwoo..rất vui được gặp..thật vinh hạnh khi đón hai cháu đến đây."

" Vâng..bác vẫn khoẻ chứ ạ?"

" Vâng khoẻ..nay dắt ai đến đây, cô bé này là.."

" Em ấy là Hwang Y/n."

" Họ Hwang sao..Kim Mingyu vẫn luôn dính dáng đến Hwang gia quá nhỉ? Thật là trùng hợp."

Nghe ngữ điệu, cô hơi thiếu tự nhiên.

" Hai đứa cứ tự nhiên."

Ông ta nói xong câu đó, phía sau lại có một số quan khách khác đến, ông ấy nói nhiều liền đi qua đó đón tiếp.

" Anh bảo em không nên đụng vào Kim gia là thế.."

" Em biết cái tính ngông cuồng của Mingyu bắt nguồn từ ai rồi đó. Bước vào địa bàn của Kim gia thì..trong mắt của họ, chúng ta những con tép rêu sẳn sàng muốn sỉ nhục là sỉ mình kiểu đó."

Cô cúi mặt xuống, ánh mắt dường như muốn nói lên tất cả nhưng cô chẳng có gan mở miệng ra.

Bữa tiệc đúng thời điểm bắt đầu, dàn hòa âm bắt đầu trở nên rộn ràng, những bàn nhạc cổ điển được cất lên du dương. Vì trước đó Wonwoo đã đem cô đến ngồi ở nơi khá tối, cho nên từ lúc nãy đến giờ cô cứ được tự nhiên mà ngáp mấy lần.

Cô nhàm chán, không hiểu nổi loại âm nhạc này tại sao lại được thịnh hành trong giới thượng lưu như vậy? Một số người nghe không hiểu vẫn cố ra vẻ rằng mình am hiểu, nhưng thực chất nó rất khó cảm thụ.

Cô liếc nhìn người đàn ông đối diện, khuôn mặt hắn vẫn không khác gì tảng băng ngàn năm, lúc nào cũng lạnh tanh khiến cho người ta sợ hãi.

" Sao Mingyu vẫn chưa xuất hiện?"

" Anh không biết, SeungCheol hyung bảo..Mingyu thường không đến sớm."

Cô liền cầm lấy ly rượu đỏ bên cạnh nhét vào tay hắn .

" Uống với em một ly đi, uống để tỉnh táo, em sắp ngủ đến nơi."

Jeon Wonwoo mím môi cười, nhìn dáng vẻ lấp liếm của cô, cũng không nói gì liền một hơi uống cạn ly rượu, ngay lúc cô mất đi phòng bị liền kéo đầu cô hướng về phía trước, sau đó tách đôi môi cô ra, liền đem một nửa chất lỏng màu đỏ trong miệng đưa vào miệng cô. Chiếc lưỡi tà ác xâm nhập vào miệng cô, dây dưa với cái lưỡi thơm tho mềm mại.

Nuốt hết tiếng kêu kháng nghị phát ra từ trong cổ họng, tiếng thở dốc cùng mật ngọt của cô. Cơ thể cô bị ép chặt ở trên bàn tiệc, không thể nhúc nhích, vì chỗ của hai người bọn họ ngồi thiếu đi yếu tố ánh sáng, cho nên hắn càng thích thú với việc thuận tiện giở trò.

Hắn càng hôn cuồng si hơn, như muốn tước đoạt hơi thở của cô. Nhưng khi hắn cảm thấy cô không thể chịu nổi, lúc này hắn mới dứt ra khỏi nụ hôn. Hơi liếm môi với dáng vẻ tà mị, sau đó nhếch môi nói.

" Giúp em tỉnh táo một chút."

" Tên điên.."

Cô âm thầm mắng... Hắn là đang cố tình. Cô giận không thể làm gì được.

Thật đáng ghét mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro