seungcheol bị jeonghanie đánh u trán mất rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


seungcheol cầm điện thoại thủ thỉ cả đêm với yoon jeonghan không màng đến chuyện ngủ nghỉ, cũng may hôm nay là ngày cuối cùng rồi. nếu không lệch với dự kiến thì tầm chiều nay yoon jeonghan sẽ đến đón anh, cho dù cậu có không đến thì bản thân cũng sẽ tự giác bắt taxi về nhà của jeonghan.

choi seungcheol hôm qua không ngủ nên trời vừa nhá nhem sáng đã đuối sức ngã sập xuống giường, mấy đêm ở nhà không có giấc nào anh được trọn vẹn. chẳng hiểu sao trong lòng cứ dâng lên vài nỗi bất an hiếm có, seungcheol chợt nhớ lại khoảng ký ức lúc bản thân bị dừng ở bảy tuổi, có lẽ anh đã quá phụ thuộc vào yoon jeonghan rồi chăng?

ý anh là, với mấy lời thậm tệ do mẹ nói ra bình thường sẽ không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng đâu, bởi anh sớm đã quen rồi. nhưng từ khi được jeonghan đưa về nhà chăm sóc cẩn thận từng tí khiến seungcheol cảm thấy an toàn lắm, áp lực tiêu cực cộng thêm mấy triệu chứng lặt vặt từ căn bệnh rối loạn lo âu xuất hiện trước đó cũng không còn nữa.

thế mà mới về nhà có ba ngày đã khiến tâm tình anh như muốn nổ tung, cả người thi thoảng sẽ lảo đảo không rõ hình ảnh hay mấy cơn đau âm ỉ siết chặt lấy ngực không thể thở nổi, nói chung là cực kỳ bất ổn.

ngài giám đốc đột nhiên lại cảm thấy bản thân đúng là vô dụng thật, không biết jeonghan có phiền hà khi phải chăm sóc một kẻ gần như mất trí nhớ hay không? anh trăn trở không biết bản thân có đang trở thành gánh nặng của người kia hay không.

tự biến hóa câu chuyện đơn giản trở thành một mớ bùng binh rối ren không có câu trả lời, seungcheol cũng chẳng còn hơi sức suy nghĩ nữa mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tự trấn an với bản thân rằng yoon jeonghan sắp đến rồi.

"sắp được lại gặp cậu ấy rồi.."

°•°

jeonghan mấy hôm ở nhà một mình cũng không khá hơn là bao, cả ngày lịch trình chỉ xoay quanh ba trình tự: ăn - làm việc - ngủ. cái dáng vẻ ríu rít trò chuyện, đôi khi lại còn giận dỗi xong quay sang làm nũng muốn dỗ dành của người kia vốn đã trở thành thứ gì đó mặc định trong căn nhà này, mà khi thiếu đi lại cảm thấy vô cùng trống trải.

cậu lười ra ngoài muốn chết, nhưng cứ ở nhà một mình kiểu này thì có khi lại trầm cảm mất thôi.

tâm trạng buồn bực của chàng kiến trúc sư nọ chính thức bị kéo xuống đến chạm đáy sau khi nghe mấy lời tâm sự đêm qua của choi seungcheol, jeonghan lúc đó thật sự chỉ muốn lái xe phi sang, đón anh về nhà ngay lập tức. cậu cứ dằn vặt rồi lại âm ỉ đau xót trong lòng, cả người bất lực cũng chỉ có thể nói mấy lời dỗ dành bảo bạn chịu đựng một chút, mai là mình sang đón bạn rồi.

yoon jeonghan vốn đã sốt ruột nên lỡ miệng hứa sẽ hôn anh mười cái ngay khi về nhà luôn cho đỡ nhớ, còn hôn kiểu nào thì chưa biết, cậu lúc hứa cũng không có để ý đến.

"jeonghann, hôm nay tao lại có ca trực rồi!"

hong jisoo ở bên kia đầu dây cao giọng than thở, biết bao nhiêu ngày rảnh rỗi không chịu sắp xếp, sao nhất định phải là ngày hôm nay?

tâm trạng của yoon jeonghan cũng triệt để bị kéo xuống lần nữa sau biết tin, cậu thật sự không muốn sang đấy một mình đâu.

"tao phải đi một mình thật hả? huhu.."

jisoo chẳng còn cách nào cũng chỉ có thể bất lực thở dài, cố gắng níu kéo tâm trạng cậu đi lên bằng mấy lời an ủi động viên không đáng kể lắm.

tại yoon jeonghan vẫn buồn.

"ể?"

"hay mày đi cùng mingyu không?"

"hả?"

"tao mới thấy nó đến bệnh viện nè, dạo này không hiểu sao ngày nào cũng đến hết á, chắc bị táo bón."

jeonghan tỏ ý muốn từ chối vì cả hai vốn xa lạ không quen thuộc mấy, nhưng nghe đến việc kim mingyu có thể được xem là đại diện của ông nội lại khiến cậu đắn đo một chút, vì sao lại là đại diện ông nội?

"thì ông của seungcheol có hai người con, con cả là ba của nó đó, còn con út là mẹ của kim mingyu. chính xác thì seungcheol là cháu nội, mingyu là cháu ngoại, mà chung chung thì cũng là cháu à. với lại, ông nội tín nhiệm mingyu dữ lắm, mày không thấy nó cũng làm phó giám đốc hả? không phải dạng vừa đâu."

"à.. ra là vậy. nhưng mà mày nói nhiều quá nên tao chả hiểu lắm.."

bác sĩ hong tặc lưỡi chán nản, bảo cậu ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, để mình chạy đi tìm bảo kim mingyu một tiếng trước đã.


•°•

"wonwoo, em cũng đi cùng hả?"

"dạ, em nhờ soonyoung trực hộ ca chiều rồi anh."

jeonghan có hơi bất ngờ nhưng chung quy chính là hạnh phúc vô cùng, thế thì không cần phải đi một mình với người lạ nữa rồi.

nhưng mà sao ánh mắt của hai nhóc này.. nhìn nhau có chút khác thường ha?

như kiểu chó với mèo không đội trời chung ấy, thử khơi mào tí có khi lại bổ vào đánh nhau vỡ đầu.

kim mingyu xung phong nhận nhiệm vụ lái xe, jeonghan cũng rất biết phận mà nhanh chân chui tọt xuống hàng ghế sau, tí nữa còn phải ngồi cạnh seungcheol của cậu nữa mà.

"wonwoo, em với mingyu có chuyện gì hả?"

jeonghan tò mò nhân lúc mingyu chưa kịp vào chỗ đã thì thầm hỏi nhỏ, jeon wonwoo lại bảo chuyện này dài lắm, khi nào rảnh sẽ kể cho anh.



choi seungcheol phía bên này phải nói là cực kỳ háo hức, vali quần áo đã đóng gói tươm tất đầy đủ, chỉ chờ jeonghan đến đây nữa thôi.

"vui vẻ quá nhỉ? mày làm minseo giận rồi đấy, tháng sau về nhà thì khôn hồn mà biểu hiện cho tử tế vào."

mẹ choi vẫn còn giận lắm, rất không hài lòng về hành vi của anh ngày hôm qua, cho dù cho seungcheol đã mở miệng giải thích đến tận ba lần rằng bản thân mình không làm gì cả.

"con không thích bạn ấy đâu, mẹ bảo bạn đừng tới nữa."

"mày có ý gì? bây giờ bản thân chính là đồ mất não, người ta còn ưng màu là may rồi đấy. thật là, nhìn đến mặt là mặt bực cả mình. đợi cái bọn vớ vẩn kia đến thì cút ngay đi."

"ây dô what's up, bọn vớ vẩn tới rồi đây!"

kim mingyu rất tự nhiên mà khoác vai wonwoo tiến thẳng vào cửa, mấy lời cay nghiệt của người mợ đáng quý khi nãy lọt thẳng vào tai không sót một chữ.

cả hai đều không hẹn mà trực tiếp ngơ ra một lúc, ai mà khoác lác đi vào nhà thảnh thơi quá vậy? vẫn là seungcheol nhanh nhạy hơn chút, mắt vừa để ý thấy yoon jeonghan đã vội vã kéo vali chạy vù vù sang bên cạnh, ánh mắt mừng rỡ không nói thành lời.

"m- mingyu, bác sĩ jeon? haha, xin lỗi các cháu, mợ không biết là mấy đứa cũng đến.."

"nào nào, vào đây ngồi, để bác bảo giúp việc lấy nước."

jeon wonwoo đứng bên cạnh rất khinh thường mà cong miệng cười thầm, hoá ra nét mặt của con người cũng có thể thay đổi nhanh như thế, chỉ trong hai - ba phút.

"mợ của cậu đúng là đỉnh ghê."

mingyu nghe thấy anh quy chụp như thế liền cảm thấy rất không cam tâm, bàn tay không mấy đứng đắn chưa gì đã đưa ra sau, vỗ nhẹ vào mông của bác sĩ một cái xem như dạy dỗ.

"trong gia đình này chỉ có seungcheol là anh họ tôi thôi, anh đừng có đánh đồng kiểu đấy."

jeon wonwoo cau mày lườm nguýt cảnh cáo đối phương, ánh mắt sắc lẹm như có thể trực tiếp xuyên qua tròng kính, muốn lao đến cắn phó giám đốc một phát thật kêu mới vừa lòng bác sĩ.

"mợ đừng khách sao, bọn cháu sang đón anh ấy rồi về ngay thôi ạ. còn phải làm mấy chuyện vớ vẩn nữa chứ."

mingyu tươi cười làm lộ ra hai chiếc răng nanh tinh nghịch, trình độ cà khịa này thì quả thật là đại diện của ông nội rồi còn gì.

wonwoo lúc này quay sang bên cạnh mới phát hiện hai người kia đã đi đâu mất, sao lại bỏ trốn một mình như thế? đúng là cái đồ vô lương tâm, chốc nữa phải về mách hong jisoo mới được.

hai con người "vô lương tâm" đã sớm yên vị trên hàng ghế sau của con xe xịn từ lúc nào. hoá ra choi seungcheol vừa để ý thấy cậu đã chạy đến nắm tay người ta, lén lút kéo ra ngoài, thật sự nhớ chết đi được. jeonghan bị lôi đo còn chả biết cái mô tê gì, cứ ngồi làu bàu bảo mình chưa kịp chào bác, chưa kịp xin bác ra về thì lại bị seungcheol bưng mặt lên ôm hôn khắp nơi, ai bảo cậu nói nhiều quá làm gì.

"ưm.. bạn.. bạn buông mình ra đã.."

seungcheol quyến luyến chốt hạ cái chốc ngay môi mới tha cho ngươi kia, còn giận dỗi dẩu môi lên nói lý lẽ, yoon jeonghan lại định thất hứa đúng không?

"mình không có mà, nhưng mà đợi về nhà nhé?"

jeonghan ngại ngùng nhìn ngó xung quanh, có muốn hôn cũng phải tìm chỗ kín đáo mà làm chứ.

seungcheol bật chế độ câm điếc không nghe giải thích, liên tục dùng lại văn cũ bảo bạn không yêu mình chứ gì, bạn có người khác rồi phải không, yoon jeonghan xấu xa quá đi.. cùng 7749 lý do khác.

cậu lúc này kỳ thực là muốn gõ anh một phát lắm, nhưng nghĩ đến người kia đã chịu đựng biết bao áp lực trong mấy ngày qua thì lại mềm lòng, trực tiếp xuống nước dỗ dành bảo seungcheol đừng có dỗi mà.

"thế hôn cái nữa rồi về nhà mình tính sau nhé?"

ngài giám đốc đăm chiêu suy nghĩ một hồi mới quay sang phụng phịu gật đầu, kiểu gì cũng thấy phần lợi của mình nhiều hơn.

"bạn nhắm mắt lại đi."

"sao phải nhắm mắt?"

"thì bạn cứ nhắm đi."

jeonghan ái ngại có hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, nào ngờ đối phương lại xấu xa nhéo nhẹ vào eo cậu một cái rõ đau, seungcheol là muốn bạo lực trả thù chứ gì?

cái đó là một phần thôi, chứ choi tâm cơ sớm đã có kế hoạch hẳn hoi rồi. anh thừa dịp người kia hé miệng vì đau đã nhanh nhẹn chui tọt đầu lưỡi vào khoang miệng xinh xắn của đối phương, lợi dụng thân hình có phần to lớn hơn đè hẳn cậu xuống dưới thân mặc cho yoon jeonghan đơ cứng cả người, chưa kịp tiêu hoá hết một loạt hành động vừa xảy ra.

seungcheol không dễ dàng buông tha như lúc ở bệnh viện nữa đâu, bằng chứng rõ nhất là đầu lưỡi điêu luyện kia đã vồ vập ngậm lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè của jeonghan rất lâu, môi lưỡi dây dưa liên hồi cũng không có ý định dừng lại. yoon jeonghan ở bên dưới khổ sở muốn ngất, ngay lúc định hình được tình huống đã ngơ ngác vòng tay sang ôm chặt lấy cổ của người kia, nào ngờ nó lại là tiền đề giúp seungcheol dễ dàng hôn vào sâu hơn, cậu muốn dứt cũng không buông ra được.

tại seungcheol có cho đâu.

"lần sau ra ngoài còn động chạm kiểu thế là tôi đánh cậu đấy!"

"ơ hay, anh cũng thì thầm vào tai tôi mãi còn gì?"

"cái đó không tính! tôi sợ mợ cậu nghe thấy chứ bộ?"

"thế tôi cũng không tính, xem như hoà nhau đi nhé. anh vào phòng khám cũng động chạm tôi suốt chứ đâu?"

"nhưng tôi là bác sĩ mà!"

"thì tôi cũng là bệnh nhân này, anh lợi dụng tôi thì nói."

jeon wonwoo giậm chân tức muốn xì khói, sao trần đời lại có người ngang ngược vô lý đến mức độ này được vậy?

"aah!"

cũng không biết trong xe đã diễn ra tình huống gì, mingyu và wonwoo vào tới chỗ chỉ nhìn thấy seungcheol với cái trán sưng húp đang chu môi giận dỗi và yoon jeonghan đang níu lấy cánh tay liên tiếp hỏi han xin lỗi, còn cố gắng thổi phù phù vào chỗ bị u giúp người kia đỡ đau.

hai cái anh này đánh nhau trong xe đó hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro