#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jiwon đã ngồi ở tiệm cà phê cạnh nhà suốt cả buổi chiều đến trời tối.

Kim Hanbin quả thực không có nhắn gì cho gã sau những dòng tin nhắn gã nhắn cho cậu vào đêm hôm qua, mặc dù hệ thống hiện thị cậu đã xem được tin đó. Nguyên ngày hôm nay cậu cũng không đến nhà tìm gã.

Gã nhìn những cặp đôi ngồi thủ thỉ bên tai nhau những lời đường mật mà cảm thấy những người đấy thật hạnh phúc.

Gã đã trải nghiệm qua cái gọi là tình yêu đó được vài lần rồi, lần nào cũng dẫn đến một cái kết không mấy tốt đẹp là chia tay. Những người con trai đi ngang qua đời gã ấy, có người là gã từng yêu, cũng có người với gã chỉ là mối quan hệ mờ nhạt.

Hiện tại, gã không còn nhớ rõ hình ảnh của họ, gã chỉ nhớ cậu.

Tay gã đang lướt trên tài khoản mạng xã hội của cậu, mắt gã không bỏ sót một bức hình nào. Gã cảm thấy chính mình thật buồn cười, gã là người đã bảo cậu quên gã đi, nhưng chính gã lại là người không thể quên được người ta.

Tấm hình đầu tiên mà cậu đăng là trong phòng ngủ của cậu, giản dị với chiếc áo thun trắng khoác ngoài một chiếc sơ mi sọc caro trắng đen, xem ra đây là tấm ảnh mà gia đình đã chụp cho cậu. Cậu chỉ ngồi trên giường giơ tay chữ V và cười, chỉ là một nụ cười mỉm nhưng lại rất đáng yêu.

Gã cứ ngắm mãi bức ảnh, từ biểu cảm trên gương mặt cậu cho đến những nội thất trong phòng. Khi gã đảo mắt nhìn đến một vật để trên đầu tủ cạnh giường, gã bỗng đứng bật dậy.

Vật này là...

Vậy Hanbin chính là...

- Anh đã nhớ ra rồi phải không?

Bên cạnh gã vang lên giọng nói của cậu.

Gã từ từ quay sang nhìn vào đôi mắt của cậu. Không có câu hỏi "tại sao em lại ở đây" được thốt ra từ miệng gã. Thay vào đó, gã chỉ đứng nhìn cậu nói không nên lời.

Trên tay cậu là một món đồ chơi, một chiếc xe bus nhỏ chạy vòng quanh một sân vận động bóng chuyền. Tiếng nhạc phát ra từ món đồ chơi nghe thật mềm mại và du dương.

- Em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.

Cậu mở lời, ẩn trong sự điềm tĩnh của cậu chính là một nỗi xúc động không tên.

- Mười năm về trước, có một cậu bé mười một tuổi tên là Kim Hanbin. Cậu bé đen nhoẻm, vẻ ngoài khó gần, trong mắt bạn bè cùng trang lứa thì cậu bé trông thật khó ưa. Chính vì vậy mà cậu bé bị bắt nạt, vì cái tôi cao nên cậu bé không hề nói cho giáo viên hay gia đình biết. Cậu bé cứ âm thầm chống trả nhưng đổi lại là những chiêu trò ác ôn hơn. Cậu bé không có bạn bè, không có sở thích hay bất kì sở trường nào. Trong cái tuổi còn nhỏ như vậy, lần đầu cậu bé cảm thấy không có mục tiêu sống.

- Cho đến một ngày mùa thu, cậu bé với cái tôi cao ấy cũng bật khóc. Cậu bé chạy đến một con đường lạ mà cậu bé chưa hề đi đến, hai bên chính là những hàng cây lá đã ngả vàng. Cậu bé ngồi trên một chiếc ghế công cộng bên đường mà úp mặt khóc. Cậu cảm thấy tủi thân, đồng thời cũng tự trách mình vô dụng. Những chiếc lá vàng cứ rơi lên người cậu bé, cho đến khi có thứ gì đó chạm vào mái tóc cậu bé. Cậu bé chắc chắn đó không phải lá rơi, mà là một bàn tay ấm áp.

- Cậu bé ngước mặt nhìn lên thì thấy một anh trai có đôi mắt cười đang xoa đầu cậu. Anh trai này có vẻ ngoài trẻ trung, năng động và rất thân thiện nữa. Anh ta đã hỏi cậu bé rằng tại sao giữa mùa thu trời bắt đầu trở lạnh như thế này lại có một cậu nhóc ngồi khóc ở nơi này. Cậu bé lúc ấy không hề nói gì hết, chỉ thút thít mãi thôi. Lúc này anh ta lấy trong túi ra một chiếc hộp và tặng cho cậu bé. Cậu bé mở ra thì thấy trong đấy là một món đồ chơi, là một chiếc xe buýt đang chở những cầu thủ bóng chuyền chạy vòng quanh một sân vận động thu nhỏ, món đồ chơi còn phát ra nhạc nữa. Cậu bé như bị hút vào món đồ chơi ấy.

- Anh ta cười cười, bảo rằng nhà anh ta là công ty sản xuất đồ chơi, mà anh ta lại là một vận động viên bóng chuyền nên món đồ chơi này là quà mà gia đình tặng cho, chỉ có duy nhất một món. Nhạc trong món đồ chơi nghe rất nhẹ nhàng, gió cứ thổi, nhạc cứ phát, xe buýt nhỏ nhỏ ấy vẫn chạy vòng tròn, anh ta vẫn cứ nhìn cậu bé đang lặng lẽ ngắm món đồ chơi trong tay.

- Bỗng có một người đến gọi anh ta, người đó bảo rằng: " Này Kim Jiwon mau đi thôi nào, mọi người đều đang đợi một ngôi sao mới của giới bóng chuyền cậu đấy!". Lúc đấy anh ta chỉ gật đầu nói biết rồi. Cậu bé cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, cậu bé hỏi anh rằng: " Có phải anh rất giỏi bóng chuyền không?". Câu trả lời sau đó của anh đã khắc ghi vào tâm trí của cậu bé cho đến sau này.

- Anh ta nói với cậu bé rằng: " Rất giỏi thì anh không dám nhận, đúng hơn là anh rất thích. Trở nên gắn bó với nó và giỏi hơn là mục tiêu của anh. Một khi em có được một mục tiêu trên đời, thì mỗi bước đi trên đường đời của em đều trở nên ý nghĩa."

- Anh nhìn cậu bé lần cuối, đưa tay phủi đi chiếc lá vàng vướng trên tóc cậu bé, và anh chạm vào khoé mắt của cậu, khen cậu bé có một đôi mắt thật đẹp. Lần đầu tiên có người ngoài khen cậu bé đẹp ở một khía cạnh nào đó. Không phải là những lời chê bai khó chịu. Trong mắt cậu bé, anh ta chính là hội tụ tất cả những điều tốt đẹp trên đời. Cậu bé cứ nhìn bóng lưng của anh cho đến khi anh đi mất.

- Sau khi anh ta đi mất, cậu bé vội vã đem món quà chạy về nhà. Trên đường về nhà, cậu bé cứ cảm thấy lâng lâng trong lòng và cậu bé cứ cười mãi. Lần đầu tiên cậu bé cảm nhận được ánh sáng, lần đầu tiên cậu bé có được mục tiêu trong đời: vào được đội tuyển bóng chuyền quốc gia để được ở bên cạnh anh, để gặp anh mọi ngày.

- Cậu bé trở nên yêu đời hẳn lên, cậu bé nói với gia đình và cậu bắt đầu được cho học bóng chuyền. Cậu bé dần quen với việc bỏ ngoài tai những lời nói không mấy tốt đẹp về mình, tố cáo những hành động bắt nạt mình với gia đình và thầy cô. Ngoài việc học, cậu bé chỉ tập trung vào bóng chuyền. Những trận đấu có anh thi đấu, cậu không bỏ sót một trận nào, chứng kiến anh đang ở đỉnh cao của sự nghiệp. Cho đến khi một ngày báo đưa tin anh bị trấn thương, rút khỏi đội tuyển và biến mất khỏi giới bóng chuyền, cả thế giới của cậu bé dường như sụp đổ. Nhưng cậu bé vẫn kiên trì, mục tiêu của cậu bé trở thành tương lai vào được đội tuyển quốc gia, để một ngày nào đó gặp lại anh, đến bên cạnh anh.

- Sau mười năm, một lần đi trên đường, cậu đã gặp lại anh, nhưng anh lại một lần nữa biến mất khỏi dòng người. Cậu bé giờ đây đã lớn khôn, ngoại hình thay đổi một cách tích cực, có thể được xem là dậy thì thành công, quan trọng hơn hết là năng lực bóng chuyền của cậu đã trở nên tốt hơn qua từng ngày do không ngừng học hỏi và chăm chỉ luyện tập sau từng ấy năm tháng. Cậu về nhà nhìn vào món đồ chơi được giữ gìn cẩn thận với một niềm hưng phấn khi gặp lại anh, cậu cảm thấy có hi vọng, cậu thật sự nhớ anh. Không biết từ khi nào tình cảm của cậu đối với anh đã vượt qua tình cảm đơn thuần với thần tượng.

- Mọi chuyện diễn ra sau đó như một giấc mơ không thực, anh vô tình tìm đến cậu trên app kết bạn, cậu được đến nhà anh, được hôn anh, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, được anh nói những lời đường mật, được anh chứng kiến mình chơi bóng chuyền. Không còn gì hạnh phúc bằng những điều đó.

- Nhưng một lần nữa, anh lại biến mất, cậu đã thật sự rất lo sợ, cậu sợ sẽ mất anh. Cậu chờ và nhận được tin nhắn chấm dứt mối quan hệ này. Cậu không ngờ rằng là mình đã không khóc, cậu cảm thấy tim mình đau nhưng bằng mọi cách cậu đều phải cứu vãn mối quan hệ này. Việc đầu tiên là nói với anh tất cả sự thật.

- Vì cậu yêu anh.

Cậu đặt món đồ chơi xuống mặt bàn, nhẹ nhàng nắm lấy tay gã. Cậu nhìn thẳng vào mắt gã, chân thành và tha thiết.

- Thế nên, lần gặp gỡ ở trên phố ấy, không phải định mệnh cho ta lần đầu gặp gỡ, mà là duyên phận cho ta gặp lại nhau. Không phải cái nhìn đầu tiên, mà là ánh mắt dành cho một cố nhân. Anh không phải là một người qua đường, anh là người ở cuối con đường mà mười năm qua em luôn tìm mọi cách tiến tới để đến cạnh anh.

Tay cậu nắm chặt tay gã, hai mắt dường như chứa cả một bầu trời sao.

- Trong mười năm qua, dẫu cho ai đã quên anh đi chăng nữa, riêng em thì chưa từng. Nỗi nhớ em dành cho anh chỉ tăng qua từng ngày.

- Quên anh, em làm không được.

- Vì vậy, anh đừng bảo em quên anh, có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro