Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô quay sang nhìn Ngô Thế Huân, mở miệng nói

"Tổng giám đốc, Đình Ngụy Phi bị Mạc Vân Kỳ cắm sừng"

Ngô Thế Huân vẫn không quay sang, khuôn mặt có chút không hài lòng

"Gọi anh là Huân"

Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc. 

Tổng giám đốc đại nhân, làm ơn đi, trọng điểm không phải ở tổng giám đốc hay Huân mà. Cô tiếp tục nói

"Tổng...Huân! Anh nghiêm túc đi"

Ngô Thế Huân cười cười, giọng trầm thấp từ tính

"Sao? Muốn quay lại với Đình Ngụy Phi sao?"

Lại bắt đầu trêu chọc cô rồi. Tình cảm của cô dành cho hắn mặc dù chưa to lớn, nhưng tuyệt đối chung thủy. Không nói tới, từ khi cô có ý tiếp nhận hắn, đã dứt khoát đem Đình Ngụy Phi đá sang một bên. Cô giả bộ nghiêm túc, hắng giọng

"Vậy em quay lại với Đình Ngụy Phi nhé?"

Cô cứ tưởng tổng giám đốc đại nhân sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ hắn chợt dừng xe lại, tấp vào bên lề đường, quay sang nhìn cô

"Bây giờ em có muốn cũng không được!"

Đột nhiên, một tay của hắn luồn vào mái móc của cô, kéo cả người cô nhào sang bên trái. Ngô Thế Huân phủ cánh môi bạc lên đôi môi hồng nhuận của cô. 

Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang ngẩn người, không tự chủ đem đầu lười chủ động đáp lại. Ngô Thế Huân cảm giác toàn thân như bùng cháy, mãnh liệt ấn lấy gáy cô hôn thật sâu.

Môi lưỡi dây dưa quấn quýt một hồi thật lâu. Khi bàn tay to lớn của hắn luồn vào trong áo somi của cô, rốt cuộc Lâm Duẫn Nhi cũng tỉnh táo, đem hai tay ở lồng ngực vững chắc đẩy ra, cánh môi hơi sưng khẽ mở

"Huân, chúng ta phải đi làm"

Hắn bất mãn nhìn cô, đem môi của mình quyến luyến va chạm trên môi của cô vài cái mới hài lòng rời đi. Ngô Thế Huân giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó tập trung lái xe tới công ty Song Y

***

Vụ lùm xùm về Đình Ngụy Phi và Mạc Vân Kỳ cũng sớm bị Lâm Duẫn Nhi ném vào một xó, chỉ cần biết kết quả Đình Ngụy Phi đã bị quả báo là cô đủ thỏa mãn rồi, mặc dù mỗi lần gặp Tô Đan Đan, cô ấy liền lải nhải rằng rất mãn nguyện, rất hạnh phúc khi nhìn Mạc thối tha và Đình khốn nạn bị nhà báo đăng tin sỉ vả blah blah blah

Mùa đông lạnh lẽo qua đi, mùa xuân ấm áp lại về.

Tổng giám đốc đại nhân hôm nay hơi lạ nha. Vừa xuống xe đã một mực nắm lấy tay cô. Bình thường hai người bọn họ chỉ một trước một sau, là do cô phản kháng không muốn để người trong công ty chú ý, bọn họ mà ganh tị thì sẽ chỉnh cô mất.

Cô khó hiểu nhưng vẫn không rút tay lại. Dù sao cũng chỉ là nắm tay, cũng tốt. Còn có, trong lòng cô hiện tại không biết tại sao lại cảm thấy rất ấm áp.

Công ty chào đón năm mới quả thật có hơi bận rộn, công việc cũng tăng lên không ít. Kết quả, ngay cả cô và Ngô Thế Huân cũng phải tăng ca rất muộn, sáng lại phải đi sớm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, đi sớm mà hiện tại 8h tối vẫn đang duyệt báo cáo ở công ty. 

Vốn là mới đem cơm lên liền bị Sở Điềm Điềm gọi đến, cô bắt máy

"Sở Điềm Điềm, có chuyện gì sao?"

Sở Điềm Điềm ở đầu dây bên kia liền nhanh nhảu đáp lại

"Chị Nhi, có một vị xưng là Đình Ngụy Phi, chính là Đình tổng của công ty Đình gia muốn gặp chị!"

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày. Đình Ngụy Phi? Anh ta gặp cô làm gì? Cô đã sớm chán ghét anh ta

"Không gặp!"

Cô dập máy, quay sang nhìn Ngô Thế Huân một bộ dạng đầy vui vẻ. Mặc dù không hiểu tại sao nhưng cô không có hỏi, im lặng bày lồng cơm ra. 

Nhưng mà chưa đầy ba phút, điện thoại lại reo lên

"Chị Nhi, em nói là chị rất bận không gặp được, nhưng cái vị Đình tổng này cứ một mực đòi gặp chị, nhất quyết đòi gặp chị đưa cho chị cái gì đó"

Lâm Duẫn Nhi nhăn mặt, đưa cái gì vậy không biết, liếc nhìn Ngô Thế Huân, hắn đang nhìn cô, khuôn mặt vẫn không cảm xúc, mơ hồ không đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Hắn đột nhiên nhìn cô gật nhẹ đầu một cái. Cô thở dài

"Được rồi, chị xuống liền!"

Cô nhìn Lâm Duẫn một, mở miệng nói

"Em xuống xem anh ta muốn đưa cái gì"

Ngô Thế Huân nhìn cô, giọng từ tính dịu dàng

"Nhanh lên, cơm sẽ nguội!"

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi chảy qua một dòng ấm áp. Hắn chính là tin tưởng cô. 

Lâm Duẫn Nhi vừa xuống đại sảnh đã nhìn thấy Đình Ngụy Phi ngồi ngay sopha, là khu vực tiếp khách của công ty. 

"Có chuyện gì sao?"

"Lâm Duẫn Nhi, chúng ta tìm một quán cafe nói chuyện.."

"Không cần, ở đây nói là được"

Đình Ngụy Phi nhìn cô. Hai người ngồi ở sopha. Ở bên này Sở Điềm Điềm cũng A Siêu lộn xộn.

"A Siêu, đó là tình địch của tổng giám đốc chúng ta sao?"

"Hình như là vậy. Nhưng mà hình như chị Nhi không có thích anh ta cho lắm"

"Tất nhiên rồi, anh ta làm sao đấu lại với soái ca tổng tài của chúng ta chứ"

"Chính xác!"

***

Lâm Duẫn Nhi nhìn Đình Ngụy Phi, lạnh nhạt lười biếng nói chuyện

"Nói đi!"

Đình Ngụy Phi nhìn Lâm Duẫn Nhi, sau đó khó khăn mở miệng

"Lâm Duẫn Nhi, chúng ta quay lại được không?"

Lâm Duẫn Nhi nhàn nhã dựa người vào sopha, nhìn tên đàn ông trước mặt nói một câu đó. Tựa như đang nghe một câu chuyện cười, cô bỗng nhiên bật cười đến gập người lại làm cho hai người ở quầy tiếp tân không hiểu gì mà ngây ngốc.

Đình Ngụy Phi nhìn Lâm Duẫn giật cười nghiêng ngả thì khó hiểu, tiếp tục ra sức thuyết phục

"Lâm Duẫn Nhi, anh sai rồi! Anh không nên rời bỏ em, anh thật sự bị cô ta lừa là cô ta có cốt nhục nhà họ Đình. Lâm Duẫn Nhi, em niệm tình chúng ta bên nhau hơn mười hai năm, tha thứ cho anh, quay lại với anh nhé! Anh sẽ một lòng một dạ với em!"

Cô nhìn hắn, lại nghĩ đầu óc hắn có phải chập mạch chỗ nào hay không hay đang nằm mơ giữa ban ngày. 

"Đình tổng, không ngờ anh còn có tài nói chuyện buồn cười đến vậy. Anh trước cùng người phụ nữ khác lên giường, lại đòi chia tay để toại nguyện cho các người. Sau xảy ra chuyện, lại chạy tới bảo anh bị lừa, đòi tha thứ quay lại. Tôi nói cho anh biết, tôi không phải món đồ, lúc không cần thì dứt khoát vứt bỏ, lúc cần lại chạy tới mà chơi. Đình Ngụy Phi, tôi không có giàu lòng bao dung nhân ái đến vậy!"

Hắn thật sự đủ bản lĩnh trong phút chốc thành công đem cô chọc giận. Nực cười!

Đình Ngụy Phi nhìn Lâm Duẫn Nhi nổi giận, biết rằng bây giờ thuyết phục thế nào cô cũng không có nghe. Liền tung ra chiêu cuối cùng. Hắn lôi trong túi áo ra một thứ, đưa đến trước mặt cô

"Lâm Duẫn Nhi, em nhìn xem"

Là chiếc đồng hồ hôm đó cô định mua tặng hắn. Là bị bỏ rơi tại quán cafe đó, giờ lại nằm trên tay anh ta.

"Lâm Duẫn Nhi, là anh đã nhặt nó lại. Anh biết em vẫn còn tình cảm với anh, em không dễ dàng từ bỏ tình cảm của chúng ta đúng không?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn chiếc đồng hồ, đó là cả tháng lương cô dành mua cho hắn, chẳng ngờ... 

Chiếc đồng hồ đó dành tặng cho hắn, mà bây giờ cô không còn tình cảm với hắn, cô cũng không cần chiếc đồng hồ đó nữa. Nhận lại nó, chỉ thêm nhắc nhở cô một lần đau khổ, nhắc cô ngu xuẩn mà bị lừa.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Đình Ngụy Phi, nhìn hắn thật lâu. Ba năm cùng hắn, nhận ra, có quá nhiều điều cô không thể hiểu hết được. Cuộc sống của hắn luôn luôn ở trên cô rất nhiều khoảng cách. Khi mà cô đang cố vươn tới hắn, hắn lại một phát đem sự cố gắng của cô đẩy ra xa. Dường như địa vị của hắn không ngừng tăng cao, sự cao vọng (tự cao + tham vọng) cũng tăng, ngay cả con người hắn cũng thay đổi theo. Nếu như ban đầu hắn ta thật lòng cùng cô trải qua những năm tháng kia, thì sau này dần thay đổi bằng sự thương hại, một loại tình cảm như trách nhiệm bổn phận. 

Suy cho cùng, nếu tơ duyên đã hết, định mệnh của cô không phải hắn. Ở bên nhau cũng chẳng được gì, lại càng khó xử. Nhưng là hắn không đàng hoàng chân chính nói lời chia tay cùng cô, lại làm loại chuyện khinh thường đó. Cô thật sự oán trách hắn. Chỉ là bây giờ, tất cả những gì liên quan tới hắn đều không liên quan tới cô. 

Đều đã là quá khứ!

Suy cho cùng, nếu tơ duyên đã hết, định mệnh của cô không phải hắn. Ở bên nhau cũng chẳng được gì, lại càng khó xử. Nhưng là hắn không đàng hoàng chân chính nói lời chia tay cùng cô, lại làm loại chuyện khinh thường đó. Cô thật sự oán trách hắn. Chỉ là bây giờ, tất cả những gì liên quan tới hắn đều không liên quan tới cô. 

Đều đã là quá khứ!

Lâm Duẫn Nhi thu lại ánh mắt sâu xa của mình, khuôn mặt không lạnh không nhạt lên tiếng

"Đình Ngụy Phi, từ bỏ tình cảm của anh và tôi, thật sự là rất khó..." 

Đình Ngụy Phi nghe đến đấy liền vui mừng, cho rằng cô sẽ cùng hắn quay lại, nhưng câu kế tiếp làm hắn rơi hẳn vào đáy sâu thất vọng. 

"...Nhưng tôi đã làm được. Tôi cùng anh đã chia tay, đường ai nấy đi. Tôi không xen vào anh, anh không xen vào tôi. Tôi đã dứt khoát đem chúng bỏ lại ở quá khứ. Chiếc đồng hồ này, cứ coi như quà trả ơn ba năm, anh đã giúp đỡ.. "

Lâm Duẫn Nhi đem chữ "giúp đỡ" nhấn mạnh. Tựa như hiện tại chỉ xem anh như ân nhân, mà mối ân tình cũng trả xong.

Nhìn Lâm Duẫn Nhi định rời đi, Đình Ngụy Phi liền nhanh chóng mở miệng

"Có phải là vì Ngô Thế Huân mà em mới như vậy với anh?"

Lâm Duẫn Nhi ngừng lại, nhìn anh chậm rãi nói

"Đình Ngụy Phi, anh chọn con đường của anh, chuyện gì xảy ra cũng do anh chọn. Con đường tôi chọn, hạnh phúc vì ai cũng là chuyện của tôi, đều không liên quan đến anh nữa rồi!"

Sau đó, cô đứng lên rời đi, còn quay đầu lại nhìn hắn, buông một câu

"Cám ơn anh đã chia tay tôi. Để cho tôi được gặp anh ấy!"

Đình Ngụy Phi nhìn bóng lưng Lâm Duẫn Nhi rời đi. Hắn biết "anh ấy" mà cô nói là ai. Chẳng phải chỉ vì tên đó mà cô không quay lại cùng hắn sao. Hắn bỗng híp sâu đôi mắt lại. 

Nếu hắn không có, người khác cũng đừng mong có! 

Lâm Duẫn Nhi trở lại tầng VIP. Từ chối ăn cơm nhắm mắt tựa vào ghế, một lát sau đã đi vào giấc ngủ. Ngô Thế Huân thấy cô có vẻ mệt mỏi, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho thoải mái, đem áo khoác của mình khoác lên cho cô lại phát hiện ra cô đã ngủ, liền bế cô vào phòng nghỉ riêng thông với phòng làm việc.

Đặt cô xuống giường, nhím nhỏ liền khó chịu nhăn đôi mày lá liễu lại, sau đó tìm một tư thế dễ chịu ngủ. Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn cô thật lâu. Số phận của cô có phải quá đen đủi hay không. Cuộc sống lẫn tình duyên đều luôn lận đận. Mặc dù hắn rất muốn kết hôn cùng cô, đem cô về bên đôi cánh của mình, che chở cưng chiều cô, để không ai có thể bắt nạt cô nữa. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn. Hắn không thể ép buộc cô, chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ, cố gắng để cô hoàn toàn yêu hắn

Ngô Thế Huân đặt lên trán Lâm Duẫn Nhi một nụ hôn, sau đó ra ngoài gặp Doãn Thiên Phách

"Tiểu Huân, ban nãy Đình Ngụy Phi muốn cùng thiên sứ nhỏ nối lại tình xưa, còn đưa cả chiếc đồng hồ mà trước đây cô ấy muốn tặng cho anh ta xem, nhưng cô ấy vẫn từ chối. Anh ta còn hỏi có phải vì cậu mà cô ấy không muốn quay lại hay không?"

Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sopha đối diện, lười biếng nhắm mắt lại. 

Đình Ngụy Phi này, sợ sẽ là không dễ dàng từ bỏ như vậy!

***

Sáng hôm sau...

Lâm Duẫn Nhi hôm nay không cần cùng tổng giám đốc đại nhân đi làm bằng siêu xe nữa. Lí do ư? Tại vì, tối hôm qua không có trở về, nên hôm nay cũng không cần đến mà ở sẵn đó luôn rồi.

Tin tức tổng giám đốc cùng thư kí Lâm ở lại trong công ty suốt đêm qua lan tràn khắp công ty. Tất nhiên ai cũng không tin hai người ở chung một chỗ chỉ tăng ca mà không có chuyện gì. Nhưng là mối quan hệ của tổng giám đốc và Lâm Duẫn liền ai ai cũng biết, chỉ có mắt mù mới không nhận ra. Vì thế mà cũng ầm ĩ một lát, sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tập trung làm việc.

Nhưng mà, có một người không hề bình tĩnh tí nào. Người đó là ai? Là thư kí Lâm của chúng ta đó!

Khi ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào mặt nàng, thì nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Sau khi định thần lại nhìn ngắm xung quanh, liền thấy lạ lẫm, vô cùng lạ lẫm. Lại thấy mình đang ngủ trên giường lạ, liền tưởng mình bị cưỡng hiếp mà lật chăn ra xem, quần áo vẫn bình thường, trên người không có ám muội, thắt lưng cũng không có đau. 

Mải mê kiểm tra thân thể mà Lâm Duẫn không không có nhận ra một người đang đứng dựa vào cửa tủm tỉm cười. 

Nhím nhỏ thật sự quá đáng yêu!

"Dậy rồi sao?"

Lâm Duẫn Nhi giật mình ngẩng đầu lên, thấy vị hắn sừng sững đứng kia, thiếu chút nữa hồn bay phách tán ngã luôn xuống giường. 

"Tổng.. tổng giám đốc, sa.. sao anh lại ở đây?"

Khuôn mặt điêu khắc tựa có chút không vui

"Em gọi anh là gì?"

Lâm Duẫn Nhi nuốt nước bọt

"Huân! Chỗ này là..?"

"Phòng nghỉ của anh!"

"Sao?! Em bây giờ mới biết đó!"

Tất nhiên rồi! Phòng nghỉ của tổng giám đốc chưa từng có một người nào được vào, nói gì đến phụ nữ. Lâm Duẫn Nhi chính là người đầu tiên vào đây.

Ngô Thế Huân liếc nhìn con nhím nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bất đắc dĩ tốt bụng giải thích

"Anh thấy em hôm qua ngủ quên ở trên ghế, liền đem em vào đây!"

"Thế.. anh ngủ ở đâu?"

"Sopha!"

A! Lâm Duẫn Nhi ở trong lòng thầm mắng chính mình thật mê ngủ, lại để cho tổng giám đốc đại nhân kiêm người yêu ngủ ở sopha. Tạm bỏ qua vế người yêu, lấy vế tổng giám đốc, một người cao quý cao ngạo đứng trên nhiều người, lại phải nhường phòng ngủ cho cô mà ngủ trên ghế sopha. Cô cảm thấy sopha của tổng giám đốc, mặc dù là hàng chất lượng, nhưng cũng không có thoải mái lắm đâu!

Ngô Thế Huân nhìn nhím nhỏ tóc tai bù xù, liền ra lệnh

"Mau đi rửa mặt đi rồi ăn sáng. Trong phòng tắm có chuẩn bị sẵn đồ dùng!"

Cô im lặng xách thân đi sửa soạn lại. Chưa đầy mười phút sau đã xuất hiện nghiêm chỉnh ở sopha, cùng Ngô Thế Huân dùng bữa sáng.

Công việc hôm nay của Lâm Duẫn Nhi tạm thời không có nhiều việc. Cô rãnh rỗi được một lúc liền lên QQ. 

Cái tên "tiểu thư Tô dịu dàng" nhấp nháy. Mỗi lần nhìn cái tên này đều làm cho Lâm Duẫn Nhi một trận choáng váng. Tô Đan Đan có khi nào dịu dàng đâu

[Nhi Nhi, nghe nói Đình khốn nạn tới tìm cậu?]

Lâm Duẫn Nhi tặc lưỡi, tin tức cũng quá nhanh đi.

[Đúng rồi!]

[Cái tên đó chắc là muốn cùng cậu làm lại? Còn dám vác thân tới tìm cậu ư? Da mặt hắn cũng quá dày đi. Tô tiểu thư sẽ cho hắn một bài học mới được!]

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được, tinh nghịch bắt chước giọng điệu của Tô Đan Đan

[Được đấy, nhưng cậu nhất định không được nương tay. Phải cho hắn một trận nên thân để nhớ lấy danh tiếng Tô tiểu thư mà tránh xa chúng ta]

[Tất nhiên. Nhưng Nhi Nhi, cậu và anh chàng tổng giám đốc qua đêm cùng nhau sao? Hai người cũng phát triển quá nhanh đi.] *biểu tượng mặt cười hắc hắc*

Đổi chủ đề cũng quá nhanh đi

[Cái gì mà qua đêm cùng nhau a? Cậu đừng có đen tối! Chỉ là tăng ca sau đó tớ ngủ quên thôi]

[Thôi nào, nói tớ nghe, có kịch liệt không?]

Đầu Lâm Duẫn không đầy ba vạch đen

[Kịch liệt cái đầu cậu. Tớ ngủ ở phòng nghỉ anh ấy. Anh ấy ngủ sopha]

[ Sao? Hai người không có làm gì sao? Cậu thật kém, sao không đè anh ta ra ăn cho hết chứ. Anh ta là cực phẩm đó!]

[ Tô Đan Đan!]

[Thôi được rồi, tớ không trêu cậu nữa. Hiện tại ai gia phải đi hẹn hò rồi. Bye bye ngươi nhé!]

[Ngươi mê trai bỏ bạn ]

Chấm xanh "tiểu thư Tô dịu dàng" liền tắt. Lâm Duẫn Nhi nhìn màn hình chat đổi màu xám, liền lắc đầu nghĩ, Tô Đan Đan có người yêu, chỉ sợ chưa đầy một tuần đã chia tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro