heavenly.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[lowercase.]

hôm nay lai bâng đi vắng, chỉ còn tấn khoa ở nhà cùng mọi người

sáng tinh khôi, có một em bé mơ màng mang giấc mộng được anh trai đường rừng ôm lấy vào mỗi ngày ban mai rạng

nói là giấc mộng thì không đúng lắm, em bé này luôn được anh ôm mỗi khi ngủ dậy và bước ra khỏi phòng cơ mà? em cứ như thói quen, háo hức đánh răng rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng với một tâm thế mong đợi

đối nghịch với mong chờ của mình, thứ tấn khoa nhận được chỉ là một câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt em đến từ hoàng phúc

"lai bánh hôm nay nó đi quay từ sáng sớm rồi, em không cần phải thắc mắc vì sao anh bánh không ôm mình nữa đâu."

như bị hoàng phúc chọc trúng tim đen, em trưng ra bộ mặt khó chịu mà hậm hực bước xuống bàn ăn. ai mà ngờ được, thứ em nhìn thấy đó là một đĩa sandwich cùng tờ note ngay bên cạnh

"tấn khoa dậy thì nhớ ăn bữa sáng anh chuẩn bị đó nha, nhớ ăn thật ngon miệng nếu không lai bâng của em sẽ buồn đấy!"

ha? em đây không thèm nhé? tấn khoa em là cần một lai bâng kế bên ngay bây giờ chứ không phải một cái bánh sandwich vô tri vô giác như này.

ơ thế mà vẫn có người ngồi vừa ăn vừa cười tủm tỉm  đấy thôi? nhưng mà em vẫn buồn vì anh ta bỏ em đi mà!!

vừa mới cười vài phút trước mà giờ mặt em cứ như muốn cắn nát miếng bánh tội nghiệp vậy

ahuhu miếng bánh đã làm gì sai sao TvT

hoàng phúc ngồi nhìn em mà chẹp miệng thầm nghĩ
"bình thường được đút ăn như ông cố nội vậy, chắc thiếu hơi anh bâng họ thóng nên mới có cái dáng vẻ khó coi như vậy đây."

ngọc quý nhìn em mà ngứa cả mắt, eo ơi được anh đội trưởng quan tâm thế mà còn trưng bộ mặt như bị người ta bỏ vậy. ngọc quý đây muốn được hoàng phúc ôm thôi cũng phải nài nỉ van xin đến gãy cả lưỡi huống chi là làm đồ ăn sáng? anh cất giọng hỏi đứa em đang ngồi ăn với một chất giọng vô cùng mỉa mai

"sao sao, được anh đội trưởng họ thóng làm đồ ăn sáng cho có ngon không tấn khoa?"

"ơ? à..c-cũng tạm thôi" em ngại ngùng cúi mặt xuống mặc kệ ngọc quý đang đưa mắt nhìn em một cách vô cùng khó hiểu

được người mình thích quan tâm như thế mà còn kêu là "tạm" thôi á!?

ờm..em ta nói thế cơ mà em vẫn ăn hết bánh anh làm đấy thôi? tay nghề nấu nướng của anh không hẳn là quá tuyệt vời nhưng thứ em cảm nhận được nhiều nhất chính là sự quan tâm và chút ấm áp của anh. anh vẫn nhớ em không thích dưa chuột, ghét cà chua và thích uống sữa. hôm nay là lần đầu tiên em ăn sáng khi không có anh bên cạnh đấy, cơ mà cứ tưởng chừng như anh đang thật sự gần kề vậy. thật sự hạnh phúc quá rồi.

như đắm chìm trong dòng yêu thương anh trao cho em, tấn khoa nhớ lại những khoảnh khắc bên cạnh lai bâng. anh vẫn thường chiều chuộng em, cam chịu mỗi khi em dở chứng phá phách, lắng nghe từng câu chuyện nhỏ xoay quanh cuộc sống của em

đôi khi là câu chuyện về đàn mèo hoang trong con hẻm nhỏ làm anh phải dỗ em cả một ngày trời bởi sự tiếc thương em dành cho đám mèo ấy

có lúc là những dòng cảm xúc em chia sẻ với anh qua những giai điệu. tấn khoa thích nghe nhạc, nhất là khi được tận hưởng nó cùng anh, âm giai em nghe luôn nhẹ nhàng như chính em nhưng những lời hát lại bộc lộ được toàn bộ cảm xúc bị gói gọn trong trái tim kia. những lần sắp oà khóc vì lời ca,  em dựa vào lòng anh như một chú mèo nhỏ chạy trốn khỏi muộn phiền mà đi tìm yên bình cho chính mình

khi em bật khóc cũng là lúc anh nhẹ nhàng vỗ về mà an ủi em, đặt lên trán nụ hôn, gửi vào tim em lời yêu ngọt ngào, mượn gió để thì thầm vào tâm hồn mong manh đang rỉ máu.

hoặc đơn giản hơn là những tối rảnh rỗi, hai con người tâm sự cho nhau nghe những lo âu, phiền phức của cuộc sống này. và cứ thế trao nhau những cái ôm xoa dịu, trao nhau những chiếc hôn phớt qua mái tóc đen bồng bềnh.

thoát khỏi hồi ức của mình, em lại cảm thấy nhớ anh hơn cả lúc ban đầu. nhìn về phía ngọc quý và hoàng phúc đang cười nói vui vẻ bên nhau làm em tủi thân vì chẳng có ai bên cạnh. em thật sự quá nhớ lai bâng rồi, nhớ người đi rừng của em, nhớ anh đội trưởng dịu dàng của em, nhớ cả cái ôm hôn và giọng nói ấm áp duy nhất của em nữaaa; em nhớ tất cả mọi thứ về anh, nhất là nụ cười cùng ánh mắt say đắm anh đặc biệt dành cho em

em ôm nỗi nhớ anh mà tự nhốt mình trong phòng của hai đứa suốt một ngày dài, lấy áo của anh rồi ôm nó như tìm kiếm chút hương thơm quen thuộc còn vương vấn trên chúng.

mười giờ hai mươi tám phút tối, lai bâng về đến nhà rồi, vừa hay em cũng mới ngủ dậy nữa, em mơ màng đứng dậy định khoá cửa nhốt anh ở bên ngoài thì bỗng loáng thoáng nghe được ba chữ "nhớ tấn khoa"

em đây bấn loạn thật rồi, bỏ rơi người ta cả một ngày dài vậy mà còn dám mở miệng thốt ra câu đấy cơ á? nhưng mà cũng có khả năng do em nhớ anh quá nên sinh ra ảo tưởng chứ đời nào lai bâng lại nói như thế chứ, chẳng là gì của nhau mà đòi nhớ với thương à?

tấn khoa cứ cuộn mình trong chiếc chăn ấm mà suy nghĩ về những gì mình đã nghe được vừa nãy, trông em chẳng khác gì bé mèo con đang rúc mình vào trong ổ vậy

"tấn khoa yêu của anh đang làm gì đó?"

mải mê chạy trong suy nghĩ của mình, em giật nảy khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào kia. ai nhìn vào mà không biết chắc chắn sẽ nghĩ em đang lén lút giấu anh làm chuyện gì đó rồi bị bắt quả tang mất- ừ thì lai bâng cũng thế, nhìn em bé nhỏ nhắn trước mặt vừa đáng yêu vừa đáng ngờ, lai bâng lê bước tới giường vừa ôm em trong lòng vừa hỏi

"em bé giấu anh gì à mà phải giật mình thế?"

"ơ kìa bé không trả lời anb? anh dỗi đấy!!"

"thôi màa, cả ngày không được nhìn em, anh nhớ em đến phát điên rồi tấn khoa ơi"

lai bâng cứ nói mà không hề biết có một chú mèo nhỏ mặt đang đỏ lựng chui trong chăn. thấy bản thân nói mãi mà em không trả lời, lai bâng bắt đầu "xin lỗi em" rồi bỏ lớp chăn ra khỏi người đang ngại ngùng kia.

"lai bánh cút ra ngoài đi, giờ tụi mình không liên quan gì nữa" tấn khoa đã giận rồi mà anh ta cứ chọc cho em ngại nữa? bây giờ em nóng thật rồi đó nha!!

wtf thánh thần thiên lý thiên an ơi, ai cứu bâng với, anh đâu có làm gì em bé của anh đâu?????

"tấn khoaa, em bình tĩnh nói chuyện, anh làm gì sai với em hay sao mà em lại nhẫn tâm tuyệt tình đuổi anh đi thế?"

"hứ, bánh đừng có giả vờ vô tội, bánh bỏ em đi cả một ngày trời mà còn giở giọng không biết gì à? đã thế anh còn chẳng quan tâm em chút nào!"

vãi lồ... ôi thề có chúa, anh không bao giờ có ý định bỏ em đi, chỉ tại tư bản nó ép anh quá...anh đâu muốn? cơ mà không quan tâm á???? cái gì???? nếu không quan tâm em thì anh chắc chắn thằng này không phải thóng lai bâng nữa.

lai bâng chỉ đành nén oan ức vào mà ôm chầm lấy em, anh hôn nhẹ lên má của em rồi nói

"xin lỗi vì làm tấn khoa giận, anh xin lỗi vì đã bỏ em đi cả một ngày dài, thật lòng xin lỗi vì đã làm em thấy tủi thân."

chỉ là định giận một chút thôi sao mà anh ngọt ngào với em thế? như vậy sao mà em giận được anh đây? lai bâng đáng ghét

em ngại ngùng đón nhận nụ hôn cùng lời xin lỗi của anh, ý nghĩ tha lỗi cho người trước mặt đang dâng trào, anh bỗng thủ thỉ vào tai em nói:

"bé mèo con hết giận anh đội trưởng đẹp trai này chưa?"

aaaaaaaa! lai bâng đích thị là một tên điên ấp ủ khao khát biến em thành quả dâu tây mà!? hứ, vậy hãy để con mèo bếu này bắt anh trả giá. em với hai má đỏ lựng đẩy anh ra ngoài rồi đóng sầm cửa mặc cho ai đó vẫn đang hoang mang không biết vì sao bản thân lại bị em bé giận lần hai

   cho chừa cái tội bỏ rơi em, tên đáng ghét.

"and when you're far away, i still feel it all the same
i'm giving you all my, giving you all my love."

heavenly-cigarettes after sex

______________________
chap nì chữa lành vì hn sgp thua trắng 0-3

ae đọc truyện bình chọn cho tui để tui có động lực viết tiếp nha ahuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro