Chap 2 : Rung Rinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở dưới cổng trường, Baek Hyun chăm chăm nhìn anh, anh thấy ánh mắt của cậu nhưng chỉ thoáng qua 1 giây rồi anh quay người bỏ đi, tim cậu như hàng bị anh đâm trúng , đau nhói và quằn quại.
Trong lúc Baek Hyun đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh thì tiếng chuông điện thoại của Lu Han đổ máy kéo cậu về với hiện tại. Thấy Lu Han cứ vâng vâng dạ dạ khác hẳn với cách cậu ta nói chuyện hàng ngày, cho dù có là nói chuyện điện thoại bố thì Lu Han ũng chẳn vâng dạ thế.

Như đã thấy được ánh mắt nghi hoặc của Baek Hyun, Lu Han kể :

_ " thầy hiệu trưởng ngõ ý muốn tớ phát biểu trong ngày kỉ niệm của trường, vì tớ là ... 'thủ khoa' nhưng tớ từ chối rồi " - giọng cậu ta nhỏ dần rồi tắt hẳn.

_ " sao vậy? đây là cơ hội tốt cơ mà " - Baek Hyun cao giọng hỏi.

_ " à tại ... tớ không ... thích " - Lu Han ấp úng nói, Baek Hyun tinh ý nhìn vào mắt cậu ta nói

_ " nếu cậu ngại chỗ tớ thì không sao đâu! dù sao thì cũng qua rồi, cậu là niềm tự hào của tớ mà !! " - vừa nói cậu vừa giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lu Han. Mắt Baek Hyun lúc nãy còn có chút thất thần nhưng sau khi nghe Lu Han nói thì mắt cậu sáng hẳn lên, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ngày xuân. Lu Han thấy được nụ cười của cậu như nhẹ nhõm cả người vì cậu không hề tính toán với Lu Han về chuyện phát biểu trong ngày kỷ niệm với cả mấy ngày qua thấy cậu thất thần như vậy giờ thì lại cười tươi như vậy lo lắng trong lòng cũng vơi đi được ít nhiều. Đang vui vẻ nên Lu Han cũng chẳng ngại ngần kéo cậu đi tới trung tâm thương mại, bảo là để chuẩn bị cho ngày phát biểu, dù gì cũng là đứng trước toàn trường nên trau chuốt lại chút đỉnh là việc nên làm. Lu Han dẫn cậu đi khắp các quầy quần áo, quầy nào cậu ta cũng vào cũng thử nhưng chẳng được cái nào ưng ý, với các lí do hết sức vớ vẩn như :

_ cái này tớ thấy giống của bạn XXX

_ cái này thì na ná mấy cái ở nhà

_ cái này nhìn thường quá

_ cái này khó phối đồ

_cái này không phải phong cách của tớ

_ ......

Baek Hyun thở dài ngán ngẩm, trong khi Lu Han đang còn muốn rủ cậu vào quầy hàng tiếp theo thì cậu hít hà một hơi rồi nói :

_ " tớ mệt lắm rồi, đi mốt quầy này mà không mua được thì về nhé " - Lu Han gật đầu liên tục sau đó kéo cậu vào trong cửa hàng. lượn đi lượn về cũng chẳng được món được ưng ý Lu Han bỏ ra. Trên đường về, Lu Han gọi về cầu cứu người chị họ thân thiết còn Baek Hyun lơ đễnh đưa mắt nhìn vạn vật xung quanh. Cậu chợt cảm thấy nhịp sống ngày càng nhanh, dòng người tấp nập người đi học, người đi làm, họ đi qua như một cơn gió, đi rồi mất hút hẳn. Đang miên man suy nghĩ, một cơn đau ê ẩm từ bã vai truyền tới, có người dụng trúng cậu cánh tay to lớn của hắn va vào vai cậu. Baek Hyun 'a' lên một tiếng mọi người xung quanh không hẹn nhau cùng quay lại đổ dồn ánh mắt lên 2 người bọn họ, Baek Hyun và tên thanh niên to lớn kia nhìn nhau, cặp lông mày thanh tú của Baek Hyun vẫn nhăn lại vì đau còn hắn cúi xuống nhìn cậu , trong mắt có chút bối rối. Lu Han đứng bên đã ngắt điện thoại thấy tình thế không ổn lắm liền lên tiếng :

_ " Baek Hyun à, cậu không sao chứ " - nói rồi ném cho gã kia 1 cái lườm, sau đó Lu Han cao giọng quát :

_ " anh đi đứng kiểu gì vậy hả? " - tay Lu Han vẫn không ngừng xoa xoa vai Baek Hyun. .Thật ra thì cũng không có gì, Baek Hyun cũng chẳng đau lắm chỉ là lúc đầu có hơi ê ẩm nhưng giờ cũng chẳng đau nữa nên cậu cũng lên tiếng :

_ " không sao đâu, mình cũng không còn đau nữa, mình về kí túc xá đi " - Baek Hyun vừa nói, vừa nắm tay Lu Han quay người đi. Nhưng vừa quay lưng đi thì một giọng nói lành lạnh vang lên :

_ " đi tới bệnh viện kiểm tra đi, cứ vậy mà đi thì tôi sẽ thành tội đồ trong mắt mọi người đó " - sau đó hắn đưa mắt nhìn lướt qua mọi người xung quanh, cậu thuận theo ánh mắt của hắn thấy mọi người đang nhìn cậu và hắn có chút bối rối tản ra. Lu Han đứng bên khinh bỉ nói :

_ " nên thế " - xong cậu ta hừ nhẹ một cái, rồi hắn Lu Han ôm vai Baek Hyun đi trước còn hắn thong thả theo sau. 3 người họ cứ thế đi tới bệnh viện Seoul , hình như vừa có một vụ tai nạn, nên các bác sĩ, y tá đều bước chân vội vã. Baek Hyun ngồi trên chiếc ghế dành cho bệnh nhân nghe bác sĩ già chầm chậm nói :

_ " cũng không có gì nghiêm trọng chỉ cần chú ý 1 chút là được " - vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại của Lu Han đổ lên dồn dập, thì ra là bà chị họ thân thiết của Lu Han đã mang đồ đến và đứng trước của ký túc xá đợi Lu Han. Cậu thấy Lu Han vội nên cũng xua tay bảo cậu ta về trước vì cậu còn phải thanh toán viện phí và lấy thuốc nên sẽ mất nhiều thời gian hơn. Lu Han đang vội nên nói ' tớ đi trước nhé' rồi biến mất dạng luôn. Cậu cũng không vội, chỉ từ từ đi lấy thuốc, lúc đi lấy hóa đơn chuẩn bị trả tiền, thì có một cách tay nhanh hơn cậu đưa cho cô tiếp tân chiếc thẻ ATM màu xanh. Cậu ngẩn người nhìn anh, khi nhân viên trả lại chiếc thẻ Baek Hyun nhanh mắt nhìn thấy dòng chữ Kim Ji Woo, cậu nói :

_ " cho tôi số tài khoản của anh đi tôi sẽ gửi trả tiền cho anh "

_ " nếu cho cậu số tài khoản thì lúc nãy tôi để cậu trả tiền chẳng phải sẽ đỡ phiền phức hơn sao" - với cái giọng không cao không thấp pha chút mỉa mai hắn nói. cậu không đáp, chỉ cúi đầu đi ra cửa, hắn lại nói :

_ " kí túc xá của cậu ở đâu ?? tôi đưa cậu về "

_ " àh không cần phiền anh tôi tự về được, cảm ơn anh " - với cái giọng khách sáo cậu nói

_ " tôi sẽ thấy khó chịu lắm, dẫn đường đi " - giọng nói vang lên pha chút bực nhưng vẫn mang phong thái nhẹ nhàng. 2 người một trước, một sau chậm bước về phía kí túc xá. tới cổng, cậu bảo

_ " cảm ơn anh vì ngày hôm nay, tới đây được rồi " - cậu muốn đuổi hắn về để còn kịp lấy thư, nhưng đời nào như cậu mong

_ " cậu cứ vào .... " tiếng nói bị cắt bởi tiếng nhạc chuông điện thoại của hắn. sau đó cậu nghe hắn nói qua điện thoại:

_ " Tae ... à vâng tôi là anh của cô ấy ..... bệnh viện nào ... Seoul à .. rồi tôi tới ngay " - vẻ mặt hắn hiện lên chút vẻ hoảng hốt nhưng nhận ra có Baek Hyun ở đây thì vẻ hoảng hốt ấy cũng biến mất. Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi nói :

_ " cậu vào đi tôi đi trước " - nhìn thôi Baek Hyun cũng biết nhất định là em hắn gặp chuyện gì liên quan đến bệnh viện nhưng cậu thấy hắn vội cũng không hỏi chỉ 'um' nhẹ một tiếng.

Thấy hắn đi khuất, cậu mở hộp thư của ký túc xá ra thì thấy một bức thư nằm gọn trong đó. Môi cậu bất giác mỉn cười. Đang đưa tay vào cầm lá thư thì có tiếng người gọi cậu :

_ " Baek Hyun à, cậu làm gì vậy?? " - thì ra là Lu Han, Baek Hyun bỗng giật thót sau đó cười cười lấy lá thư ra. Lu Han nét mặt không biến sắc hỏi :

_ " vẫn chưa kết thúc sao? " - tuy chỉ là một câu nói bình thường nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút ý mỉa mai. Baek Hyun vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, Lu Han thấy vậy không nói gì chỉ thở dài một cái rồi bỏ lên ký túc xá trước, cậu tưởng Lu Han giận nên chỉ đứng ngay người nhìn theo bóng lưng của cậu ta, bỗng Lu Han dừng lại, rồi lên giọng nói :

_ " Tiện tỳ kia còn không ,au theo trẫm hồi cung !! " - tuy hơi cao giọng nhưng Baek Hyun vẫn nghe câu nói này đầy ý trêu đùa. Lu Han đúng là cũng có hơi giận nhưng mà nghĩ lại cũng chẳng có gì nên mới nói như vậy. Baek Hyun đáp :

_ " Vâng thưa bệ hạ " - 2 người cười cười nói nói đi về phòng

Đêm đã khuya, Lu Han đã ngủ say Baek Hyun vẫn đang còn ngồi trên bàn học, thấy Lu Han đã say giấc, cậu lấy lá thứ của Chan Yeol ra đọc, vừa thấy nét chữ cùa anh cậu đã nở một nụ cười. Nhưng lần này lá thư không còn được cậu đọc với nụ cười nữa bới anh nói : anh muốn gặp cậu, à không phải là gặp Lu Han kia. Tim cậu đập thình thịnh anh còn nói anh sẽ là người đại diện cho học sinh năm 3 phát biểu. Vậy chẳng phải anh và Lu Han sẽ có cơ hội gặp nhau sao?? Không phải cậu sẽ bị bại lộ sao?? Phải làm sao đây ??!!

-------------------------------------------------- by Wi Yi --------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro