#4-Shinran - Nhung Nhớ Tới Mức Không Chịu Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình yêu mấy khi tránh khỏi cãi vã. Nhất là khi đó là thứ tình cảm gà bông vẩn vơ giữa cậu chàng lắm mộng mơ và cô nàng hay hờn dỗi. Ý là, họ đều có cuộc sống riêng. Ý là, cãi vã chỉ là chất xúc tác, nhất thời khiến họ nhận ra bản thân cần đối phương thêm...
.

.

.
Ngày thứ rất nhiều trong rất rất nhiều ngày yêu. Cô ấy lại dỗi rồi.

Dỗi vô cớ.

Dỗi không lí do.

Dỗi là im lặng.

Không gọi điện.

Không nghe máy.

Không thèm đọc tin nhắn luôn.

Thật là...phát bực!!

Lòng bảo dạ mặc kệ, cho ai đó biết thế nào là "cơn thịnh nộ", nhưng trái tim lệch tâm, lại một mực không chịu nghe!

Đã như một thói quen, có những giờ, chẳng cần chuông chỉ điểm, tự khắc ôm lấy màn hình điện thoại, gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm dù nghe kệch cỡm nhất!

Có những ngày, ngồi trong nhà mà bồn chồn thấy lạ. Sóng lòng nối đuôi nhau đập cồn cào trong lồng ngực. Đã quen bị làm phiền rồi, im lặng quá không chịu được!

Có những mùa, ngoài xuân-hạ-thu-đông ra thì còn có "mùa thổn thức nhớ em". Mùa "đói" tình yêu hơn thường ngày. Chỉ muốn cùng ai đó nắm tay đi dạo trên phố!
.

.

.
Cuộc gọi thứ tám mươi tròn trong ngày hôm nay. Không người nhấc máy! Sốt ruột, bực mình ứ chịu nổi! Thỉnh thoảng cũng muốn giả ngơ, cũng muốn ghét, muốn quên người ta, khổ nỗi yêu vào nên dứt ra đâu có dễ...

Đây tức.

Đây chả thèm quan tâm nữa!

Đã thế,...

Đây bận rộn một tí cho quên người ta đi mới được!!
.

.

.
Chẳng là vừa hạ quyết tâm được năm giây, đặt chân xuống nhà được hai giây đã thấy cô gái nào tí ta tí tởn với ai kia. Nhìn kĩ thì ra...bác sĩ Araide!?!!

Xem kìa, trông cái mặt cười cười nói nói với nhau có ghét không. Ai đời con gái người ta đã có chủ rồi vẫn còn đi song song, đứng sát sàn sạt thế kia. Ồ, ngứa mắt quá. Cả cái cô nàng kia nữa, nói chuyện với người yêu nửa câu cáu, hai câu gắt thế mà với ông bác sĩ trông vui vẻ lắm, dạ dạ vâng vâng ngọt sớt. Tức. Tức thật! Sừng cắm từ đỉnh đầu lên mây xanh rồi mà bây giờ mới biết. Đã thế ông đây theo dõi tới tận cùng để xem hai cái người này đi đâu.

Ồ. Quẹo quán cà phê rồi à? Vào luôn. Trông sao cơ, cà phê thú cưng cơ, lãng mạn gớm nhỉ!
.

.

.
Mình bực quá, cứ thế vén ống tay, sắn ống chân mà phi vào. Mình chọn bàn gần nhất, lúp sau bàn đó một lùm cây. Đang bực mình, tức quá, tâm trí mình đi đâu mất, chẳng biết bạn nhân viên đang đứng cạnh từ bao giờ. Mình gọi đái khái một phần giống hai cái người kia, xem ăn gì mà phải rủ nhau vào tiệm cà phê thú cưng mèo, tình tình tứ tứ thế. Đã cáu sẵn, bạn nhân viên lại:"Anh ơi... Anh ơi... ", mình phát khùng! Chắc ông anh kia cũng chiêu đãi cô em xinh đẹp món gì sang chảnh lắm, nên nhân viên mới không tin mình đủ tiền, không cho gọi đây. Mình tự ái, thọc tay vào túi áo, rút thẻ ngân hàng kẹp vào tay:

- Từng này đủ chưa?

Thấy bạn nhân viên còn bối rối quá, mình lấy thêm cái thẻ nữa, khảng khái nhắc lại:

- Từng này?

Sau một hồi giằng co, chắc bạn nhân viên cũng ngoai ngoai, đành chiều theo ý mình. Không trách được, bộ dạng hiện tại của mình trông nhếch nhác hơn thường.

Mình ngồi, mắt dán chằm chằm, quan sát từng hơi thở của CÔ NGƯỜI YÊU và ông bác sĩ kia. Chà, trông kìa, người yêu thì một câu cáu, hai câu gắt, đứng với trai thì xí xớn, xí xớn, một câu dạ, hai câu vâng. Tức! Trông trông, còn bế rồi ôm ấp mèo. Con mèo gì mà đen sì, béo múp, tai lại vênh vểnh thế kia? Nhìn ngứa mắt chết đi được!

- Dạ anh ơi. - Tiếng bạn nhân viên gọi làm mình giật nảy. Chắc bạn ấy nghĩ mình đi ăn trộm hay biến thái đang quan sát CẶP ĐÔI KIA nên cứ đứng đó hoài. Để khẳng định mình BÌNH THƯỜNG, mình cầm dĩa, ăn miếng pate trên đĩa. Chà, lại còn ăn pate, chẳng lãng mạn gì cả, người gì mà thiếu kinh nghiệm. Ồ ăn cái này có vị lạ lạ, thấy hơi chua chua, lạt lạt, không đậm đà như pate mình hay ăn, càng nhai càng chát kinh lên được. Mình thấy ghê quá, không chịu được, giờ mới để ý bạn nhân viên đứng cạnh lí nhí:

- Anh ơi, cái này là...pate mèo...

Không thể tả nổi, vừa kinh vừa sốc, cứ thế mình lao một mạch vào nhà vệ sinh trong sự ngỡ ngàng của cả quán, cố moi móc bằng sạch những gì vừa cho vào mồm. Kinh chết, định hại mình hay gì mà gọi món này. Trần đời ai ăn được cái này không? Chẳng ngoài dự tính, mình vừa bước ra đã thấy bạn nhân viên xin lỗi túi bụi ngoài cửa. Mình bực quá, không lẽ nhân viên quán làm ăn thiếu trách nhiệm tới mức này, đưa nhầm pate mèo cho khách? Thế mà bạn ấy cứ khăng khăng bảo bàn bên gọi. Mình cũng chẳng rõ để làm gì, nhưng HẸN HÒ mà lại ăn pate mèo, trải nghiệm mới lạ nhỉ?

Mình thanh toán, ra về, vô tình lại thấy ai đó đứng ngoài cửa. Mình níu lại, cố tình đi ngang qua mà người ta lại giả ngơ, chả thèm để ý. Bực quá, mình bế xốc người ta lên:

- Em đi với ai mà không thèm nghe máy anh?

Ran giãy giụa, cào cấu mình, mặt đỏ au đòi xuống nhưng tất nhiên mình không chịu. Mình xiết em chặt hơn, trả thù cho nỗi mong nhớ bao ngày qua vì sự hờn dỗi vớ vẩn của em. Chắc bất lực quá, Ran bật khóc, cắn mạnh vào bả vai mình:

- Chứ lúc anh đi với người khác thì có sao đâu?

Mình ngớ người. Đi với ai? Cả ngày ở sở cảnh sát, lâu lâu ghé qua nhà sách, rảnh thì tập bóng, làm gì có cô gái nào? Ai nhỉ?

- Anh còn giả ngơ. Cái cô gái mà anh nói chuyện với Heiji, cô gái ngoại quốc trẻ đẹp, trắng trẻo, mắt to, môi đỏ, vòng nào ra vòng nấy, mây mẩy, dễ ăn dễ nuôi, giao phối tốt, đẻ con giỏi là ai, anh nói đi? Tôi thì chưa đủ "mây mẩy" để làm hài lòng anh đúng không? Anh nói đi!! - Em vừa gào, vừa khóc, nước mắt nước mũi quệt hết vào áo mình.

Mình cười, thấy cô ấy dễ thương. Lâu nay, những tưởng Ran quanh năm chỉ biết đấm đá, chẳng ngọt ngào được với ai, hóa ra lại đáng yêu thế. Mình càng cười, càng siết em chặt, em càng điên tiết, túm cổ áo, cắn mình đau hơn. Mình biết ý, thả em xuống, rút điện thoại, mở tin nhắn với Heiji cho em xem. Em mắt chữ O mồm chữ A ban đầu còn chẳng tin mình, nhưng về sau tâm phục khẩu phục hoàn toàn. Ấy ra, em ghen với...một con mèo! Cô gái trẻ đẹp người ngoại quốc mà em nhắc tới là con mèo trắng lai Anh-Pháp thuộc giống lông dài mình định mua. Chẳng là, mình đọc trên mạng thấy người ta nói, nuôi thú cưng khi đang yêu sẽ đem tới kết quả lâu dài và bền vững nên mình quyết định quất luôn một em về. Còn tại sao lại "mây mẩy", rồi dễ đẻ, là vì mình muốn đi tới lâu dài với em luôn, nghĩa là kết hôn, rồi...có con.

Nhìn Ran sụt sịt ấm ức, mình vừa thương lại vừa thấy đáng yêu. Ghét quá. Chỉ vì thế thôi mà em hờn dỗi, làm mình nhung nhớ tới không chịu được.

- Ghét Shinichi. - Em lí nhí

Mình thừa cơ hội, cúi xuống cắn má em:

- Ghét mà vẫn ghen.
.

.

.
Tối hôm đó, mình có ghé qua nhà riêng của Ran, tiện đường ăn trực. Hỏi ra mới biết, sáng nay em gặp bác sĩ Araide để đón con Goro mẹ Kisaki nhờ trông hộ mấy ngày đi công tác xa với bác Mori. Thảo nào trông cứ quen quen. Nhìn nó quận tròn trong lòng em người yêu, mình thấy ngứa mắt quá, lấy tay đẩy nó ra, cảnh cáo:

- Chỗ này là của tao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro