~Chap 8~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8: Danh chính ngôn thuận "gả" đi

-------------------------------------------------

Sawako đứng nhìn hai người trước mặt, ý cười lan đến khóe mắt.

"Này Akutagawa, còn nhớ điều kiện ta đặt ra khi giải quyết giúp ngươi sự vụ của Mori không?"

"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?" - Thanh niên áo đen nhướng nhướng mày.

"Ngươi, huấn luyện cho cậu nhóc này, 3 tháng".

Vẫn kiệm lời như mọi khi, thiếu nữ băng lãnh phun ra vài chữ vàng ngọc khiến cả hai người ở đó ngây ngốc:

"Hả??!"

"Đây là Atsushi, người mà ta khảo nghiệm lúc nãy. Năng lực cũng được nhưng thực chiến chẳng ra làm sao, cho nên 3 tháng này ngươi mau dắt cậu ta đi rèn luyện đi." Sawako thiếu kiên nhẫn nói.

"Tốt xấu gì cũng là người trong tổ chức của ngươi, cứ thế mà giao cho ta được sao?"

"Ai bảo đây là người trong tổ chức của ta?"

Càng nói Akutagawa càng cảm thấy phi thường khó chịu, kẻ trước mặt này có đam mê đặc biệt với việc úp úp mở mở, không bao giờ chịu nói thẳng ra:

"Vậy là sao?"

"Là người trong tổ chức của Dazai-san đáng kính của ngươi ấy, vì thế dạy dỗ cho tốt đi."

"Ra vậy... Có yêu cầu gì không?"

"3 tháng sau có thể thực chiến. Còn lại dạy thế nào tùy ngươi, miễn không chết là được."

Nói rồi mở cửa xe bước vào, vun vút lao đi mất.

...
"Cái quái?" - Sau khi bị quá tải bởi một nguồn thông tin khổng lồ, Atsushi vẫn đang xoắn xuýt nãy giờ bỗng trở nên thông suốt.

Đây là tình tiết bị bán đi???

"Anou..." - Thiếu niên tóc trắng khó khăn mở miệng nói.

"Đi theo tôi."

"Đi cái đầu anh đó mà đi!!!" - Atsushi âm thầm tạc mao trong lòng. Cả ngày hôm nay bị xoay như chong chóng, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đó có được hay không?

"Cậu còn muốn đứng đó tới bao giờ? Đây coi như là một phần trong giao dịch của bọn tôi đi, có điều tôi cũng không nghĩ cô ta sẽ tùy hứng đến vậy. Mà thôi, dù sao cũng có lợi cho cậu." Akutagawa buồn bực thở dài.

"...Có lợi?"

"Có năng lực mà không biết thực chiến thì cũng vô dụng. Vậy nên trách nhiệm của tôi bây giờ là biến cậu thành kẻ hữu ích một chút."

"À..."

Nói cũng đúng, từ trước đến giờ cậu vẫn quen với việc chạy trốn, nếu bây giờ có thể sử dụng được sức mạnh thuần thục thì hay biết bao, không cần phải lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác nữa.

Tuy còn có chút kiêng dè với người trước mặt này nhưng Atsushi vẫn nghĩ mình có thể đặt niềm tin vào anh ta một tẹo, dù gì cũng chẳng có gì để mất. Chỉ một lần thôi, cậu không muốn làm kẻ yếu đuối nữa.

...

Atsushi đưa tay chống cằm, đầu tựa lên cửa kính trong suốt còn mắt thì vẫn luôn nhìn cảnh vật bên ngoài từ khi lên xe. Không gian yên tĩnh đến lạ lùng khiến cậu cảm thấy hơi ngột ngạt, vậy nên chẳng còn cách nào ngoài việc tự ép bản thân ngắm rừng núi đã sớm khiến cậu phát chán.

Khoan đã... rừng núi? Đây là đâu???

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Thiếu niên tóc trắng khẽ nhíu mi, giọng nói mang theo vài phần bất mãn vì đã buồn chán quá lâu.

"Về căn cứ của tôi, cũng chẳng còn xa nữa đâu." Nam nhân hắc y khô khốc trả lời, song trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên vì "con thỏ trắng" mải mê cos không khí từ đầu đến giờ đã bắt đầu muốn nhe răng cắn người.

"Ừm, vậy à..." Một lời hồi đáp không thể nào vô vị hơn, bất quá cậu cũng không biết nói thêm gì nữa. Atsushi liếc nhìn thanh niên bên cạnh một chút rồi quả quyết dứt khoát... ngủ!!!

Không gian lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, có điều lúc này có hơi khang khác. Trừ bỏ âm thanh xe chạy trên đường, Akutagawa còn nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.

Akutagawa: "..." Thôi cứ mặc kệ vậy, coi như đây là khoảng thời gian ung dung bình thản cuối cùng trước khi cậu ta vào trại huấn luyện.

Một người tập trung lái xe, người kia thì đang say giấc nồng. Tuy rằng im ắng thật nhưng cũng hài hòa đến không ngờ. Nam nhân hắc y không nhịn được mà quay đầu sang nhìn thiếu niên bên cạnh một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại vì tư thế nằm không thoải mái. Hai mắt nhắm nghiền, bờ mi cong run rẩy tựa cánh hồ điệp chỉ chực vút bay. Gò má ôn nhuận trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hồng mấp máy theo từng nhịp thở...

Bộ dáng quả thực không tệ.

Mặc dù mới gặp lần đầu nhưng Akutagawa cảm thấy mình cũng có chút hảo cảm với người này. Có lẽ đã sớm mệt mỏi với việc đối mặt cùng đám người đầy bụng tâm cơ nên khi thấy được một người vô ưu vô lo, hắn dần trở nên thả lỏng hơn, xen lẫn còn có cảm giác khá ghen tị. Hắn ước mình cũng sở hữu được cuộc sống bình yên như thế.

An an tĩnh tĩnh hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi. Atsushi oáp một cái nhảy phốc ra ngoài, khéo léo giãn gân cốt đã muốn rã rời. Xung quanh bốn bề đều là cây cối rậm rạp, không khí tươi mát phà lên mặt khiến cậu cảm thấy khoan khoái.

"Cầm lấy."

"A? Vâng."

Thiếu niên tóc trắng tiếp lấy một chiếc chìa khóa, mặt lăng lăng chẳng biết chuyện gì xảy ra, hiển nhiên là não bộ của cậu vẫn chưa xử lý kịp loại tình huống diễn biến quá nhanh này.

"Phòng của cậu nằm ở khu B phía Đông, đi chừng 500 mét là đến. Bên kia là sân luyện tập, trước hết hãy đến rèn luyện cùng những người ở căn cứ đi." Akutagawa thần sắc đạm nhạt nói, không đợi người đối diện phản ứng đã nhanh chóng ly khai.

Lúc này Atsushi mới cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa nhỏ dẹp khắc số "13" trên tay... Bây giờ kháng nghị còn kịp không?

Cậu nhóc vừa đi vừa nghiêm túc suy nghĩ, nếu là trước đây, gặp phải sự tình bị người ta đẩy qua đẩy lại thế này, chắc chắn cậu sẽ xù lông nhím. Thế nhưng chính bản thân cậu bây giờ mới là kẻ đang khát cầu sức mạnh, quyết định này liệu đã là tốt nhất chăng?

Chỉ là miên man nghĩ như vậy, chẳng mấy chốc, Atsushi đã đến sân luyện tập - nơi bắt đầu của những "bi kịch" thảm khốc nhất trong đời cậu, và cả những kẻ đã đặt chân đến căn cứ.

-------------------------------------------------

[Hết chap 8]

Hầy, muốn cho thêm nhân vật phản diện pháo hôi xuất hiện mà thấy phân vân quá. Nếu chọn nhân vật có sẵn trong anime thì có lẽ không hợp lắm, bởi lẽ nhân vật nào cũng có điểm đáng thương, chẳng ai độc ác hoàn toàn. Nhưng mà tạo dựng thêm nhân vật mới thì các readers sẽ thấy khó trôi chăng? Haizzz, mấy thím góp ý giúp tui đuyyyy .-. *lăn lăn*

- AsuramaruNana -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro