Chương 6: Sớm để thức dậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Sớm để thức dậy

Harry trải qua một ngày yên tĩnh. Cậu không bén mảng tới gần Snape, và Snape cũng thế. Thời gian dần trôi, mặt trời khuất bóng và Snape bắt đầu ngáp.

"Ta nghĩ chúng ta nên đi ngủ thôi," Snape cuối cùng cũng lên tiếng, sau một cái ngáp dài.

"Vâng, thưa thầy," Harry đáp ngay lập tức. Snape đứng dậy và ra hiệu cho Harry đi theo ông vào phòng ngủ. Snape nhìn chiếc nệm trên sàn một lúc lâu. Rút đũa phép ra, ông làm nó biến mất. Harry co rúm lại, nhưng những hành động của Snape hoàn toàn có thể đoán được. Chắc chắn Snape sẽ không thưởng cho cậu một chiếc giường khi thứ duy nhất cậu làm là làm hỏng nó.

Rồi một tiếng "bụp" vang lên từ góc xa của căn phòng. Một khung giường xinh xắn, một tấm nệm, và một cái đế lò xo xuất hiện. Chiếc giường được trải ga trải giường đẹp đẽ, thậm chí còn có cả mền đi kèm. Harry nhìn nó với sự kinh ngạc. Đây là gì vậy?

"Đi tắm rửa trước khi ngủ," Snape hướng dẫn.

"Vâng, thưa thầy," Harry đáp, nghe có vẻ thắc mắc, nhưng cậu làm theo lời dặn mà không chút do dự. Lát sau khi trở lại, Snape đã thay đồ ngủ. Ông cầm dây xích trong tay, và vẫy Harry lại gần chiếc giường mới được biến hình.

"Cái này là cho em sao?" Cậu ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi," Snape quát. "Cậu đang hỏi mấy câu ngu ngốc vậy."

"Xin lỗi thầy," Harry vội xin lỗi.

"Đêm qua là một sai lầm, và nó sẽ không xảy ra nữa," Snape tiếp tục, không nhìn Harry, ngay cả khi ông buộc dây xích vào vòng cổ cậu và cột giường.

"Vâng, thưa thầy," Harry đáp. "Em sẽ cẩn thận ạ."

"Không, Potter," Snape nói một cách nghiêm khắc, nắm lấy cằm Harry và buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt ông. Harry co rúm lại, cậu vô cùng sợ hãi. "Ta là người mắc sai lầm. Ta đã ngủ thiếp đi, và ta đã say. Nó sẽ không xảy ra nữa; ta sẽ không để nó xảy ra nữa. Ta thề đấy. Không phải lỗi của cậu. Cậu sẽ không bị trừng phạt cho những việc không phải lỗi của cậu nếu ta có thể ngăn chặn được. Đây là giường của cậu, và cậu nên tạo thói quen đi vệ sinh trước lúc đi ngủ. Tuy nhiên, nếu ban đêm vẫn cần, hãy đánh thức ta. Đó là lý do tại sao cậu ngủ trong phòng ta. Cậu có thể gọi ta nếu cần bất cứ sự giúp đỡ nào."

"Nhưng - nhưng - " Harry lắp bắp, trèo lên giường.

"Ta cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng gì cho ta cả," Snape thở dài. "Cố gắng xin những thứ cậu cần nếu ta bỏ sót điều gì hoặc đang bận việc."

"Vâng, thưa thầy," Harry nói, nằm xuống và kéo chăn đắp. Đây là chiếc giường thoải mái nhất cậu từng nằm. Thậm chí còn tuyệt hơn giường trong ký túc xá. Snape kéo chăn lên tới tận cằm Harry, và siết nhẹ vai cậu để trấn an. Rồi ông trèo lên chiếc giường của mình.

"Ngủ ngon, Potter," Snape cất tiếng.

"Ngủ ngon, thưa thầy," Harry đáp.

~~~~~~~~~

Severus cảm thấy vô cùng hối hận về những sự việc trong ngày hôm trước, và đã tỏ ra xa cách vì điều đó. Ông hy vọng biến hình một chiếc giường cho Potter sẽ phần nào bù đắp, nhưng ông nhận ra mình còn một chặng đường dài phía trước mới mong Potter đặt niềm tin vào mình, dù chỉ là một chút. "Cái này là cho em sao?". Cậu hỏi cái kiểu câu gì vậy? Cậu có thực sự hy vọng mình sẽ phải ngủ dưới sàn vì tội làm ướt giường không? Có lẽ là vậy.

Ông biết James Potter sẽ khiến cậu chịu đựng điều đó, hay thậm chí tệ hơn, nếu đây là thời gian cậu còn là nô lệ. Có lẽ việc Harry Potter sợ hãi điều tương tự từ ông cũng không phải là vô lý. Severus lại thề một lần nữa rằng ông sẽ là người đàn ông tốt hơn James, và sẽ làm những điều đúng đắn cho con trai hắn. Đêm qua không được như ông hy vọng, và giống như đã hứa với Potter, nó sẽ không xảy ra nữa. Ông sẽ tỉnh táo cho dù nó giết chết ông, và sẽ đảm bảo nhắc nhở cậu bé đi vệ sinh trước khi đi ngủ.

Đi ngủ. Cái hành động vớ vẩn kia là gì cơ chứ? Kéo chăn lên và siết vai Potter ấy? Có lẽ chỉ là xin lỗi thôi, Severus lập luận. Ông hối hận về đêm hôm trước, và muốn Potter biết đêm nay sẽ không kinh khủng như vậy.

Snape xoay người và chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~

Đúng 5:30 sáng, mắt Harry mở to, và cậu nhận ra mình cần đi vệ sinh, dù đã làm điều đó đêm qua. Có những việc đã ngấm vào cơ thể, và đi vệ sinh ngay khi thức dậy vào buổi sáng là một trong số đó với Harry. Cậu đã phải sống quá lâu với việc nấu bữa sáng cho họ hàng nên không thể bỏ thói quen chỉ sau một đêm.

Tuy nhiên, lần này Harry quyết tâm không làm ướt giường. Snape đã rất tử tế với cậu. Snape không bắt cậu ngủ trên sàn, mà thậm chí còn cho cậu chiếc giường tốt đẹp này. Cậu sẽ không chọc giận ông bằng việc phá hỏng số ít những thứ tốt đẹp cậu đang có.

"Mình có thể chờ," Harry tự nhủ. "Nếu cố gắng hết sức, mình có thể nhịn được." Và cậu cố. Những phút đồng hồ dường như dài thành nhiều giờ, và Harry bắt đầu cảm thấy nước tiểu dồn ngược lên thận. Thực tế, không nhiều thời gian trôi qua đến thế, nhưng điều đó chẳng khiến nó dễ chịu hơn. Cậu cắn môi để không bật khóc nức nở. Thay vào đó, cậu rên khe khẽ. Cậu nhắm mắt thật chặt và cố gắng tập trung vào điều gì khác. Không rõ đã bao lâu trôi qua.

Đột nhiên, "Dậy đi! Đi vệ sinh đi." Mắt Harry mở to, và cậu thấy Snape đã mở dây xích và đang ra hiệu cho cậu sử dụng toilet. Harry nhanh chóng trượt ra khỏi giường và làm theo hướng dẫn. Khi quay lại, cậu thấy Snape vẫn đứng cạnh giường.

"Ta bảo cậu đánh thức ta mà," Snape trách móc. Harry cảm thấy mối ràng buộc co rút một chút.

"Em xin lỗi, thưa thầy," Harry đáp. "Em không cố ý cãi lời; em nghĩ mình có thể nhịn được ạ. Em không muốn làm phiền thầy." Mối ràng buộc vẫn rất không hài lòng. Trong nỗ lực tuyệt vọng để xoa dịu cảm giác khó chịu trong bụng, Harry quỳ xuống. "Em xin lỗi, thưa thầy. Nó sẽ không xảy ra nữa đâu ạ. Xin thầy hãy tha thứ cho em." Hiểu ra vấn đề, nét mặt của Snape dịu đi.

"Được rồi," ông nói một cách kiên nhẫn. "Lần sau cứ cố gắng đánh thức ta." Cảm giác kỳ lạ trong bụng cậu biến mất. Mối ràng buộc đã được làm thỏa mãn. "Giờ thì, ta nghĩ chúng ta nên dậy thôi," Snape tiếp tục. "Giờ còn quá sớm."

"Nếu thầy muốn ngủ lại, giờ em có thể tự lo được rồi," Harry đề nghị. "Cứ trói em lại đi ạ. Em sẽ ổn trong suốt phần còn lại của ngày hôm nay. Chỉ vào buổi sáng là em cần dùng phòng tắm thôi."

"Ta không ngủ lại được đâu," Snape gạt đi, nhưng không có vẻ khó chịu về việc đó. "Tại sao cậu chỉ cần dùng phòng tắm vào buổi sáng? Chẳng phải ta bắt cậu đi tối qua rồi sao?"

"Đó là lần duy nhất họ hàng em cho em được dùng," Harry khẽ lẩm bẩm. Cậu cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó, nhưng đó là một câu hỏi trực tiếp. Harry không chắc mối ràng buộc sẽ cảm thấy thế nào nếu cậu né tránh câu hỏi từ chủ nhân. "Em xin lỗi, thưa thầy. Em phải dậy sớm để bắt đầu làm việc nhà và nấu bữa sáng kịp lúc cho chú Vernon đi làm. Em luôn dậy trước khi họ dậy, và sẽ dùng phòng tắm lúc đó. Không ai than phiền gì miễn là họ không biết về việc em làm vậy. Có lẽ họ đoán được em làm chuyện đó, nhưng họ chưa bao giờ phải chứng kiến em dùng tài nguyên của họ, cho nên..." Giọng Harry tắt dần và cậu nhún vai. Snape vẫn nhìn cậu chằm chằm, đầy mong đợi. "Họ không bao giờ thích em sử dụng đồ đạc của họ," Harry tiếp tục giải thích, cảm thấy lo lắng khi bị Snape nhìn với ánh mắt sắc lạnh. "Như vòi sen, hay đồ ăn nước uống, hoặc quyền được sử dụng nhà vệ sinh."

"Quyền dùng nhà vệ sinh cái quái gì," Snape đột ngột xen vào. "Phòng tắm chẳng phải đặc quyền gì, nó là nhu cầu thiết yếu."

"Đó là cái họ gọi vậy," Harry bào chữa. "Nhưng đối với em, nó là đặc quyền."

"Xin đừng ngần ngại sử dụng phòng tắm bất cứ khi nào cậu cần," Snape kết luận. "Và đừng khiến ta biến nó thành mệnh lệnh, bởi vì ta sẽ bắt mối ràng buộc ép cậu dùng phòng tắm, hay đánh thức ta dậy nếu cần. Cậu hãy tự làm vì ta đã yêu cầu cậu và ta sẽ không phải ra lệnh."

"Vâng, thưa thầy," Harry nói, cảm thấy khó hiểu. Snape định bắt cậu sử dụng phòng tắm và bắt cậu đánh thức ông nếu cậu không tự làm. Harry nghĩ càng ít mệnh lệnh thực sự cho cậu, thì càng tốt, vì nó sẽ giảm nguy cơ làm rối mọi chuyện và nhận lại trận đòn. "Vâng ạ, thưa thầy. Em sẽ đánh thức thầy khi cần bất cứ thứ gì, và em sẽ dùng phòng tắm khi cần ạ. Thầy không cần phải ra lệnh cho em nữa."

"Tốt," Snape nói. "Ta không muốn phải dùng đến biện pháp đó, nhưng ta sẽ làm vì lợi ích của chính cậu, nếu cần thiết."

~~~~~~~~~

Severus cảm thấy khó chịu với sự do dự của Potter trong việc đánh thức ông cho cậu đi vệ sinh. Tất nhiên, thật bất tiện khi phải thức dậy lúc 5:30 sáng để giải thoát cho cậu, nhưng ông đã dặn Potter đánh thức ông dậy cụ thể khi cậu cần sử dụng phòng tắm.

Không phải Potter có đủ tôn trọng với mối ràng buộc để làm theo hướng dẫn của ông sao?

Một nhận thức đột nhiên lóe lên trong đầu Severus. Potter sợ mối ràng buộc. Nhưng cậu bé sợ ông hơn. Vì lý do nào đó, Potter sợ ông, Severus, nhiều hơn là sợ mối ràng buộc. Có lẽ bởi vì mối ràng buộc còn mới, trong khi Potter đã sống với những người họ hàng bạo hành cả cuộc đời. Ngay cả khi Severus không biết nhiều chi tiết, rõ ràng là sự bạo hành rất nặng nề. Không cần phải là thiên tài để suy luận về điều đó sau khi chứng kiến cảnh Potter bị ông chú đánh, những vết sẹo lâu lành và sự suy dinh dưỡng, chưa kể nỗi sợ hãi tuyệt đối của Potter và cách cậu bé phản ứng với sự việc, hiển nhiên cậu không đến từ một gia đình yêu thương. Thật ngỡ ngàng cho Severus khi thấy Potter bước lên bậc thềm nhà Dursley, không mặc áo, đầy thương tích, với người chú có thân hình to lớn như cá voi phía sau. Những dấu hiệu đó rất rõ ràng, ngay cả với một người mù quáng như Severus đã từng, và chết tiệt nếu tên Muggle kia lại không thú nhận đã đánh cậu bé vì bệnh. Mù quáng không có nghĩa là ngu ngốc. Severus thừa nhận rằng ông từng mù quáng, nhưng sau khi được ném hết sự việc vào mặt một cách trắng trợn như vậy, ngay cả ông cũng không thể tìm ra lời giải thích nào khác.

Từ góc nhìn của Potter: Có gì tốt đẹp từ việc chọc giận ông đủ để trở nên bạo hành như họ hàng cậu, ngoài mối ràng buộc nô lệ? Có lẽ tốt hơn là mạo hiểm đối đầu với sự giận dữ của mối ràng buộc thay vì của ông, và Severus không thể tưởng tượng việc đánh thức ai đó lại là việc mang đến bất kỳ phần thưởng hay lời khen ngợi nào trong tình huống trước đây của Potter. Điều đó có lẽ đi ngược lại tất cả những gì cậu bé từng được dạy, và Potter đang giằng xé. Cậu nên làm như được bảo và xoa dịu mối ràng buộc, hay cậu nên tin vào tất cả những gì cậu được dạy, rằng không bao giờ được đánh thức ai, và đảm bảo tâm trạng tốt của chủ nhân?

Severus quyết định sẽ kiên nhẫn với Potter, ngay cả khi nó giết chết ông, và sẽ dạy lại cậu bé, để cậu lên tiếng khi cần.

~~~~~~~~~

Những ngày của Harry hòa lẫn thành một địa ngục dài dằng dặc. Sáng nào cậu cũng thức dậy với chiếc dây xích buộc vào vòng cổ. Cậu không bao giờ làm ướt giường lần nữa. Một vài đêm tiếp theo, Harry phải đánh thức Snape để đi vệ sinh vào buổi sáng. Dần dần, cơ thể cậu bắt đầu quen với việc sử dụng phòng tắm vào những thời gian khác trong ngày, và Harry cần đánh thức Snape ngày càng ít. Ít nhất, là ngày càng ít đánh thức Snape có chủ đích. Snape không mất nhiều thời gian để nhận ra Harry thường xuyên gặp ác mộng và hầu như cậu luôn thức dậy vì chúng.

"Dậy đi, Potter," Snape rít lên với cậu, lắc mạnh để đánh thức. Mới chỉ là đêm thứ hai trong vòng tay chăm sóc của Snape. "Cậu đang gặp ác mộng. Tỉnh dậy mau."

"Hả?" Harry lầm bầm, dần tỉnh táo lại. Mắt cậu bắt gặp Snape vẫn cúi xuống. "Ôi Chúa ơi, em – em – "

"Cố ngủ lại đi," Snape cắt lời, với giọng kiên nhẫn hơn Harry từng nghĩ. Snape quay sang và bước đi băng qua căn phòng, trở về chiếc giường của mình.

"Em xin lỗi," Harry buột miệng. "Thầy có thể chuyển em đi chỗ khác. Tự em lo được ạ." Snape đã tự trèo lên giường trước khi Harry kết thúc lời đề nghị.

"Ta không muốn dời giường cậu tối nay, Potter. Ngủ ngon."

Nhưng Snape không dời giường của cậu vào ngay hôm sau, hay ngày sau đó. Thay vào đó, Snape luôn đến và đánh thức Harry từ những cơn ác mộng, và đêm nào bọn họ cũng có cùng một cuộc đối thoại. Snape không bao giờ nhắc tới chuyện đó vào sáng hôm sau, và không bao giờ đề nghị chuyển giường.

Và thế là, thức dậy với dây xích, ăn một bữa, học tập cả buổi sáng, ăn một bữa nữa, học hầu hết cả buổi chiều, làm những công việc lặt vặt vào buổi chiều muộn, ăn bữa cuối cùng, và buổi tối là thời gian rảnh rỗi. Snape không quan tâm cậu làm gì vào buổi tối, miễn là cậu giữ yên lặng và tránh đường ông. Harry thường xuyên cảm thấy buồn chán, vì không có gì phù hợp với trẻ con trong căn hộ của Snape. Harry bắt đầu nằm dài trên tấm thảm, suy nghĩ miên man trong khi nhìn vào ngọn lửa. Cuối cùng, có lẽ Snape nhận ra Harry đang buồn chán, và rồi việc chơi một vài ván cờ vua trở thành thú tiêu khiển thường ngày của họ. Hay chính xác hơn, là nhiều ván cờ vua, bởi vì Harry nhận ra kĩ năng của Snape điêu luyện đến mức khiến các ván đấu khá ngắn. Rồi đến cuối ngày, Snape sẽ buộc lại dây xích, và Harry lại lặp lại toàn bộ quy trình.

Không dễ chịu chút nào, nhưng đáng lẽ đã có thể tệ hơn nhiều. Harry ghét cuộc sống này, nhưng nó không tồi tệ bằng ở nhà Dursley. Mỉa mai thật, phải không, khi phải nhờ đến chế độ nô lệ để cuộc đời khá hơn?

Snape hiếm khi nói chuyện với cậu, trừ khi cho cậu chỉ dẫn về việc gì đó, hoặc khi đánh thức cậu khỏi ác mộng. Ông thậm chí không thèm nói chào buổi sáng. Ông không bao giờ nhìn thẳng vào Harry nếu có thể tránh, ngay cả khi họ chơi cờ. Ánh mắt ông luôn dán chặt vào bàn cờ. Lúc đầu, Harry cố gắng nói chuyện với Snape. Cậu nói chào buổi sáng, và thậm chí thử bắt chuyện, nhưng tất cả nỗ lực của cậu đều gặp phải sự thờ ơ hoặc bị phớt lờ hoàn toàn. Vì thế Harry bỏ cuộc. Nhưng cậu vẫn âm thầm quan sát Snape.

Harry xoay sở để tránh thêm những trận đòn cho đến giờ. Sau sự cố đầu tiên, Snape tỉ mỉ đến mức không chịu lỡ ngủ thiếp đi. Harry nhận ra sự gia tăng số lượng lọ thuốc giúp tỉnh táo nằm lăn lóc xung quanh.

Nhìn chung, cuộc sống không hẳn quá tệ. Cậu có một chiếc giường, và có thức ăn. Nhưng nó vẫn là địa ngục.

~~~~~~~~~

"Cậu muốn làm gì vào ngày sinh nhật?"

"Sao ạ?" Harry hỏi, ngạc nhiên đến mức chiếc dĩa dừng giữa chừng trên đường đến miệng.

"Cậu muốn làm gì vào ngày sinh nhật?" Snape nhắc lại.

"Ưm..." Harry ấp úng, đặt dĩa xuống. "Em không biết." Cậu nhún vai và nhìn Snape một cách cảnh giác, chờ đợi một cái bẫy gì đó.

"Ta cứ nghĩ sẽ có thứ gì đó cậu muốn làm," Snape nói chậm rãi.

"Không ạ, em ổn," lần này Harry nói chắc chắn hơn.

"Bánh kem? Quà?" Snape gợi ý.

"Có bánh kem thì tuyệt thật," Harry nói, cố che giấu hy vọng trong giọng nói, "nhưng không sao đâu ạ. Em không để ý đâu. Có lẽ Ron và Hermione sẽ gửi quà cho em, nếu thầy cho phép."

"Ý ta là, cậu thực sự muốn gì cho ngày sinh nhật của mình?" Snape ép. Harry nhìn ông với ánh mắt khó hiểu.

"Sao thầy lại mua quà cho em?" cuối cùng cậu cũng hỏi.

Snape nhướng một bên mày dường như muốn nói, "Ừ thì, hiển nhiên rồi."

"Ôi," Harry nói, rõ ràng là bất ngờ. Cậu suy nghĩ một lúc. "Em không nghĩ thầy cho em được thứ em muốn đâu," cuối cùng cậu buồn bã nói. Môi Snape mím thành một đường thẳng.

"Cậu biết ta sẽ trả lại tự do cho cậu nếu có thể," ông nói nhỏ. "Và không cần phải đợi tới sinh nhật của cậu."

"Em biết," Harry nói. Cậu tin tưởng Snape. Cậu biết Snape không muốn có cậu bên cạnh, dù có là nô lệ hay không. "Nhưng em không nghĩ ra được em muốn thứ gì khác."

"Một chuyến đi đâu đó? Thăm bạn bè cậu?" Snape cuối cùng thở dài gợi ý. "Ta cứ tưởng đó là điều cậu sẽ yêu cầu."

"Thầy sẽ đưa em đi thăm họ ạ?" Harry há hốc.

"Ta đã hỏi cậu muốn gì, đúng không?"

"Vâng, nhưng em không biết – " Harry lỡ lời. Cậu muốn nói, "Em không biết thầy thật sự muốn biết."

"Cậu không biết gì?" Snape bình tĩnh hỏi tới.

"Em không biết," Harry thở dài, nhìn xuống đĩa ăn.

"Cậu không biết rằng ta đang tìm kiếm câu trả lời chân thật sao? Nếu ta muốn cậu nói dối, ta đã không hỏi." Harry gật đầu, nhưng không nói gì. "Vậy cậu thật sự muốn thăm bạn bè?"

"Vâng," Harry thừa nhận. "Nếu họ đồng ý gặp em. Ý em là, em không biết họ phản ứng ra sao..." Cậu lại ngập ngừng, và chỉ vào chiếc vòng cổ.

"Nếu họ thật sự là bạn cậu, họ sẽ thấu hiểu," Snape đáp. "Có rủi ro chứ. Cậu muốn đón nhận rủi ro đó không? Cậu có thể nhìn thấy khía cạnh xấu xí của đám bạn mình, hoặc không."

"Em không biết," Harry thừa nhận. "Em muốn gặp họ, nhưng – nhưng em cũng không muốn mất họ."

"Nếu cậu không bao giờ nói chuyện với họ nữa, cậu sẽ mất họ. Nếu cậu đợi tới năm học mới, cậu chỉ đơn giản đang trì hoãn phản ứng mà họ sẽ thể hiện ra bây giờ thôi. Nếu đó là nỗi sợ của cậu, thì có lẽ tốt nhất là giải quyết nó ngay lúc này, dù kết quả cuối cùng là thế nào."

"Được ạ," Harry đồng ý. "Em muốn gặp họ."

"Ta sẽ nhờ nhà Weasley liên lạc Granger, và rồi ta sẽ đưa cậu đến gặp vào ngày sinh nhật," Snape hứa.

"Thầy sẽ nói sao với họ về chuyện này?" Harry hỏi. "Nhà Weasley đâu biết em đang ở với thầy, phải không?"

"Đúng là họ không biết," Snape thừa nhận. "Ta có thể nói là ta được giao chăm sóc cậu trong hè này, và bỏ qua chuyện đó. Họ sẽ không hỏi đâu. Chuyện giải thích là tùy cậu." Harry trông buồn buồn.

~~~~~~~~~

"Chào các cậu," Harry nói một cách lo lắng. Harry và Snape bước ra từ mạng Floo vào nhà Weasley. Harry mặc đồng phục học sinh, thứ che giấu chiếc vòng cổ hiệu quả. Cậu cất đồ để thay trong túi, đề phòng trường hợp thích hợp để mặc những bộ mát mẻ hơn. Mùa hè nóng như thiêu đốt, và cậu không muốn phải cả ngày diện áo dài tay cùng cà vạt. Trong vô thức, cậu đứng nép vào cạnh Snape.

"Trời ơi," Ron nói khi thấy đồng phục Harry. "Ông ta bắt cậu mặc đồng phục cả khi không đi học sao?"

"Không," Harry nhanh chóng nói. "Đây là bộ quần áo đẹp nhất của tớ." Ron đang mặc áo thun và quần đùi, Hermione cũng vậy.

"Ta tin rằng các bạn không muốn đứng cạnh lò sưởi cả ngày đâu," Snape xen vào. "Sao không đi chơi hay làm bất kỳ thứ gì các bạn vẫn làm khi không gặp rắc rối nhỉ?"

"Vâng, thưa thầy," Harry nuốt nước bọt. Bộ ba rời khỏi căn phòng và trốn ra sân sau.

"Severus," Molly nói, ngay khi họ đi khuất. "Mời anh ngồi." Bà mời ông chiếc ghế ở một đầu chiếc bàn ăn dài của họ. "Uống trà chứ?"

"Vâng, làm phiền rồi," Severus nói. "Có đường, không sữa." Bà nhanh chóng rót cho ông một tách trà nóng. Arthur ngồi đối diện ông, Molly ngồi cạnh chồng.

"Vậy chuyện này là sao, về Harry ấy?" Molly chất vấn.

"Ý bà là sao?" Severus đáp, nhấp ngụm trà. Trà khá ngon.

"Sao anh lại đảm nhận trông coi Harry trong hè này?" Arthur hỏi rõ hơn. "Albus biết chúng tôi rất hạnh phúc được chăm sóc cho cháu."

"Mmm, vâng, à," Severus ấp úng. "Chuyện này khá nhạy cảm. Cậu Potter sẽ hoàn toàn an toàn với ta. Như anh chị thấy đấy, cậu ấy đang trong tình trạng sức khỏe hoàn hảo vào lúc này."

"Tôi nghĩ anh sẽ chẳng mang Harry đến gặp Ron và Hermione nếu anh không trông coi cho thằng bé," Molly thừa nhận.

"Cũng có thể," Severus đồng ý. "Sẽ tiện lợi hơn vô cùng nếu không cần phải liên lạc với anh chị. Sự tiện lợi không phải lúc nào cũng là mối bận tâm quan trọng nhất."

Đột nhiên, tất cả người lớn đều nghe thấy tiếng động bên ngoài. Tiếng Ron hét lên. Molly và Arthur bật dậy. Severus vẫn ngồi yên, và nhấp thêm ngụm trà.

"Không có gì đáng lo ngại đâu, ta đảm bảo," Severus nói. "Đừng nhìn trừng trừng nữa, ngồi xuống đi." Bất chấp gợi ý gay gắt từ Snape, cả hai vợ chồng Weasley vẫn nhìn ra cửa sổ. Họ thấy Harry và Hermione ngồi dưới một cái cây, còn Ron đang đứng. Bất kỳ cuộc trò chuyện nào tiếp theo đều không nghe được. "Nếu anh chị không cho họ có không gian riêng," Snape tiếp tục, "thì tốt nhất nên ra ngoài đó và nghe chính xác mấy đứa đang nói gì đi."

"Anh biết chuyện đang xảy ra," Arthur buộc tội. "Nhưng anh không định nói cho chúng tôi."

"Đúng là ta sẽ không," Severus khẳng định.

"Chúng tôi là thành viên trung thành của Hội," Molly càu nhàu. "Dù không hoạt động vài năm trở lại đây. Không hiểu tại sao anh có quyền nghi ngờ bất cứ ai."

"Ta không nghi ngờ anh chị," Snape đáp mà chẳng chút bận tâm. "Có nhiều hơn một lý do để từ chối cung cấp thông tin. Một trong số đó là bởi vì nó không thuộc quyền hạn của ta."

"Họ hàng của Harry chết rồi à?" Molly há hốc.

"Thật không may, không phải vậy," Snape phủ nhận. Molly lườm ông. Ông cười khẩy rồi nhìn vào tách trà của mình. "Anh chị biết về họ chứ?"

"Họ không tốt với Harry," Molly đáp. "Thằng bé không bao giờ nói nhiều về chuyện đó, nhưng luôn cầu xin chúng tôi đến giúp nếu có thể. Ta tin anh còn nhớ sự cố chiếc xe bay xấu hổ năm ngoái chứ?"

"Tất nhiên," Severus xác nhận.

"Cặp song sinh đã trộm chiếc xe đó vào mùa hè để cứu Harry ra khỏi tay họ hàng, bởi vì thằng bé không trả lời thư của Ron. Họ tìm thấy Harry trong căn phòng có chấn song cửa sổ. Đó là những gì Ron và cặp sinh đôi thuật lại. Harry chưa bao giờ nhắc đến việc đó. Anh có biết gì thêm không?"

"Không có gì đáng kể," Snape né tránh. "Chấn song cửa sổ. Thú vị. Có lẽ không phải để ngăn cái gì xâm nhập vào, mà là để giữ cái gì đó, hay ai đó, ở bên trong."

~~~~~


"Chúc mừng sinh nhật!" Hermione nói khi họ ra đến sân. "Thật tốt bụng của Snape khi đưa cậu đến gặp tụi mình. Nhưng sao cậu lại đi với Snape?"

"Sao rồi?" Ron hỏi.

"Hai cậu thật sự muốn biết à?" Harry hỏi lại cả hai.

"Tất nhiên," họ khẳng định. Harry ngồi xuống dưới một cái cây, Ron và Hermione cũng làm theo.

"Làm ơn, hãy hiểu cho tớ," Harry nuốt nước bọt, tái mặt đi đôi chút. "Chuyện rất khó."

"Ừ, ừ, chắc hẳn việc được Snape chăm sóc sẽ rất khó nhọc," Ron cảm thông. Harry lắc đầu, không thể tin tưởng giọng nói của mình vào lúc này. Thay vào đó, cậu nới lỏng chiếc cà vạt và mở hai nút áo sơ mi trên cùng. Nó để lộ chiếc vòng cổ bằng da bên dưới. Ron hét lên và cuống cuồng nhảy dựng dậy.

"Harry!" Cậu há hốc. Hermione không hề phản ứng. "Sao – sao lại ra nông nỗi này?"

"Nông nỗi gì vậy?" Hermione chất vấn. Cô nhìn quanh vẻ nghi ngờ giữa chiếc vòng của Harry và biểu cảm kinh hoàng của Ron. "Ngồi xuống."

"Hermione," Ron nói, không còn hơi để thở. "Đó là vòng cổ nô lệ."

"Cái – cái gì cơ?" Hermione chớp mắt. Ron lại ngồi xuống. Hermione nhìn Harry. "Cậu ấy nói đúng chứ?"

"Ừ," Harry đáp, nuốt nước bọt rõ ràng. "Không sao đâu nếu chuyện này có thay đổi gì cả," Cậu nhanh chóng nói. "Tớ hiểu mà. Có lẽ sẽ hơi khó khăn cho hai cậu."

"Tớ đang bối rối," Hermione nói.

"Là ma thuật cổ xưa," Ron giải thích. "Ý cậu là cậu chưa từng đọc về phép kết nối?"

"Chưa," Hermione nói.

"Kỳ lạ thật," Ron nhận định. "Có lẽ mấy quyển sách đó được viết cho những ai lớn lên trong xã hội phù thủy và biết rõ về chuyện này. Dù sao, phép thuật kết nối cũng đúng như ý nghĩa của nó. Nó kết nối hai người bằng một cách nào đó, chẳng hạn như mối ràng buộc nô lệ."

"Nó xảy ra khi Snape cứu mạng tớ," Harry giải thích. "Tại Lều Hét. Là bởi vì tớ ghét ông ấy quá nhiều. Mối ràng buộc đang muốn tớ trả nợ sinh mạng."

"Ngốc thật," Hermione nói.

"Tớ biết," Harry thì thầm.

"Không phải là Snape cứ thả tự do cho cậu là xong à?" Cô đòi hỏi.

"Không," Harry và Ron cùng nói. "Không phải là thứ ông ấy đổi được," Harry tiếp tục. "Ông ta không thể chỉ đơn giản tha thứ một cái nợ sinh mạng, kể cả nếu ông ấy có muốn."

"Hừm," Hermione càu nhàu khi ngồi dựa vào gốc cây, vẻ mặt tối sầm đi.

"Snape đối xử với cậu ổn không?" Ron hỏi.

"Ổn," Harry nói. Ngoại trừ cái ấn và trận đòn ngày đầu tiên, cả thời gian qua Snape không hề giơ tay đánh Harry. Cái ấn là cần thiết, và Harry cho rằng có thể tha thứ cho trận đòn kia. Nó là hành vi bạo lực ít hơn rất nhiều so với hồi cậu còn ở với nhà Dursley. Nên, đúng, Snape đối xử với cậu ổn.

"Khó tin thật," Ron nhận xét. "Cậu chắc chứ?"

"Phải," Harry nói lại, quả quyết hơn lần này. "Ổng ổn mà. Ổng chủ yếu bỏ qua tớ, và tớ bỏ qua ổng. Vậy là ổn. Cả hai đều không thích chuyện này, nhưng tụi tớ cố sống qua ngày."

"Giáo sư Snape không đời nào đưa cậu đến đây nếu ông ta hành hạ Harry," Hermione chỉ ra. "Ông ấy không hề có nghĩa vụ phải tặng quà sinh nhật cho Harry."

"Tớ đoán vậy," Ron chậm rãi đồng tình. "Nó sẽ làm cho năm học thêm khó khăn cho cậu." Harry gật đầu.

"Tớ thấy chuyện này vô cùng dã man," Hermione nói. "Sao việc này lại ảnh hưởng tới việc học của cậu ấy?"


"Hermione," Ron nói một cách kiên nhẫn. "Không phải phù thủy nào cũng cởi mở như những người sinh ra từ Muggle. Đặc biệt là thuần chủng, chúng rất nhạy cảm về chuyện này. Nghe này, kể cả con lai. Mối ràng buộc thể hiện sự công bằng, một loại ma thuật cổ xưa và đầy quyền năng. Nó là vết nhơ trong xã hội phù thủy."

"Còn cậu nghĩ sao, Ron?" Hermione gằn giọng.

"Tớ ghét chuyện này không thua gì cậu!" Ron hét trả. "Nhưng tớ biết mọi người sẽ phản ứng ra sao. Tớ không ngu đâu. Mối ràng buộc nô lệ có thể không phổ biến, nhưng nó vẫn được bàn tán."

"Cậu có tiếp tục được tới trường không?" Hermione hỏi.

"Snape nói tớ phải đến," Harry đáp. "Nên...cậu vẫn sẽ nói chuyện với tớ chứ?' Cậu dè dặt hỏi.

"Harry!" Hermione há hốc.

"Phải," Ron nói.

"Tớ sốc khi nghe cậu nghĩ tớ ngừng nói chuyện với cậu chỉ vì chuyện này," Hermione tiếp tục. "Ý cậu là chuyện này đáng để thay đổi tình bạn của chúng ta?"

"Tớ hy vọng là không, nhưng không có nghĩa là tớ không lo lắng," Harry lẩm bẩm. "Ron?"

"Tớ nói rồi mà," cậu nhắc lại. "Nó chẳng thay đổi con người cậu. Cậu vẫn là Harry."

"Cảm ơn," cậu nói, mỉm cười nhạt. "Hai cậu là những người bạn tuyệt vời."

"Ta hy vọng cậu vui vẻ," Snape lên tiếng khi họ dùng Floo về Hogwarts.

"Em có, cảm ơn thầy," Harry đáp. Bộ ba trò chuyện thêm một lúc lâu nữa. Rồi đến giờ ăn tối. Sau đó, Molly mang đến một chiếc bánh kem to, và Harry mở quà. Hermione tặng cậu một tập giấy da xịn và một cây bút lông ngỗng có bùa. Ron tặng cậu vài thẻ sưu tầm cầu thủ Quidditch. Molly và Arthur tặng Harry một đôi vớ. Harry suýt sặc vì nó. Hermione và Ron nhìn phản ứng của cậu, hiểu ra, và vội giúp đánh lạc hướng. Họ nghĩ Molly và Arthur không hề nhận ra có gì bất ổn. Cuối cùng, Snape cũng tặng Harry một món quà. Harry không mong đợi gì cả. Snape đã đưa cậu đi gặp bạn bè rồi; không phải như thế là đủ quà tặng rồi sao? Cậu được tặng một quyển album ảnh của Lily khi còn nhỏ. Trong một vài bức hình, Snape cũng xuất hiện trong đó. Nếu như Harry suýt sặc vì đôi vớ, cậu thật sự bị nghẹn bởi album này. Cậu bắt đầu chớp mắt lia lịa và cảm thấy cổ họng thắt lại. Không cẩn thận là cậu sẽ khóc trước mặt mọi người, và như thế sẽ rất xấu hổ. Thế là Harry gượng gạo mỉm cười. Rồi không lâu sau, Snape và Harry nói lời tạm biệt và ra về.

"Em rất vui," Harry nhắc lại.

"Tốt," Snape hài lòng. "Sẽ thật phí thời gian nếu cậu không như vậy. Bạn bè cậu chấp nhận tin này ổn chứ?"

"Cũng ổn như thể mong đợi ạ," Harry nhún vai. Snape gật đầu.

"Ta hy vọng cậu có một ngày sinh nhật vui vẻ," cuối cùng ông cũng nói. "Ta xin lỗi về chuyện đã xảy ra."

"Sinh nhật này vui mà, không sao đâu ạ," Harry nói. Cậu không cười, nhưng lời nói thì chân thành. Cậu thật sự có một ngày sinh nhật vui vẻ, và cậu hiểu rằng Snape cũng tiếc nuối về mối ràng buộc này. Cậu ôm những món quà vào ngực. "Thầy sẽ cho em giữ chúng chứ?"

"Ừ," Snape xác nhận. "Ta chưa từng tịch thu bất kỳ thứ gì của cậu."

"Em biết," Harry nói, lùi lại một bước.

"Cậu không cần phải tin rằng ta sẽ không làm thế," Snape nói. "Nhưng điều đó là sự thật. Ta sẽ không tịch thu đồ của cậu."

"Nhưng thầy có thể mà," Harry nói. Snape gật đầu.

"Nhưng ta sẽ không."

"Em không thể biết được điều đó."

"Nhưng có lẽ đến một ngày nào đó cậu có thể tin tưởng được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro