Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Ngày đó, chỉ là một buổi chiều mùa hè bình thường. Sica hẹn bạn học cùng thảo luận báo cáo, sau khi tụ họp xong, lại bị hai đứa bạn thân kéo đi dạo phố.

Những thiếu nữ trẻ tuổi rảo bước trên đường lớn, nói chuyện ríu ra ríu rít như chim sẻ, trang điểm thật đẹp để đi dạo phố, đương nhiên là không thể thiếu quần áo, đồ trang sức, càng không quên uống trà, và ăn chút điểm tâm… Cả buổi chiều chủ nhật, các cô gái đi đến mức bàn chân mỏi nhừ còn cái miệng cũng thế, đúng là mệt chết đi được.

Đi dạo tới shop trang phục lót, Sica thật sự bị kéo vào. Tuy rằng cô cần phải mua áo lót mới, nhưng… vẫn thấy ngượng ngùng khi đi chọn mua cùng bạn bè.

“Nhìn xem nè! Cậu mua cho appa cậu, mua cho umma cậu cái này cái nọ, sao lại không mua cho mình chứ?” Cô bạn ở bên cạnh xúi giục, “Chưa từng thấy qua đứa con gái nào ngoan như vậy!”

“Cũng không phải thế…”

Tuy nói vậy, nhưng nhìn thấy nội y đẹp tinh xảo, Sica vẫn nhịn không được mà bị hấp dẫn.

Cô kỳ thật thích màu hồng phấn, kiểu dáng không quá cầu kì, như cái áo lót kia đơn giản, phối hợp chiếc quần lót nhỏ cùng màu, có đính nơ con bướm đơn giản, làm cho cô yêu thích không nỡ buông tay.

“Thích thì có thể mặc thử, bây giờ đang có giá đặc biệt đấy!” Cô bán hàng cũng mỉm cười phụ họa.

“Đi thôi đi thôi, mình với cậu cùng đi, mình cũng muốn mặc thử!” Cô bạn thân chọn được vài bộ, nhào đến Sica kéo đến phòng thay đồ.

Mặc thử vào một lần, thì ra kích cỡ bị nhỏ, cái móc cài hơi chật; nhìn đường kẻ ngực xinh đẹp kia, Sica phải đỏ mặt.

Ngay sau đó, vải rèm ngăn cách giữa hai gian phòng đột nhiên bị kéo ra!

“Jessi, cậu nhìn thử giùm mình …Ơ!”

Sica bị dọa đến hét lên một tiếng, theo phản xạ lấy áo bên cạnh che lên ngực, mở to mắt kinh hoàng nhìn cô bạn thân láu táu.

Cô bạn thân cũng trừng mắt nhìn… ngực cô.

Không kịp che giấu bộ ngực trắng nõn mơn mởn, chiếc áo lót màu hồng ôm lấy bộ ngực xinh đẹp cao ngất, phía trên thấy rõ dấu vết màu hồng—dấu hôn! Dấu hôn không thể giả được!

Sau khi cả hai bị dọa ngây người vài giây, cô bạn thét lên chói tai xông lại, kéo mạnh chiếc áo mà cô đang che:

“Đây là gì !Jessi, cậu có người yêu rồi sao? Sao chẳng thấy nói năng gì hết? Cho mình xem, cho mình xem!" (0_o chị ấy ít có nhìu chiện ghê)

“Không, không được mà…” Sica chột dạ mặt đỏ bừng, ra sức bảo vệ ngực, cố gắng thoát khỏi bàn tay sờ mó lung tung của bạn thân, không để cảnh xuân lộ ra ngoài.

Vừa la hét vừa ầm ĩ hơn cả nữa ngày, giãy giụa chật vật để thoát thân, vẫn la hét bảo cô bạn thân quay về phòng kia mà thay đồ, cô nhanh chóng đổi lại y phục của mình, tựa vào tường tức giận thở hổn hển.

Bị, bị thấy rồi!

Giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu tại trận, trái tim Sica nện thình thịch thật nhanh. Cô… hôm trước mới cùng Yuri gặp mặt, ngày ấy cậu tới bệnh viện trực thuộc đại học để tiến hành kiểm tra định kỳ, theo dõi chấn thương cũ bên gối phải của mình 

Chạng vạng chiều tối vốn nên trở về, nhưng Yuri vẫn đợi cô tan học, hai người ăn tối cùng nhau, sau đó còn đến bãi đỗ xe yên tĩnh phía sau sườn núi của trường học, mặc dù không có cách nào triền miên thỏa thích, nhưng kiềm nén không được nên đành hôn nồng nhiệt, cho đến nay cô còn nhớ như in cậu vùi đầu trước ngực mình, cô cởi bỏ áo, bị mặc sức yêu thương trong tình cảnh ngượng ngùng.

“Yul thật muốn ăn em luôn.” Đột ngột ngừng lại, Yuri hôn lên đôi môi mềm mại đỏ bừng của cô, thở dốc thì thầm, một mặt giúp cô sửa lại chiếc áo bị kéo lộn xộn. “Không sao, cuối tuần này có thể Yul về nhà, đến lúc đó…”

Cậu nói còn chưa dứt lời, nhưng hàm ý sâu xa, hứa hẹn một đêm nồng cháy, cùng với trong mắt cậu tràn ngập dục vọng, khiến cô nhìn thôi cũng muốn bỏng mắt.

Che giấu cẩn thận, che đậy bí mật ngọt ngào thật tốt, không ngờ, vẫn bị phát hiện.

Sica chạy trối chết, về đến nhà, cũng không kịp đem khoe những thứ mua được khi đi dạo phố cho bà Kwon xem, mẹ con cùng nhau bình luận nói chuyện phiếm, cô ăn cơm chiều qua loa, vội vàng thoái thoát muốn học bài, mà trốn vào phòng.

Nhưng đừng nói là học bài, cô ngay cả ngồi yên để viết vài chữ còn không được, cả đêm đều hoảng hốt trong lòng, tựa hồ như có chuyện gì kinh khủng mới xảy ra.

Không trải qua, sẽ không biết loại cảm giác ngập tràn lo lắng đầy khó chịu này. Sica trằn trọc suốt cả đêm, giống như ngủ chập chờn, nhưng vẫn nằm mộng, cảnh trong mơ trong rõ lắm, chỉ nhớ mang máng có người một mực đuổi theo cô, muốn kéo y phục của cô lại, kêu gào cần kiểm tra.

Không thể, không thể…. Đó là bí mật, cô không thể nói ra bí mật được…

Sau khi tỉnh lại, cô mệt đến mức như không được ngủ. Thảm nhất là, liên tục mấy ngày đều giống như vậy, căn bản ngủ không ngon, trong lòng luôn thấp thỏm lo âu, lại không thể tâm sự ra được.

Giày vò thật! Niềm hạnh phúc và tội lỗi cùng hợp lại thường xuyên giày vò, thúc giục cô.

Sáng sớm thứ năm, Sica lờ mờ tỉnh giấc trong ánh ban mai, lại là một đêm không ngon giấc, cô mệt đến không muốn mở to mắt.

Vẫn còn sớm, nhưng không biết vì sao, bên ngoài đã có tiếng xe. Người ở khu dân cư này, người lớn thì đi làm, còn bọn trẻ vẫn chưa tới ngày tựu trường, cùng lắm là người đến đưa báo mà thôi, vì sao lại có tiếng xe vang mãi không ngừng?

Sica đang nằm trên giường lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc đang hoang mang, thì điện thoại di động của cô vang lên.

âm thanh phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm, làm cho cô bị dọa nhảy dựng lên, chạy nhanh đến đầu giường, bắt máy di động.

“Công chúa ? Yul đánh thức em sao?” Là thanh âm thực mệt mỏi, giống như cũng trải qua một đêm không ngon giấc của cậu.

“Sao vậy? Sao Yul lại gọi tới giờ này? Xảy ra chuyện gì à?”

“Ừm…”

Sica chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên trĩu nặng, dự cảm của cô chẳng lẽ đã trở thành sự thật.

“Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?” Cô nghe tiếng mình run rẩy.

“Em trước tiên đừng sợ, là đội bóng xảy ra chút chuyện, có lẽ Yul không tiện trở về.” Yuri cố gắng nói qua loa hết mức có thể, không muốn dọa cô. “Em nói với appa và umma một tiếng, còn nữa, gần đây ra vào nhớ cẩn thận một chút, có thể sẽ có phóng viên đi theo làm phiền đến em và ba mẹ, cứ không trả lời là được.”

Cô xoay người ngồi xuống, nhìn xuống bàn chân trên sàn nhà bằng gỗ lành lạnh, chạy đến cửa sổ phía trước, vén lên một góc màn, nhìn lén ra bên ngoài.

Quả nhiên! Đúng là tiếng xe đã nghe được hồi sớm, có vài chiếc xe tụ tập ngoài cửa, những gương mặt xa lạ thò đầu ra nhìn, còn có người lấy camera ra, nhắm ngay nhà họ Kwon , giống như lấy cảnh, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Sica sợ tới mức hít một luồng hơi lạnh, vội vã buông rèm cửa sổ, dựa lưng vào tường, tựa như một tên trộm thất bại bị bắt quả tang, lập tức cười khổ, cô ở trong phòng mình, kéo màn lại thật kín, để người bên ngoài không nhìn thấy được cô!

“Sica à , làm sao vậy?” Yuri đương nhiên nghe được tiếng thở kinh ngạc của cô, lập tức cảnh giác hỏi.

“Bên ngoài có người.” Cô cố gắng làm cho âm thanh của mình bình tĩnh, không được quá kích động.

“Chắc là phóng viên. Không được mở cửa cho họ, không được trả lời phỏng vấn, có chuyện gì, lập tức gọi cho Yul, hoặc liên lạc với cảnh sát.” Yuri vô cùng nghiêm túc, dặn dò cặn kẽ.

“Rốt cuộc là chuyện gì,” cô lờ mờ cảm giác được đã xảy ra chuyện lớn, từng cơn khủng hoảng trổi dậy, toàn bộ đều toát ra từ giọng nói của cô.

Yuri trầm mặc vài giây. Cô đang hoang mang sợ hãi, khiến cho lòng cậu khẽ nhói đau.

“Yul sẽ cố gắng tìm cơ hội trở về giải thích với mọi người, trước tiên không phải sợ.”

“Nhưng mà…”

“Ngoan, nghe lời Yul đi.”

****

Lo sợ bất an gian nan trôi qua một ngày một đêm, hôm sau, vào lúc sáng sớm, lại lần nữa tỉnh lại trong ác mộng, Sica hé mở rèm mi hoen lệ, lẳng lặng nhìn thấy bóng dáng tuấn mỹ ngồi bên giường cô.

Cô còn đang nằm mơ phải không? Nếu không, tại sao trước mặt có thể là cậu?

“Lại nằm mơ?” Tiếng nói trầm thấp dịu dàng quen thuộc vang lên.

“Vâng.” Cô gật gật đầu, giơ tay chạm vào cậu, xác nhận sự tồn tại của cậu 

Bàn tay nhỏ bé bị nắm lấy. Yuri nhíu mày, 

“Tay em sao lạnh vậy? Em bị lạnh sao?”

Buổi sớm ngày hè vẫn cảm thấy mát, cô chỉ đắp cái mền mỏng nhỏ, hơn nữa vừa mới mơ thấy ác mộng, nên giờ quả thật có hơi lạnh run.

Ngay sau đó, cô bị cánh tay mạnh mẽ kéo lên, dựa vào trong cơ thể quen thuộc đầy ấm áp, ôm chặt như vậy, mặt của cậu chôn vùi vào mái tóc vàng mềm mại của cô, hít thở thật sâu hơi thở thuần khiết của cô.

Nhưng Sica lại trở nên thả lỏng. Ngay cả ngủ cũng không hề buông lỏng bản thân, nhưng khi ở trong lòng cậu lại chậm rãi thư thái.

“Em bây giờ đang căng thẳng, chịu áp lực lớn mới bị ác mộng, sao lại thế này? Bởi vì lo lắng cho Yul à?” cậu khẽ ôm cô, bàn tay cậu đặt sau gáy cô, dịu dàng xoa bóp cơ thể căng thẳng của cô.

“Không phải nói em đừng sợ sao? Phóng viên chính là muốn săn tin đội bóng của Yul, sao lại trở nên căng thẳng đến vậy?”

“Rốt cuộc có ai nghe xong những lời "đừng sợ’, liền thật sự không sợ, không lo lắng không chứ?” Cô bĩu môi lầm bầm, làm cho cậu khẽ cười.

Im lặng dựa sát vào nhau một hồi lâu, cậu lại hỏi: 

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Hửm?”

Cậu hiểu rõ cá tính của cô, cô bối rối bất an như thế nhất định là có nguyên nhân khác.

Ngập ngừng trong chốc lát, Sica mới khó khăn mở miệng, ấp úng nói ra lúc trước cùng bạn bè đi dạo phố, chuyện xảy ra khi mặc thử nội y, từ đó về sau, cô vẫn không thể thoát khỏi ác mộng.

Yuri đương nhiên vừa nghe đã hiểu liền. Tận sâu trong đáy lòng, Sica của cậu vẫn cứ sợ hãi sẽ có một ngày, quan hệ của họ sẽ bị phát hiện, sẽ tổn thương sâu đậm tới tình cảm yêu thương của cô với ông bà Kwon , sẽ khiến cho tất cả người ngoài chấn động.

Nhưng, giờ này khắc này, cậu thật sự không còn hơi sức đâu mà giải quyết chuyện này, hơn nữa nghĩ đến sẽ phải đối mặt với cơn bão táp…

Để cho cậu tiếp tục vuốt ve an ủi một chút…Để cho cậu giữ kín bí mật ngọt ngào, tiếp tục nói:

“Em mơ thấy có người muốn cởi quần áo của em? Sao có thể chứ, ngoại trừ Yul, còn ai có thể cởi quần áo của em?”cậu  khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu nịnh nọt pha trò làm cô cười theo.

Khí trời ngày hè đương nhiên mát mẻ, cô mặc áo ngủ hai dây liền thân, làn vải dệt mềm mại ôm sát lấy đường cong của cô, tay cậu lướt qua đôi vai thơm của cô, kéo một bên dây áo xuống, sau đó lại tới bên kia, áo ngủ mềm mại khẽ rớt xuống.

“Bị nhìn thấy gì? Hửm? Chỗ này, chỗ này à?!” Ngón tay dài điểm nhẹ lên bờ ngực trắng muốt của cô, dấu hôn đã phai nhạt dần, cậu vẫn cố ý di chuyển đầu ngón tay, thích thú đụng chạm vào da thịt non mềm của cô, khiến cho cô khẽ thở gấp.

“Không…Không được đi xuống dưới, Yul nhìn xem…ngay bên cạnh xương quai xanh kia…Ư…” Sica hết hơi sức nhắm mắt lại, nụ hoa ửng hồng bị ngón tay dài xoa nắn liền trở nên mẫn cảm, khẽ ngân thành tiếng.

“Em mua nội y mới à?” Cậu cắn vành tai cô, cúi đầu hỏi, “Cho Yul xem.”

“Không được…”

“Được, Yul muốn xem.”

Bị uy hiếp dụ dỗ, Sica không thể gây ầm ĩ, đành cắn đôi môi đỏ, ai oán liếc cậu một cái, vẫn đến tủ nhỏ bên giường lấy ra áo lót vẫn còn bọc giấy đã mua về từ trước vẫn chưa dùng qua.

Mở ra, cậu tự tay cầm lên chiếc áo lót đơn giản. Áo lót ren màu hồng bị nắm giữa ngón giữa thon dài ngăm đen của cậu, thoạt nhìn trông gợi cảm vô cùng.

“Rất đẹp.” Yuri ca ngợi, ánh mắt nồng cháy lại chuyển lên trên người cô, “Mặc vào nhất định trông sẽ đẹp lắm.”

"Giúp người ta mặc vào đi.” Sau khi can đảm yêu cầu, cô xấu hổ trốn vào trong lòng cậu , khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi vùi vào bên gáy cậu , khẽ thở gấp.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào động lòng người kia của cô, dù cho là người làm bằng sắt, cũng sẽ bị tan chảy. Đừng nói là giúp cô mặc nội y, cho dù là muốn cậu lên núi đao, xuống chảo dầu, Kwon Yuri cậu cũng có thể lập tức xông vào.

Đang tựa hờ thân trên, cô ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, xoay người đưa lưng về phía cậu, phô bày cái eo nhỏ nhắn, để bàn tay mạnh mẽ của cậu giúp cô mặc chiếc áo lót nhỏ xinh vào.

Chinh chiến trên sân bóng nhiều năm, không hề khẩn trương trong những lúc quan trọng, áp lực càng lớn thì danh tướng Kwon Yuri càng ném bóng chuẩn hơn, nhưng giờ phút này, chuẩn bị giúp người yêu cài lại nội y ở lưng, hai bàn tay lại phát run.

Quả thật xinh đẹp! Cậu thầm tán thưởng trong lòng. Mặc dù cậu luôn yêu thích màu đen, nhưng màu hồng thật xứng với làn da nõn nà láng mịn của cô, trong thanh thuần có quyến rũ. Cúp áo ren tinh xảo ôm sát vào đôi bồng đảo đẫy đà, đẹp đến mức làm cho người ta đầu váng mắt hoa, quả thực không dám nhìn thẳng, khiến bản thân cậu được mọi người tán thưởng với thân hình chuẩn hoàn hảo cũng phải cảm thấy ghen tị 

Nếu không bởi vì vào lúc thật sự không thích hợp thì….Aizz.

Quyến luyến khẽ hôn lên vai, Yuri vạn phần không muốn đỡ cô ngồi dậy đàng hoàng, đồng thời cũng buộc phải kiềm chế lại ý nghĩ không muốn cơ thể kia rời đi.

“Không thể tiếp tục, ba mẹ chắc sẽ thức dậy sớm, Yul nên xuống lầu trước.” cậu nhìn nhìn đồng hồ, âm thầm thở dài, “đợi lát nữa thông báo tình hình xong Yul sẽ đi liền.”

Khuôn mặt Sica ửng đỏ lên, nét mặt mông lung dần phai nhạt, cô chậm rãi tỉnh táo lại từ trong tình cảm dạt dào.

Thật sự đã có chuyện xảy ra, nếu không, Yuri sẽ không vất vả mệt mỏi trở về gấp như vậy, lại vội vội vàng vàng phải rời đi, chỉ vì giải thích mấy câu. Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được ư? Sự tình nghiêm trọng đến mức phải chạy tới chạy lui như vậy sao?

“Đừng lo lắng, coi em kìa, lại nhíu mày rồi.” Yuri quỳ xuống hôn người ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt lo lắng của người con gái, nhịn không được bật cười. “Yul biết, Yul biết, bảo em đừng lo lắng cũng vô dụng, cho nên, em cùng nghe đi. Chỉ có điều, em phải đồng ý với Yul là ngoan ngoãn ngồi nghe, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng lo lắng lung tung, chuyện cứ giao cho Yul xử lý là được, có nghe hay không?”

Bản tính của người trưởng thành thật sự là phát huy đến mức tối đa, Sica chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro