Chương 8: Can tâm tình nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hwang Y/n ngất trong quán bar tin tức này ập đến tai của đám người trong trọ. Dĩ nhiên bọn họ phải đến coi tình hình xem cô còn sống hay không, sau khi cô được cấp cứu. Hong Jisoo trên tay cầm hồ sơ bệnh nhân thấy họ Hwang ánh mắt có chút nghi ngờ.

" Cô ấy sao rồi, vẫn ổn chứ hyung. "

" Vẫn ổn chỉ là mất máu quá nhiều nên đâm ra ngất, có phải quá xui xẻo đến mức trúng đạn."

" Ai mà có ngờ..anh bảo ngồi yên đi tự nhiên em kêu Y/n đứng lên."

JeongHan trách móc Chan, nhưng khi anh mới quay mặt nhìn thì giọng trở nên nhẹ dần.

" Đã bảo không sao mà, lo lắng quá nhỉ? "

Lee Chan không nói gì chỉ hướng đến phòng bệnh.

" Về nghỉ ngơi đi, bạn cùng phòng không đến nổi chết..mạng còn thọ lắm."

SeungKwan đặt tay lên vai anh để Chan trấn tĩnh lại cảm xúc.

" Em biết rồi, các hyung về đi em ở lại chăm sóc."

" Với tình trạng của em vẫn còn chăm sóc được cơ..bản thân ám ảnh đến mức xanh mặt nè.."

" Người nên về là em, về nhà mà nghỉ ngơi..cô ta chưa hoàn thành mục đích thì sẽ không bỏ mạng sớm."

Lời SeungCheol phát ra, ắt hẳn là dấu chấm hỏi, mặc dù không nỡ rời đi Chan buộc phải đi nếu không SeungCheol sẽ nói chuyện này với ba mẹ, lúc ấy anh còn khó gặp Y/n hơn

* Anh xin lỗi..lúc ấy anh nên nắm chặt tay em thế mà anh lại sợ sệt, không thể bảo vệ được em *

...

Ánh đèn điện chói mắt làm cô tỉnh lại, căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo đáng sợ. Gương mặt cô nhợt nhạt, cổ họng đau rát, bờ môi khô khốc dính chặt vào nhau. Định với tay lấy chai nước trên đầu tủ nhưng vừa nhúc nhích một cơn đau xé da thịt lại dội đến.

Cô không biết mình bị ngất bao lâu, chỉ nhớ lần cuối trước khi ngất cô ngất trong vòng tay của tên hôn phu đó. Nhưng những chuyện này không quan trọng. Quan trọng là cô còn sống, dù mạng sống của cô không ai trân quý. Cô cười khổ..

" Mình phải sống, sống để giành lấy thứ thuộc về mình.."

Cạch...

" Em tỉnh rồi à? "

Một giọng nam trầm cất lên, * Vãi thật * cô cười đầy bất mãn thế cái quái nào mới mở mắt tỉnh đã thấy tên đáng ghét Hong Jisoo.

" Để anh đỡ em ngồi dậy."

Jisoo đưa tay muốn giúp nhưng bị cô hất tay anh ra, anh nhẫn nại..dù sao cũng thân nên hiểu rõ tính tình.

Ống hút được cắm vào chai nước, Jisoo nhẹ nhàng đưa nó tới miệng. Cô khó chịu đến không cách nào mở lời. Cổ họng đau rát, nên đành uống một ngụm, khi cổ họng đã thông, cô mấp máy môi.

" Không sao..đã nằm bao lâu? "

" Hôn mê được hai ngày rồi, là SeungCheol..vị hôn phu của em đưa đến."

Đôi mắt khẽ ánh lên một nỗi cô đơn, đã giấu cỡ đó còn bị Hong Jisoo phát hiện gia thế của mình.

" Có thể xuất viện được không."

Hwang Y/n hỏi với một vẻ đầy khẩn cầu. Cô không muốn một mình ở lại đây, đối diện với căn phòng lạnh lẽo và màn đêm đen kịt ngoài kia. Cô thấy cô đơn và tủi thân.

Cô muốn về phòng trọ, ở đó có Lee Chan.

" Không được đâu, en vừa mới tỉnh thì em nên nghỉ ngơi một chút. Tình hình sức khoẻ của em chưa tốt đâu tiểu thư kính mến."

" Đừng gọi em là tiểu thư, nghe thật khó chịu."

" Để anh coi vết thương."

Jisoo cẩn thận quan sát vết thương trên người. Sau khi giúp cô kiểm tra vết thương, Jisoo cũng ra ngoài vì có công việc riêng cần đi làm gấp anh còn bảo cô ngoan ngoãn ở lại trong phòng đợi mình về dặn không được đi lung tung. Cả căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Thành phố này quá rộng lớn, rộng đến nỗi cô không có lấy một người quan tâm đến mình trừ gia đình. Bạn bè cũng là thứ xa xỉ. Cô không có bạn bè chỉ những mối quan hệ xã giao cho có.

Nán lại bệnh viện thêm hai ngày, cô kiên quyết xuất viện. Cầm hóa đơn viện phí trong tay cô như thấy tim mình như rỉ máu, tổng chi phí nằm viện và phẫu thuật để lấy viên đạn ra đã hết tiền của cô tiết kiệm được. Thật ra đám người trong trọ có đến thăm nhưng cô quyết tâm tự mình trả không muốn dính dáng đến đám người đó.

Trở về phòng trọ, trời cũng đã gần trưa. Cô thắc mắc sao Chan lại không đến thăm cô chứ. Cô về nhà liền gọi tên anh " Chan ơi...anh có ở nhà không?" thấy căn nhà không phát ra tiếng liền hiểu anh không có ở nhà, cô hụt hẫng đi tìm anh ấy nhưng kết quả là không có trong nhà.

" Anh ấy đâu rồi, a..đau quá."

Cô xuất viện nhưng vết thương trên tay vẫn chưa lành. Cô buồn chán đi vào bếp, tìm kiếm đồ ăn, chiếc bụng cồn cào báo hiệu cho cô. Từ trọ của cô có thể nhìn thấy, những toà nhà cao trọc trời, từ ngoài nhìn vào là những sang trọng nguy nga, nhìn vào sâu thêm một chút sẽ là thế giới của những người cùng khổ, chen chúc ở cái thành phố rộng lớn này để mưu sinh.

" Rốt cuộc là anh đâu rồi..Chan. "

Y/n đi ra ngoài mua đồ ăn thôi trong nhà cũng không có cái gì để ăn. Cô lết tấm thân ê ẩm ra đầu đường tìm thứ gì lót bụng.

Vừa bước vào quán cháo đã nghe thấy ai gọi mình. Thì có người gọi cô, quay đầu, lại gặp người cô không muốn gặp.

" Lâu lắm rồi không gặp Hwang Y/n."

" Anh họ có nhã hứng dắt bạn gái đến quán tầm thường này."

MinHee rất tự nhiên kéo một người anh họ cùng ngồi xuống bàn của cô, bọn họ ngồi đối diện với cô, cử chỉ vô cùng tình tứ, nhìn sơ cũng biết là đang yêu nhau.

" Em gái, ông nội vừa mất đã nghèo khổ đến thế. Thật mất mặt Hwang gia "

" Nghèo là cái tội hả? Nghèo vẫn giữ được phẩm giá mới tốt hơn kẻ thứ không thuộc về mình mà cướp lấy."

Cô cười lấy lệ, nhưng trong lòng lại chửi thầm "oan gia ngõ hẹp."

Chắc ngày mai cô phải vào chùa đi cúng sao giải hạn mới được. Chưa đầy một tuần gặp biết bao nhiêu việc xảy ra.

" Ha..miệng lưỡi nhanh nhẹn nhưng mày làm được gì. Mày nên nhớ, gia đình mày đang ở vị trí nào. Mạng của ba mẹ mày đang nằm trong tay tao..biết điều mà nghe lời "

Cô bây giờ trông vô cùng tệ, gương mặt thiếu sức sống, vết thương cứ đau âm ỉ làm mặt cô trắng bệch, đầu lại hơi rối, chiếc áo thun rộng thùng thình che đi đường cong tinh tế, nhìn tổng thể cô chẳng khác gì đứa đầu đường xó chợ.

Thảm hại đến mức khó coi.

" Ở cái thành phố lắm tiền, cậu mà không khá hơn thì mãi cũng không thể cứu nổi "

MinHee châm chọc, cô im lặng chịu đựng.

" Anh dù sao cậu ấy cũng là em gái họ của anh thế nên em nghĩ anh nên cho cô ta một chút tiền để sống qua ngày nhỉ? "

Nói rồi gương mặt cô ta đầy vẻ thích thú cười nhạo, cô là ai cơ chứ không phải dạng để người ta ức hiếp. Cô hít một hơi, cố lấy lại khí thế.

" Xin lỗi..tôi cũng không lấy những đồng tiền dơ bẩn từ các người "

MinHee không khỏi tức giận, đập bàn đứng dậy. Nhưng rất nhanh được người đàn ông bên cạnh cản lại. Gào lên làm tất cả những vị khách có mặt đều quay sang bàn ba người với ánh nhìn tò mò, hóng hớt.

" Bình tĩnh, cô ta không dám làm gì em đâu chỉ được cái miệng. Mày sắp xếp thời gian về lại Hwang gia mà chấp nhận hôn sự đi."

Lòng cô đang dâng lên một cổ chua xót, không phải vì ganh tị mà là vì tủi thân. Ông nội trước khi mất đã giao hết mọi thứ. Bọn họ nhẫn tâm đuổi ba mẹ ra khỏi Hwang gia, mối thù này cô nhất định phải nhẫn nhịn chờ ngày báo thù.

Cô rốt cuộc đâu có làm gì sai mà đời cô nhiều trái ngang đến vậy. Nhẫn nhịn mà sống, chờ đợi thời cơ đến.

Cô khẽ hít sâu một hơi, không thèm để tâm đến hai người đang đứng, cô múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Hai con người dơ bẩn này, chỉ là đống rác mà thôi không mấy bận tâm.

Việc cô cần làm bây giờ là ăn thật no để lấy lại sức chứ không phải dùng hết sức để cãi.

" Cháo tới đây, nóng nha..cô cậu cẩn thận một chút...á....trời ơi...."

Vừa lúc này từ trong tiệm chị chủ quán bưng một lúc hai bát cháo nóng đi ra, chị chưa kịp để xuống bàn cho hai người họ thì MinHee vờ vô tình quơ tay làm đổ một bát cháo nóng xuống bả vai của Y/n.

Cô ta đắc ý khi thực hiện được ý đồ, Tất cả mọi người đều kinh ngạc la lên. Chỉ có cô bình tĩnh đến lạ thường. Tiếng xèo xèo khi cháo nóng tiếp xúc với da thịt làm mọi người há hốc mồm.

Cháo nóng thấm vào vết thương,cơn đau tê dại xuất hiện sau đó là cảm giác như ai đang dùng dao chọc ngoáy vào vết đạn bắn chưa kịp lành kia vậy.

Cô cắn răng chịu cơn đau, cô có thể bị ức hiếp nhưng sẽ không khóc trước mặt kẻ thù.

Cô trả tiền tô cháo của mình dù chỉ ăn mới một muỗng rõ ràng anh ta nhìn thấy cô bước vào nên mới lôi kéo bạn gái vào đây để sỉ nhục cô mà. Con hẻm nhỏ tối mịt, trời vừa mới mưa nên hai bên bốc lên mùi ẩm mốc và ngay ngáy xộc thẳng vào mũi, khiến cô có một cảm giác buồn nôn kinh khủng.

Mũi cô vốn rất nhạy cảm, cô ghét mùi ẩm mốc và mùi thuốc lá, mỗi lần ngửi là cô sẽ nôn đến chết đi sống lại. Cô chống tay vào tường, miệng không ngừng nôn oẹ. Nhưng cả ngày cô có ăn cái gì đâu, toàn nôn khan.

Bất giác trên mặt cô ươn ướt, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gương mặt nhỏ nhắn và đang tái mét đi. Cô không biết vì sao nước mắt lại rơi.

Cô ngồi bệch xuống đất, mặc kệ dưới đất ẩm ướt và dơ dáy vì lúc này cô không còn chút sức lực nào, cơn đau dữ dội kéo đến.

Trong lúc mơ màng cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn che khuất ánh đèn ngoài kia rồi cả thân thể cô được bế xốc lên. Cô ráng ngẩng đầu lên lại là hắn..tên hôn phu đáng ghét này sao lúc bản thân khó coi lại gặp hắn ở đây.

" Em bị ngốc? Bị sỉ nhục như vậy tại sao không phản kháng "

" Tôi như thế nào liên quan gì đến anh "

Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, đôi đồng tử đang thăm thẳm chứa đựng sự ác liệt. Khiến cô cảm thấy rất sợ, SeungCheol nhìn chằm chằm vào dáng người thon gầy của người trước mặt mình.

Không một ai nhìn thấy bàn tay của hắn đang từ từ.

Từ ngày được gặp cô trái tim mình rung động mãnh liệt đến mức như bị hạ thuốc độc, hủy hoại tâm trí vốn luôn lạnh lẽo, vững vàng của hắn.

" Thế với tư cách hôn phu của em thì có được phép quan tâm đến em không nhỉ? "

" Anh xem trọng cuộc hôn nhân chính trị."

" Miễn người đó là em, tôi can tâm tình nguyện bị em lợi dụng. Thế em có muốn lợi dụng anh không, anh giúp em giành lấy thứ vốn vĩ thuộc về em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro