chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Yuri quỳ ở thư phòng một ngày một đêm.

Cậu từ trước đến nay chưa từng hạ mình, bất kể có đối mặt với kẻ địch hùng mạnh, thậm chí là bản thân chịu các vết thương lớn nhỏ, tập bóng vất vả, hay áp lực của cả nước… Dù gặp tình huống gì, trong mắt cậu, chưa bao giờ có hai chữ nhượng bộ. Nhưng lúc này, cậu tự nguyện quỳ gối vì người con gái ấy dù có vất vã hay khó khăng hơn nữa cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện

“Con muốn chung sống với Sica.” 

Mặc appa cậu mắng chửi thế nào, thậm chí còn đánh cậu, cậu là một người cứng cỏi, tinh thần kiên cường, không chống đỡ cũng không giải thích, có nói đến mấy, cũng chỉ có một thỉnh cầu.

“Không được!” ông Kwon đang nổi giận, từng chữ hét trước mặt cậu. “Mày làm như thế không thấy có lỗi với ba mẹ của con bé sao? Không thấy có lỗi với ba mẹ mày sao? Tao muốn mày chăm sóc Jessica, như chăm sóc cho em gái, mày lại, lại làm ra chuyện này!”

“Nhưng, em ấy không phải em gái con.” Yuri ngắn gọn cự tuyệt.

“Phải! Nó là con gái tao, dĩ nhiên là em gái mày!” Appa cậu nổi trận lôi đình.

Ông bỏ ra ngoài, để lại cậu trong phòng. Yuri  vẫn quỳ ở đó, không có ý định đứng lên.

Cũng như cậu không có ý định trốn tránh. Chuyện vỡ lỡ ra, cậu sẽ gánh chịu tất cả. Cậu chỉ muốn có người ấy người con gái của cậu Jessica , chỉ đơn giản vậy. Ba mẹ không thông cảm từ đầu đã trong dự liệu, cậu tin mình có thể chịu đựng.

Cũng như huấn luyện khắc nghiệt, khổ sở đều sẽ qua đi, sẽ trở thành trận thi đấu tốt đẹp, những vết thương trên người không đáng là gì. Kiên trì đến cuối cùng, nhất định sẽ đạt được cái cậu muốn.

Nhất định . Cậu đối với bản thân rất có lòng tin.

Appa cậu nổi giận giận đùng đùng không chịu nghe cậu nói, cậu cũng kiên quyết, bèn quỳ gối bất động trước bàn đọc sách. Tư thế mặc dù nhún nhường nhưng sống lưng thẳng tắp và vẻ mặt kiên định trên khuôn mặt đẹp của cậu, tuyên bố với mọi người quyết tâm cứng như thép của cậu: không đồng ý, cậu không đứng dậy.

Hai cha con cứ thế giằng co, không ai nhượng bộ ai, tính bướng bỉnh giống nhau như đúc.

Tận đến chiều, umma cậu xót xa mới lén bưng đồ ăn vào phòng. Dưới ánh nắng chiều, con gái bà vẫn quỳ vững vàng, hoàn toàn không định đứng lên, bà Kwon không chịu nổi hốc mắt đỏ lên.

“Con cần gì phải làm đến thế này chứ?” Nếp nhăn trên mặt bà trong một ngày như tăng nhiều thêm gấp đôi, bình thường dù ở nhà cũng đánh một chút son, trên người cũng đeo một ít đồ trang sức trang nhã, giờ không còn tâm trạng, mặt mày bi thương, dáng vẻ mệt mỏi già nua, khiến Yuri  nhìn thấy thì trong lòng đau đớn, nhưng cậu vẫn cắn răng, không nói tiếng nào.

“Ăn chút gì đi con, tiếp tục như vậy không phải là cách hay.” Giữa trời chiều ảm đạm, bà Kwon tận tình khuyên bảo, “Cả ngày ngay cả nước cũng không uống thì thế nào đây? Appa con cũng tức ăn không vô…”

Yuri  vẫn thờ ơ. Hai cha con này…

Khuyên nửa ngày, Yuri  hoàn toàn không lay chuyển, umma cậu chỉ biết thở dài bỏ đi.

Một tiếng sau lại đến, thức ăn nguội lạnh, còn nguyên. Con gái như pho tượng sống, động cũng không động.

Lại một tiếng sau… Không biết qua bao lâu, trời đã tối đen, bà Kwon bước vào thuận tay mở đèn, ánh sáng chói mắt khiến Yuri  hơi choáng váng.

“Yuri, con đứng lên chút ăn cơm đi.” Bà Kwon mệt đến nỗi giọng nói đã khàn khàn, khuyên đến không biết còn gì để khuyên. Xem ra, chỉ có thể dùng đến chiêu cuối cùng. “Con không ăn, Jessi cũng không chịu ăn, vừa phụ nấu cơm, vừa rơi nước mắt, cho là con chịu được, con bé làm sao chịu nổi chứ?”

Quả nhiên có hiệu quả, vốn không nhúc nhích, Yuri  ngẩng đầu.

“Con ít nhiều gì ăn một tí, như vậy Jessi mới…”

“Con đi xem em ấy.”

Bà Kwon còn chưa dứt lời, Yuri  đã giãy dụa đứng lên, nhưng vì quỳ cả ngày, chân đã tê cứng không còn cảm giác, nên chúi người tới suýt nữa ngã sấp xuống.

“Làm gì vậy? Con gấp cái gì?” Bà Kwon đỡ con gái, vẻ lo lắng hiện đầy trên mặt khuyên bảo: “Đừng như vậy, con trước tiên ăn một chút gì đi! appa con còn nổi nóng, con không nên gặp Jessi, bằng không để appa con thấy nhất định lại tức giận!”

Yuri  bất chấp, cậu chỉ toàn tâm toàn ý muốn gặp Jessica 

Bà Kwon lại hết sức kiên trì, kéo con gái lại, có thế nào cũng không bỏ ra. 

“Không được đi! Yuri, con muốn làm ba mẹ tức giận bao nhiêu nữa? Đủ rồi!”

Nhà cậu luôn là cha nghiêm mẹ hiền, umma cậu xem chồng con như trời, hầu như chưa từng to tiếng hay dữ dằn. Càng nói, giọng nói chẳng những khàn đi mà còn chứa nước mắt, khiến Yuri ngây ngẩn cả người, cậu không chịu nổi.

Nhìn thấy, nước mắt của umma

“Nhân lúc này, nghe umma nói, trước tiên đừng kích động được không?” Bà Kwon nhẹ giọng, hứa hẹn, “Umma sẽ đi xem Jessi, sẽ nói nó ăn cơm. Con ở đây suy nghĩ cho kĩ một chút, ăn một chút, đợi ngày mai… Hay sau đó, appa con bớt giận hãy nói chuyện đàng hoàng nha con.”

Mắt thấy umma đang khóc lóc kể lể, Yuri cũng không còn vùng vẫy nổi, phải miễn cưỡng đè nén ham muốn kích động chạy vội đến bên cạnh người yêu, yên lặng ngồi xuống.

Cảm giác rét lạnh thấu xương truyền đến, Yuri cắn răng nén nhịn.

Nhịn thôi, chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra, tình hình sẽ không thể tiếp tục tệ hơn nữa.

***

Nhưng, tình hình không có chuyển biến tốt đẹp.

Ông Kwon lúc bấy giờ đau tận tim, đối với cậu cực kì không thông cảm, Yuri mấy lần muốn giải thích, song cũng chỉ đối lấy im lặng lạnh băng chết người đáp lại, thậm chí còn là chữ “cút” không tình nghĩa.

Ông muốn cậu cút đi. Umma cậu ánh mắt mọng đỏ mấy ngày không hết. Còn Sica của cậu thì giam mình trong phòng, không bước chân ra khỏi nhà, Yuri hoàn toàn không có cách gì đến gần hay an ủi cô.

Chỉ cần nghĩ đến cô đang có biết bao hoảng sợ tự trách, tim Yuri càng chồng chất vết thương, như bị dao cắt còn hất cho mấy thùng nước muối.

Từ phòng chính ra đến phòng cô, đột nhiên như xa tận chân trời góc biển. Yuri không phải không thể đến phòng ngủ của cô, nhưng cậu đã hứa với umma tạm thời chịu đựng, không gây ra mâu thuẫn gay gắt khiến appa cậu càng thêm tức giận, nên cậu đang nóng lòng lại đau khổ gần sắp phát điên.

Bầu trời bên ngoài u ám, cuối cùng, vào xế chiều hôm nay có tuyết rơi.

Đầu tiên là từng bông từng bông bay xuống, sau đó càng rơi càng nhanh, đến buổi tối đã bắt đầu rơi dày, có thể đoán được là sáng sớm ngày mai mặt đất phủ đầy tuyết, và mấy ngày tới bùn tuyết sẽ làm đình trệ giao thông.

Yuri đứng lặng bên cửa sổ trong thư phòng. Từ nơi này, cậu có thể trông thấy xa xa trong gió tuyết phía sau căn phòng của Sica rọi ra ánh đèn yếu ớt.

Cô vẫn chưa ngủ sao? Có phải đang ngắm tuyết rơi không? Hay là vẫn nhìn bên này, cố gắng tìm kiếm dáng hình cậu?

"Sica à, Yul nhớ em ,nhớ rất nhiều có biết không"_ bất giác nước mắt cậu cứ chảy mà không kiềm lại được khi hình ảnh của cô cứ hiện ra , đậy là lần đâu tiên Kwon Yuri cậu một kẽ lạnh lùng đầy kiêu hãnh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối dù cho khi tập luyện có bị thương đến chảy cả máu , nhưng hôm nay chỉ vì nhớ cô lại có thể khiến cậu phải rơi lệ thế này. Cậu cảm nhận được trái tim mình đang rất đau, đau như thể chính nó đang tự vỡ ra, rồi tan chảy, dần dần biến mất khỏi lòng ngực, là cảm giác mất mát....

Yuri đã đoán đúng. Sica  giờ phút này cũng đang đứng bên cửa sổ, cô nép mình sau bức màn cửa, cố gắng phóng tầm mắt qua các vật chắn, bóng đêm dày đặc bên ngoài, và những bông tuyết bay xuống lả tả. Nhưng cô cố hết sức cũng chỉ thấy một dáng người thon dài mảnh mai thấp thoáng bên cửa sổ thư phòng.

Unnie của cô, người yêu của cô…

Gia đình của cô…_ Nước mắt khẽ lăng dài trên má trái tim quặng thắt từng cơn , sao lại đau đớn thế này 

Đưa tay tắt ngọn đèn trên bàn, bóng tối hoàn toàn bao phủ phòng cô, như bao phủ cả cô.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên bàn sách được dọn ngăn nắp. Thật ra, cả căn phòng đều được sắp xếp gọn gàng, không có vật dụng dư thừa, không có quần áo vất bừa bãi, không có sách vở hay đĩa CD vương vãi trên mặt đất, gấu bông, chăn mền trên giường được xếp cực kì ngay ngắn như trong quân đội. Nói cách khác, như không có người ở.

Cạnh cửa, có một túi du lịch.

Chờ đến khuya, Sica  rời khỏi bức màn che kín cửa sổ, bước ngang căn phòng cô đã quen thuộc nhiều năm, bước chân nhẹ nhàng trên thảm hơi chông chênh. Cô xách túi, im lặng, không kinh động đến ai, lặng lẽ xuống lầu.

Cả căn nhà im lặng không có bất kì tiếng động nào, mọi người hẳn là ngủ hết rồi.

Cầu thang làm bằng gỗ phải đi cẩn thận nếu không sẽ gây ra tiếng động; tuy phòng chính không nghe được tiếng động ở đây nhưng Sica  vẫn bước nhẹ nhàng.

Xuống lầu, xuyên qua phòng bếp tối đen như mực, chén, nồi, sạn, dao làm bếp, đều sắp xếp bên cạnh bàn để dễ thấy, tiếng tủ lạnh chạy ro ro vang rõ lại càng yên tĩnh đáng sợ.

Cô như cái bóng, lẳng lặng đi qua, tới cửa sau, đang định mở cửa thì ——

“Jessi.” Phía sau, đột nhiên có người gọi cô.

Sica  giật mình, tay phát run dữ dội, gần như không mở cửa nổi.

“Đã trễ thế này con muốn đi đâu?” Người đứng phía sau lại hỏi. Tiếng nói già nua mỏi mệt, là bà Kwon.

“Umma, con…” Mới mở miệng, Sica  lại tắc nghẹn.

Cô không dám quay đầu lại, cũng không dám nói tiếp, sợ umma sẽ thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, sợ khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của umma cô sẽ lại chẳng kìm lòng được, liền đổi ý…

“Con muốn đi đâu?” bà Kwon vẫn hỏi tới. Bà một mình ngồi trước bàn ăn, dường như hòa với bóng tối, nên Sica  mới không chú ý.

“Con, con muốn… con đi giúp bên Tiffany, có hoạt động, cần phiên dịch…” Cô vụng về giải thích, tiếng nói run rẩy, hơn nữa còn không dám quay đầu lại.

“Con nhìn umma đi.” Bà Kwon kiên trì. “Đã trễ thế này, bên ngoài tuyết lại rơi nhiều, con muốn đi đâu đây?”

“Tiffany tới đón con, cậu ấy chắc là đến rồi.” Sica xoay người, nhưng ánh mắt nhìn đăm đăm xuống sàn nhà, không nhìn thẳng bà Kwon. “Hoạt động ở thành phố F, hơi xa, tụi con muốn xuất phát vào buổi tối, ít nhất tranh thủ đến đó trước lúc tuyết lớn, khá an toàn… Buổi tối lái xe cũng không tắc đường.”

Đây không phải lần đầu Sica  tham gia hoạt động tương tự thế này, nên nói thế coi như hợp lý, nhưng lông mày bà Kwon vẫn cau chặt.

“Lần này đi mấy ngày?”

“Đại hội… tổng cộng bốn ngày ba đêm.” Sica  lắp bắp, “Con, con muốn đi mấy ngày, có lẽ đối với mọi người, đều tốt, có lẽ…”

Bà Kwon không nói gì. Bà lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn Sica  run rẩy như mèo con bị hoảng sợ.

Đã phát hiện rồi sao? Umma nhận ra cô đang nói dối sao?

Umma nhận ra được cô đang đau lòng và tự trách sao? Nhận ra cô có bao nhiêu khó chịu sao?

“Con chờ một chút.”

Rốt cuộc, bà Kwon nói chuyện. Bà đứng dậy, cử động có hơi chậm chạp, sau đó cởi áo len khoác trên người, loạng choạng đi đến trước mặt cô.

Vươn tay, bà Kwon cầm cái áo len còn ấm nhiệt độ cơ thể đưa cho cô.

Trong bóng đêm, Sica nhờ ánh sáng mờ mờ ngoài hành lang chiếu vào, thấy đôi tay đó đã già nua, không còn là đôi tay trắng mướt, mà đã hằn nếp nhăn cùng vết tích năm tháng.

Đôi tay đó, đã từng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từng nét từng nét, kiên nhẫn dạy cô viết nét ngang, nét sổ… Chữ viết lạ lẫm như vẽ tranh. Khi ấy Tống Lăng Tâm nói thế đã mang tới tiếng cười ấm áp hiền từ, khóe mắt nheo nheo để lại những nếp nhăn nho nhỏ.

Những năm gần đây, bàn tay của umma là của riêng cô.

“Mặc vào đi, dù vừa ra khỏi cửa đã lên xe cũng sẽ bị lạnh.” Tiếng bà Kwon cố nén cảm xúc, lọt vào tai dường như nghẹn ngào; dường như con dao cắt vào vết thương trong lòng cô. “Con đi lần này… giữ gìn sức khỏe.”

Sica  cắn chặt môi dưới gây ra vết thương thật sâu. Cô không dám lên tiếng chỉ cúi đầu mặc áo. Tình cảm ấm áp bao bọc tay cô, nhưng không thể truyền từ tay vào đến lòng cô.

Cô một mình rời bỏ nơi ấm áp đã nuôi nấng cô nhiều năm.

Từng bước từng bước, trên nền tuyết đầu mùa trắng tinh, lưu lại dấu chân chông chênh.

Nước mắt từng giọt không kiềm chế được lại lần nữa lặng lẽ lăn xuống.Dù có lau nhanh như thế nào thì nước mắt vẫn ướt hết má của cô, lăn vào môi, rất mặn, rơi vào trong tuyết, cô cũng không cúi nhìn.

Trong lòng mỗi người đã có một khoảng kí ức đơn thuần đẹp nhất, còn Sica, giống từng đợt bông tuyết, bay bay trên mặt đất trắng xóa.

" Tạm Biệt! Kwon Yuri . Em Yêu Yul rất nhiều , Yuri à !"

Sẽ không còn nữa vòng tay ấm áp của cậu ôm chặt lấy cô, sẽ không còn nữa giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai và sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng mà cô đã yêu rất nhiều và cả mùi hương cherry ngọt ngào của cậu . Tất cả …tất cả... đã thật sự kết thúc rồi    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro