Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân dùng hết sức lực hất Đình Ngụy Phi ra, cắn chặt răng kéo con dao ra, cởi áo bó chặt ngang lưng, sau đó cúi người ôm ngang người Lâm Duẫn Nhi.

Cô bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê. Ngô Thế Huân dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu. Nhưng thời gian đấu với Đình Ngụy Phi quá lâu, lại bị một dao này. Tựa như giằng co với tử thần, Ngô Thế Huân nhanh chóng chạy xuống cầu thang bộ, bước chân ngày càng chậm, khuôn mặt rịn đầy mồ hôi, sắc mặt chuyển trắng, đôi lông mày nhíu chặt lại, tựa hồ có thể nghe tiếng nghiến răng. 

Nếu một mình Ngô Thế Huân, chắc chắn hắn sẽ chạy thoát, nhưng còn ôm Lâm Duẫn Nhi, rất khó khăn chạy xuống. Dù vậy hắn cũng nhất quyết ôm cô chạy, nếu như có mệnh hệ gì, cả hai đều phải ở cạnh nhau. Hắn đã nói cho dù có chết, cũng sẽ không cho phép bia mộ của hắn và cô đặt xa nhau.

Khi mới xuống tới cửa khách sạn, một tiếng nổ lớn vang lên. Ngô Thế Huân bị hất ra xa, dùng thân thể ôm trọn lấy Lâm Duẫn Nhi, lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại..

Lâm Duẫn Nhi nằm trong lòng hắn, mơ hồ đã thấy máu chảy trên tay mình, người trước mặt không hề động đậy... 

Hai chiếc xe cấp cứu như gió lao vào trong bệnh viện. Doãn Thiên Phách sốt ruột đi vào phía trong. Lần này là họ quá nóng vội rồi. Lại không nghĩ đến Đình Ngụy Phi lại liều mạng như vậy. Nếu hắn không thoát được, đồng nghĩa với việc Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân cũng sẽ xuống mồ chung với hắn. 

Cũng may thân thể Ngô Thế Huân nhanh nhẹn, chỉ là vì ảnh hưởng của quả bom cộng với một nhát dao kia. Mặc dù đã tới cửa vẫn bị áp suất không khí hất văng ra. Khi họ tới, trên người Ngô Thế Huân hình như bị thương không hề nhẹ chút nào, dù sao hắn cũng là một con người bình thường. 

Lâm Duẫn Nhi được che chở vẫn bị trầy xước, thần kinh căng thẳng quá mà ngất đi ngay tại chỗ.

Vụ bom nổ tại khách sạn Đình gia được báo chí đưa tin vô cùng hot. Đồng thời cũng đưa tin thiếu gia Đình gia, tổng giám đốc công ty tập đoàn Đình gia kịp thời được cứu ra, cũng không biết bằng cách nào, nhưng nghe nói mặc dù được cứu nhưng anh ta bị tàn phế, chỉ có thể sống cuộc đời thực vật.

Còn về vụ bắt cóc đều được xử lí êm đẹp. Ngay cả chuyện Ngô Thế Huân bị thương cũng bị phong tỏa, không ai dám đối đầu cùng Ngô gia mà đưa tin đăng báo gì cả.

Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại, khuôn mặt thiên sứ trở nên trắng bệch. Cả người tựa như không còn sức sống. Mở mắt ra là trong đầu liền nghĩ đến chuyện Ngô Thế Huân vì che chở cho mình mà bị thương liền hốt hoảng. Hai con mắt vô thần đọng thật nhiều nước, chỉ cần chuyển động sẽ vỡ òa ra. 

Cô sợ hãi, chính là sợ hãi nhìn hắn nằm đó không động đậy, sợ hãi khi dòng máu nóng chảy trên tay cô, cô bỗng chốc sợ hắn bỏ đi, hắn chỉ mới tỏ tình với cô ngày hôm kia thôi. Hắn chẳng phải đã nói sẽ mãi mãi bên cạnh cô ư, chính hắn nói sẽ bảo vệ cô mà. Vì cái gì mà bây giờ hắn không bên cạnh cô, vì cái gì hắn nằm trong phòng cấp cứu không ra đây nhìn cô... 

Nếu chỉ còn một mình cô, cô cũng không biết lấy nghị lực gì mà sống tiếp. Cô vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình, mãi trốn tránh nỗi sợ hãi của mình. Nhưng bây giờ rơi vào hỗn loạn này, cô đã biết đáp án của chính mình, tình cảm của cô dành cho hắn tuyệt đối đã không thể kiềm chế được nữa, cô biết mình đã coi hắn như người bạn đời của mình, người cùng mình sóng vai đi hết quãng đường còn lại.

Nhưng khi cô nhận ra đáp án này, hắn cơ hồ đã không biết tình trạng sống chết ra sao. Cô muốn hắn phải vượt qua, nhất định phải vượt ra, để cô tự mình nói với hắn. 

Cô đã yêu hắn rồi!

Cô rất yêu hắn, cô...rất yêu hắn!

Mặc kệ chân trần, Lâm Duẫn Nhi xốc chăn ra chạy đến phòng cấp cứu. Bước chân cô dừng lại...

Doãn Thiên Phách ngồi trước phòng cấp cứu, bộ dáng rất mệt mỏi. Ngô Thế Huân đã cấp cứu hơn tám tiếng đồng hồ rồi. Chuyện hôm nay, nếu là người thường, chắc chắn sẽ tử vong, nhưng Ngô Thế Huân thì khác, thân thể hắn đã luyện tập từ nhỏ. Sức chịu đựng cũng rất trâu bò, có hy vọng. Nhưng bác sĩ hiện tại còn chưa ra, còn không biết tử thần có tha cho không. Chỉ một mực hy vọng cửa quỷ môn quan hãy đóng lại.

Hai người thấy Lâm Duẫn Nhi tới, có chút sửng sốt. Nhìn sắc mặt cô không hề tốt tí nào, Doãn Thiên Phách bước qua, 

"Lâm Duẫn Nhi, cô quay về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây là được rồi."

Lâm Duẫn Nhi không hề nghe thấy Doãn Thiên Phách nói gì cả, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Tựa như chỉ cần rời mắt đi, hắn sẽ biến mất.

Chẳng phải hắn nói cô mau yêu anh đi ư? Hiện tại cô đã yêu anh rồi, sao hắn không mau xuất hiện nghe đáp án đi chứ! Bộ dáng của cô hiện tại... vô cùng đáng thương.

Doãn Thiên Phách biết không khuyên được cô, liền quay lại ghế tiếp tục chờ. Lâm Duẫn Nhi đứng trước cửa phòng cấp cứu. Tầm mắt mơ hồ nhìn thật lâu. Cứ đứng như vậy, bàn chân trở nên lạnh lẽo, cảm giác tê tê, đến khi không còn cảm giác thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô hốt hoảng chạy tới, thanh âm khàn khàn yếu ớt, nước mắt đã không kiềm được, 

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức..." Vị bác sĩ trung niên nhìn Lâm Duẫn Nhi nói, ông ấy chính là viện trưởng của bệnh viện này.

Lâm Duẫn Nhi nghe xong câu này liền hoảng hốt, cảm thấy đứng không vững nữa. Doãn Thiên Phách ngồi phịch xuống đất, sắc mặt thẫn thờ.

Nhưng chưa đầy ba giây sau, viện trưởng này đột nhiên cười nói 

"Vì thế mà chúng tôi đã thành công, nếu chậm một tí nữa thôi, chúng tôi sẽ không cứu được. Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần chăm sóc đặc biệt để hồi sức. Hai ba tiếng nữa người nhà có thể vào thăm" 

Lâm Duẫn Nhi chỉ nghe đến "qua cơn nguy kịch" liền trở nên nhẹ nhõm, sau đó liền trực tiếp ngất xỉu

Riêng Doãn Thiên Phách, đang suy nghĩ có nên cho F2 phá hủy cái bệnh viện, bắt vị viện trưởng này giam lại không. 

Thời điểm này có - thể - đùa - sao?

Lâm Duẫn Nhi một lần nữa tỉnh lại. Nhưng lần này liền bị Doãn Thiên Phách bắt tắm rửa sạch sẽ, sau đó ép ăn một bát cháo nhỏ, uống thuốc đầy đủ, mới cho qua thăm Ngô Thế Huân.

Thứ nhất: phải sạch sẽ mới vào thăm người bệnh được. Không cẩn thận nhiễm trùng thì sao. Phải sạch sẽ, nhất định phải sạch sẽ!

Thứ hai: Cô ấy là người phụ nữ của Ngô Thế Huân, chuyện xảy ra làm cô không ăn không uống, tiều tụy hẳn đi, nếu có mệnh hệ gì, làm sao bọn họ biết ăn nói với Ngô Thế Huân. Nếu anh tức giận, có khi tấm thân này phải phải hy sinh nữa. Không được, nhất định phải khỏe mạnh, phải khỏe mạnh!

Cho nên dù Lâm Duẫn Nhi có cố chấp thế nào cũng bị ép thực hiện cho bằng được. Vừa uống thuốc xong liền xách dép chạy tới phòng bệnh của Ngô Thế Huân.

Cô bước tới gần giường bệnh. Hắn nằm đó, không nhúc nhích, hắn vẫn chưa tỉnh. Khuôn mặt mà ngày ngày cô ngắm nhìn trở nên trắng bệch. Cô ngồi xuống, không khóc cũng không nháo, chỉ lặng lẽ để trước mắt trở nên nhạt nhòa. Cuối cùng nhìn đến những vết thương trên người hắn, nước mắt tựa như đê vỡ òa mà rơi xuống, ướt cả một mảng drap giường. Cô không dám khóc lên tiếng, chỉ có thể yên lặng khẽ nấc lên.

"Đồ.. ngốc! Ai bảo anh phải làm như vậy hả? Ai bảo anh phải lấy thân che chắn cho em hả? Em cũng rất mạnh mẽ mà, em cũng chịu đau được, nhưng bây giờ em yếu đuối rồi, anh mau dậy chăm sóc em đi. Anh đừng nằm yên như vậy, em chờ anh tỉnh dậy rất lâu, cũng giống như anh chờ em yêu anh vậy. Nhưng bây giờ em không bắt anh chờ nữa...em thật sự.. thật sự yêu anh rồi..." Lâm Duẫn Nhi cầm lấy tay hắn, nghẹn ngào vừa nấc vừa nói, thanh âm khàn khàn tiếng có tiếng không, càng nói giọng càng nhỏ đi, đến câu cuối cùng liền bật khóc nửa nở...

Doãn Thiên Phách đứng ngoài yên lặng nhếch môi dựa cửa nhìn vào. Từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu cũng hơn nửa ngày rồi, khi nãy anh vào thăm thì cái người đang nằm yên kia đã tỉnh từ lâu, mặc dù thân thể còn hơi yếu, nhưng ban nãy còn hỏi người phụ nữ của mình đâu. Bây giờ còn làm bộ làm tịch nhắm mắt không tỉnh, hại con gái nhà người ta mắt sưng húp lên thảm thương như vậy. 

Ác độc quá! Anh thở dài bỏ đi, còn ngoan ngoãn giúp đóng cửa lại!

Lâm Duẫn Nhi cứ vậy khóc, vừa khóc vừa kể, à còn có cả đe dọa. Nào là lúc đó cô rất sợ, nào là sao hắn lại ngốc nhếch như vậy, nào là nếu hắn cứ nằm vậy công ty sẽ bị kẻ khác cướp đi, lúc đó hắn sẽ không được làm tổng giám đốc, hắn sẽ nghèo, nào là nếu hắn không dậy cô sẽ không yêu hắn nữa, nào là... 

Kể lể đe dọa một buổi, cuối cùng cô khàn tiếng, bực quá hét lên 

"Ngô Thế Huân, nếu anh không tỉnh lại em đi tìm Mẫn Duật Quân!" 

Quả nhiên, cái người nằm trên giường lập tức tỏa ra sát khí, hai mắt híp sâu lại nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, mở miệng lạnh lẽo 

"Em - dám?"

Lâm Duẫn Nhi ngừng khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem, hai mặt bốn mắt nhìn nhau. Sau đó Lâm Duẫn Nhi chỉ tay vào mặt Ngô Thế Huân, uất ức

"Anh... anh..." 

Cứ như vậy đến mười cái anh cũng chưa lôi ra được. Thì ra hắn tỉnh nãy giờ rồi, mà vẫn nằm đó trêu ghẹo cô ư? 

Nhìn đi, thành bệnh nhân vẫn còn lừa người ta được mà!

Ngô Thế Huân nhìn hai con mắt sưng húp của cô mà đau lòng, đưa tay định kéo cô đến, nhưng chỉ mới động đậy thì vết thương trên người làm cho hắn nhíu mày một cái. Lâm Duẫn Nhi vội vàng sấn tới, nắm lấy tay hắn, nước mắt tuôn ra dữ dội hơn.

"Ngoan, đừng khóc!" Hắn vuốt tóc cô, khẽ nói dịu dàng. Chỉ mới một ngày mà cô gầy đi nhiều rồi. 

Khi nãy hắn nằm đó nghe cô nói, nghe cô kể.. vừa đau lòng lại cảm thấy rất vui. Cuối cùng cách mạng của hắn cũng thành công rồi. Nghĩ đến hắn lại nở nụ cười rạng rỡ. 

Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô. Hai người nhìn nhau thật lâu, chẳng ai nói gì, chỉ yên lặng mà ngắm đối phương.

"Tiểu Nhi, em cuối cùng cũng chịu yêu anh rồi!" Đột nhiên hắn khẽ nói.

Lâm Duẫn Nhi cười, vô cùng rạng rỡ. Trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, con tim trào dâng một cảm xúc trước giờ chưa từng có, khác đến lạ thường! Ánh nắng buổi chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng, ấm áp. Phút giây này, thời gian có thể ngừng lại một chút không?

Nghe tin Lâm Duẫn Nhi gặp chuyện, Tô Đan Đan sốt ruột gọi mấy chục cuộc không ai nghe máy, đến phòng trọ thì đóng cửa. Không biết bằng cách nào, liền biết Lâm Duẫn Nhi ở bệnh viện này, vội vàng chạy tới. 

Chưa thấy người nghe thấy tiếng. Khóc lóc thảm thiết, sau đó chửi bới tên khốn nạn kia một trận. Phải nói là Tô tiểu thư làm bệnh viện sóng gió, cũng may là phòng VIP, được y tá nhắc nhở một phen liền bình tĩnh lại. 

Chưa hết, biết nhân cơ hội đó nhìn kĩ mặt chồng tương lai của bạn mình, sau đó một mực khen là cực phẩm, nếu không cần phải vất vào Tô Đan Đan, không được vất vào người khác.

Còn đang mải ầm ĩ khiến Ngô Thế Huân sa sầm lại thì Doãn Thiên Phách tới, chuyện là công ty của Đình hia, không biết xử lí ra sao, nên đành tìm tới bệnh viện. 

Mới bước vào đã nhìn thấy Tô Đan Đan. Hai người nhìn nhau, đều không hẹn mà nói 

"Sao anh/em lại ở đây?"

"Hai người... biết nhau sao?" Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên hỏi.

Tô Đan Đan chợt trở nên lúng túng, khuôn mặt ửng đỏ cắn răng nói, 

"Thật ra, chuyện bí mật lần trước, người đó chính là...Doãn Thiên Phách"

Lâm Duẫn Nhi nghe xong nhất thời choáng váng, 

"Hai người... từ lúc nào thế hả?" 

"Là lúc Đan Đan dẫn cô đi coi mắt!" Doãn Thiên Phách lên tiếng, còn liếc nhìn Tô Đan Đan một cái đầy tình tứ.

Còn Đan Đan thân mật vậy cơ à. Lâm Duẫn Nhi tấm tắc khen ngợi hai người cũng nhanh quá đi mà không để ý đến ai đó nằm trên giường đen mặt khi nhắc tới chuyện coi mắt hôm đó.

Tô Đan Đan cùng Doãn Thiên Phách, đều trăng trăng hoa hoa, không biết được mấy tháng nữa. Cứ nhìn tình trường của hai vị này trước đó thì biết, còn hơn cả thay áo. 

Nhưng mà lần này nhìn có vẻ nghiêm túc, tính ra, thời gian họ quen biết nhau cũng bằng thời gian cô quen biết Ngô Thế Huân, tính ra cũng rất lâu rồi! 

Chỉ là không biết Doãn Thiên Phách thế nào, nhưng cô nhìn Tô Đan Đan thì biết, tiểu cô nương này đổ cái rầm rồi!

Tô Đan Đan cùng Doãn Thiên Phách tình chàng ý thiếp một lúc mới chịu ra về. Trả lại sự yên tĩnh cho hai người cùng là bệnh nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro