~Chap 3~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Tôi nhặt được Atsushi-kun – một sinh vật rất đáng yêu~

 -------------------------------------------------  

"Cẩn thận!!!" – Tiếng Kenji hét toáng lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dazai.

Nghe tiếng gọi, anh giật mình quay lại thì phát hiện cậu nhóc không phải nói với anh mà là với một thiếu niên tóc trắng gần đó: một trong những mảng tường bị vỡ đang đổ ập xuống người thiếu niên ấy nhưng hình như cậu ta đã sớm yếu đến nổi không thể nhấc chân lên được nữa.

"Chết tiệt!" – Dazai vừa nghĩ vừa chạy đến nơi mới xảy ra tai nạn cùng Kenji.

"Làm ơn đừng chết đó!"

Không chần chừ một giây nào, họ nhanh chóng dỡ được mảng tường nặng nề đang đè lên cậu ta nhờ năng lực "Bất Vũ Thủ Bại" của chú bé miền quê.

"À rế?" - Cả Dazai lẫn Kenji đều sững người.

Lúc bấy giờ, trước mặt hai người họ không phải là dáng dấp của thiếu niên ban nãy mà là một chú hổ trắng đang ngủ yên bình. Dazai chạm nhẹ vào thân nó, trong chớp mắt con hổ đã biến thành một cậu nhóc đáng yêu, quần áo tuy có chút bẩn nhưng chẳng hề có chút thương tích.

"Mọi chuyện có vẻ sẽ thú vị rồi đây...". Anh thầm nghĩ.

...

"Neh neh Dazai-san, cái này có bị gọi là bắt cóc không vậy?" – Kenji vừa vác thiếu nhiên đang ngủ tới bất tỉnh nhân sự vừa theo sau Dazai.

"Ồ, không đâu, chúng ta là đang giúp đỡ cậu ấy. Nhìn xem, cậu ấy mệt mỏi và yếu ớt thế cơ mà! Nếu nhóc này tham gia Tổ chức của chúng ta chắc chắn sẽ được hưởng những đãi ngộ tốt." – Chàng thanh niên điển trai mỉm cười nhìn cậu nhóc tóc vàng đang gật gù tin tưởng vào anh một cách tuyệt đối.

"Vậy về thôi!!!" - Kenji hào hứng nói. Cậu hẳn sẽ không bao giờ biết lý do thật sự Dazai mang thiếu niên tóc trắng về Tổ chức là để bản thân bớt việc và bắt cậu ấy làm tay sai vặt cho anh ta...

.

.

.

"Ưm, đây... là đâu?"

Atsushi đưa tay đỡ trán. Bốn bề trắng xóa nhưng lại văng vẳng đâu đây những âm thanh ồn ào... mình chắc là chưa chết đâu ha?

"Tỉnh rồi sao? Có đau ở chỗ nào không? Tôi phải vất vả lắm mới ngăn được Yosano-sensei "kiểm tra" cho cậu đấy."

Trước mặt cậu là một người đàn ông ăn mặc khá kì lạ, chưa kể đến việc anh ta quấn băng khắp người nữa. Tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng cậu lại có linh cảm rằng đây không phải người xấu, dù không nhận ra nhưng khi nói chuyện cậu đã buông bỏ vài phần cảnh giác.

"À, vâng. Không đau ạ. Anh là...?"

"Xin giới thiệu tôi là Dazai Osamu, người duy nhất mà Tổ chức có thể tin tưởng và được dân chúng ngưỡng mộ..."

Uỳnh!!!!! Cánh cửa bị đạp theo cách hết sức bạo lực cắt ngang lời nói của Dazai.

"Ai là người duy nhất được Tổ chức tin tưởng cơ? Cậu là người duy nhất nhận những lời phàn nàn, than trách và nguyền rủa thì có! Trên hết, tên nhóc này là ai đây?" – Kunikida bực dọc nói, anh thật sự cạn lời với cái kẻ hết thuốc chữa này rồi.

"Etou, tôi là Nakajima Atsushi. Tôi cũng không biết vì sao mình lại ở đây nữa..."

Dazai vỗ nhẹ vai Atsushi rồi nắm lấy cổ tay cậu lật lên:

"Atsushi-kun, tôi cùng một người trong Tổ chức đã mang cậu về từ đống đổ nát và phát hiện được cậu có một năng lực thú vị. Cậu có muốn...?"

.

.

.

.

.

"Cái... Rõ ràng là nhìn thấy cậu hóa hổ mà! Sao ở đây lại không có dấu ấn hình Thánh giá nào hết ?" – Gần như hét lên, anh hoảng hốt khi nhìn thấy trên cổ tay của cậu trai trẻ chẳng có một dấu vết gì hết.

Thiếu niên tóc trắng xoay người lại rồi chậm rãi vén áo lên :

"Dấu ấn hình Thánh giá? Cổ tay tôi thì không có nhưng ý anh có phải là cái này chăng... ?"

Trên chiếc lưng trắng nõn xuất hiện một dấu ấn màu đen có hình dạng của cây Thánh giá to cỡ bàn tay đàn ông ngay vị trí của cột sống, trông nó chẳng hề kỳ quái chút nào, ngược lại có chút xinh đẹp và bí ẩn.

"Quả nhiên là có... Cậu càng lúc càng thú vị nha. Nhưng đây..."

Dazai toan giơ tay chạm vào những vết sẹo chằng chịt ở eo cậu nhưng Atsushi đã vội xoay người về và co đầu gối lên ngang ngực, cúi đầu nói khẽ:

"Chúng là do những trận đòn roi ở trại trẻ mồ côi mà tôi từng sống để lại."

Không để ý đến thái độ dè dặt của cậu nhóc, Kunikida hỏi :

"Nhóc từng sống ở trại trẻ mồ côi? Vậy tại sao tên này lại tìm thấy cậu tại đống đổ nát đó ?"

"À, nơi tôi sống có quy tắc là những đứa trẻ khi đã lớn sẽ bị đuổi đi. Và cách đây 2 tuần tôi vừa tròn 18 tuổi nên... Hẳn là tôi đã ngất đi sau những ngày dài lang thang đó."

"Vậy à?" - Dazai xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình rồi quay sang người thanh niên nghiêm túc đạo mạo bên cạnh nói tiếp: "Kunikida-kun, chúng ta nhận cậu ấy nhé ?"

"Tùy cậu, Thống đốc đã nói dạo này chúng ta thiếu nhân viên... Chỉ là tôi không hiểu vì sao cậu lại được trao quyền xét tuyển ấy nữa."

Kunikida nâng mắt kính, xoay chân bước ra ngoài trong khi thở dài ngán ngẩm. Mặc kệ anh ta, Dazai tiếp tục trò chuyện với cậu nhóc đối diện :

"Atsushi-kun, cậu nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Quần áo đã để sẵn trong nhà tắm, đừng cố miễn cưỡng bản thân mình quá nhé. Tôi có chuyện cần bàn với Thống đốc. Tạm biệt~"

"Sao cơ? Gì mà ở lại đây chứ? Chúng ta vừa mới gặp nhau mà?!!"

"Vâng, cảm ơn anh..." - Atsushi đáp lại trong vô thức, não cậu vẫn chưa tải xong cái mớ bòng bong này.

Ngay khi đối phương dứt lời, chàng trai tóc nâu đứng dậy vươn vai rồi rời khỏi phòng để lại người vẫn ngồi ngây ngốc trên giường bệnh. Chậc, thật đáng yêu mà!

 -------------------------------------------------

[Hết chap 3]

Dạo này bài vở nhiều nên chap này tui ủ hơi lâu. Sorry mọi người nha!!! Để bù đắp tui đã viết dài hơn bình thường đó cho nên đừng ghét bỏ tui mà T^T

- AsuramaruNana -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro