Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaito gõ nĩa và thìa lại với nhau vẻ mặt sốt ruột. Nhưng chưa kịp thưởng thức thì một giọng nữ chanh chua vang lên ngoài phòng:

- Cái gì?hết phòng? Ta ko cần biết ngươi dùng cách gì mau đưa ta một phòng hừ hừ!hoặc để ta nói với cha phá hủy quán của ngươi!

- Nhưng...

Ng tiếp tân khó xử lúng túng những ng trong phòng này cũng ko phải tầm thường a! người phục vụ còn đang cầu mong chủ quán mau tới thì cô gái đó nhìn phòng trước mặt cười khẽ sau đó đá văng của phòng.

Bang!!!

Khi mọi ng tập trung vào cô gái trước mặt, Shinichi lặng lẽ trùm đầu che đi gương mặt cô sau đó ngẩng đầu nhìn kẻ đầu sỏ phá hỏng bữa cơm của mk lạnh nhạt:

- Ko biết các hạ có chuyện gì cần giúp đỡ??

- Ta A.....

Nhìn một dàn trai xinh gái đẹp trước mắt, lời định nói ra lập tức nuốt vào ả cười kiêu ngạo:

- Hừ!bản tiểu thư muốn ăn ở đây!coi như ta ban phước cho các ngươi ăn cùng ta!

Im lặng....

Tiếp tục im lặng tập hai....

- Còn ko mau cảm tạ sao?đúng là một lũ hạ đẳng ko giáo giục!

Một chàng trai mắt híp sau lưng nói giọng khinh bỉ còn cô ta đứng trước cũng ko nói gì rõ ràng là ngầm đồng ý. Bọn họ ko thấy những ng trong phòng gương mặt đen như đít nồi,hakuba lạnh lùng:

- Vậy mời các hạ ngồi xuống Ă-N-C-Ơ-M!
Cô gái kia ngồi xuống từ từ xích lại gần Shinichi cười dịu dàng:

- Xin chào!em là Carl Yumi năm nay 11t,còn anh tên gì?

Miếng thịt vừa vào miệng lập tứ khựng lại cô nghĩ: họ Carl? cùng họ với Sabel sao?hừm...nhìn kĩ thì giống nhau thật đặc biệt là cái tính kiêu ngạo đó! Cả cái tính cướp đồ của ng khác...

- Này Shinho tớ nên trả lời sao đây?ng ta là con của nhà họ Carl mới nổi đó~

Giọng Shinichi vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô liếc xéo cậu:

- Đã biết rồi còn hỏi tớ sao?

- Ng ta là muốn hỏi ý cậu mà~

Cô nhếch mày đẩy cái ng mặt dày náo đó đang dính lấy mk:

- Thôi, khỏi làm bộ đi! Nghe cậu nói làm tớ rét lạnh đó!

Nhìn tên con trai đó ko chú ý tới mk mà còn ve vãn cô gái khác(cái đầu nhà ngươi ý) cô ta cảm thấy mk bị xúc phạm chưa từng có cầm tách trà nóng trên tay cười nham hiểm rồi ném vào mặt cô...

Rào!!!!!

Toàn bộ trà nóng đã hất đi cô ta cười:

- Xin lỗi lỡ tay cô ko sao chứ?tại cái tách trà nóng quá..cô ko sao chứ?

Nhưng nụ cười cô ta lập túc tắt ngấm tách trà kia quả thật đã hất trúng nhưng ng trúng ko phải cô mà là Shinichi.

Nhìn chiếc cổ trắng của cậu dần xuất hiện màu đỏ trong nháy mắt gương mặt cô tối sầm lại bỗng một vòng tay ấm áp ôm cô lại ngẩng đầu liền thấy Shinichi nhìn cô cười lắc đầu ý bảo chuyện này để cậu xử lí, mặc dù vô cùng tức giận nhưng cô vẫn nén sát ý lại cắn môi :

- Naosu*(chữa trị)

Vết đỏ trên cỏ cậu lập tức nhỏ lại và biến mất giọng nói lo lắng của Ran vang lên cắt đứt lời cô định nói:

- Shinichii cậu ko sao chứ ?để tớ chữa cho cậu!

Ran lại gần tay vừa sờ lên cổ cậu Shinichi cười nói:

- Ko sao! Shinho đã chữa cho mk rồi!

- Ko đc! Tớ ko an tâm,cậu ngồi yên để tớ xem nào!

Nhìn cảnh hai ng kia thân mật mắt cô lại lạnh đi mím chặt môi ngồi yên. Những ng còn lại cũng hốt hoảng lại gần cậu xem xét,Heiji tức giận:

- Cô đang làm cái gì vậy hả?

- Ko!ko tôi ko cố ý đâu...

- Ko cố ý?hừ!đc lắm chỉ một dòng họ mới nổi thôi mà đã kiêu ngạo như vậy dám hất nước trà vào đệ nhất công tước!

Kaito cười "dịu dàng" nghe Kaito nói những ng kia tái mét mặt nhưng lại cố chấp :

- To gan! Tiện dân lại dám giả danh công tước sao?

- Giả danh?

Nghe vậy Kaito liền cười lạnh:

- Đc!đc lắm!CHỦ QUÁN!

Giọng Kaito hét vang làm cho cả tòa nhà như muốn lung lay, ko bao lâu một vài tiếng chân gấp gáp chạy trên cầu thang, cánh của mở toang một ng đàn ông vẻ mặt hằm hằm xuất hiện nhưng khi nhìn thấy Kaito và những ng trong phòng dù ng khác có thể ko nhận ra nhưng ông ta làm bao nhiêu năm ở kinh đô sao lại ko biết những vị "đại gia" này ?lập tức hai tay ông ta xoa vào nhau cười nịnh nọt:

- Ko biết thiếu gia có chuyện gì cần sai bảo a~ à chỗ này hơi chật hẹp ko phù hợp với..

- Ko cần! tôi muốn ông đuổi cô ta ngay lập tức!

Theo hướng Kaito ng chủ quán lập chảy mồ hôi hột ko phải đây là vị tiểu thư của quý tộc mới nổi sao?thật khó cho ông a =_= , nếu ko nghe lời vị "đại gia" này thì quán của ông sẽ sập mà nếu đuổi vị kia thì quán của ông sẽ sập a~.

Khi ông ta đang mải suy nghĩ thì một giọng nói ẩn ẩn sát khí vang lên:

- Chủ quán!ngài ko nghe thấy hay là ko hiểu tiếng ng?!

Chỉ vừa nghe giọng nói, chủ quán lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ông gào thét: quỷ thần đất ơi!!!sao vị tiểu tổ tông này ...lại ở đây?đây là ...người dù có chết ông cũng ko muốn đắc tội a.... cười khan vài tiếng ông hét lớn:

- Ng đâu! Còn ko mau mời vị tiểu thư này ra ngoài!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro