Chap 3 : Buông tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sáng nay, Baek Hyun bị tiếng bước chân của Lu Han đánh thức,  Lu Han đi qua đi lại ngoài ngoài ban công, miệng lẩm bẩm những lời phát biểu mà cậu ta đã học thuộc.  Dưới ánh nắng ban mai của mặt trời, làn da của Lu Han càng thêm phần trắng trẻo và hồng hào, cánh tay mảnh khảnh đưa lên đưa xuống một cách nhịp nhàng như muốn diễn tả lời nói, cái miệng nhỏ nhỏ liên tục mấp máy. Nhìn cậu ta như vậy, Baek Hyun  cảm thấy như đang nhìn thấy một cậu bé dễ thương đang ôn bài, nhưng chính cái vẻ đẹp mỹ miều ấy lại làm lòng cậu lo lắng. Lo lắng bởi anh nhìn thấy vẻ đẹp này của Lu Han thì chắc chắn sẽ ' đổ ', còn cậu thì vẫn không đủ cam đảm để nói với anh, cậu sợ anh sẽ nổi giận vì đã lừa anh, sợ anh bỏ rơi cậu, cậu không muốn mất người bạn tâm thư này, à không phải là cậu đã quá ích kỉ, chỉ muốn anh là của mình cậu. Đang miên man với suy nghĩ, Lu Han đã đến bên cạnh cậu từ lúc nào, cậu ta nhẹ đặt tay lên vai Baek Hyun, hồ hởi nói :

_ " hôm nay nhất định cậu phải cổ vũ nhiệt tình cho tớ nhé !! " - ghe giọng thôi cũng biết Lu Han đã rất trông chờ ngày hôm nay, vậy mà vì Baek Hyun mà cậu ta có thể tử bỏ. Trong lòng Baek Hyun dâng lên cảm giác xúc động khó tả. Giọng nói có chút rung rung cậu đáp :

_ " Đương nhiên, nhưng cậu có vị trí nào đặc biệt cho Fan trung thành như tớ không ? "

_ " 1 vé cánh gà okiee không? "

_ " Cứ tưởng sẽ có vé V.I.P cơ ?? " -lời nói đầy ý trêu đùa.

_ " vé V.I.P bị mấy nhà đầu tư với khách mời của trường chiếm hết rồi, mà vé cánh gà cũng không nhiều đâu cũng được tính là vé V.I.P rồi " - nụ cười trên môi Lu Han vẫn không hề tắt.

     Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, Baek Hyun hối Lu Han đi thay đồ, 2 người ra khỏi cửa tung tăng đến hội trường. Lu Han đang ngồi trước gương để make up, Baek Hyun thì lon ton chạy đi xem hội trường náo nhiệt, vừa đi cậu vừa lẩm bẩm bài Beautiful. Chơi chán, cậu vòng xuống phía cánh gà môi vẫn mấp máy lời bài hát, ngay lối rẽ xuống cầu thang cậu vô tình đụng phải cánh tay của ai đó, Baek Hyun sợ hãi cúi mặt rối rít xin lỗi :

_ " Xin lỗi, xin lỗi, tôi vô tình thôi " - cậu không dám ngẩng mặt lên nhưng khi nghe nhười đó đáp lại

_ " không sao mà bài hát em vừa hát tên gì thế ? " - anh nhẹ giọng hỏi, lúc này cậu mới điềm tỉnh lại đôi chút ngẩng mặt lên. Là anh, là anh, là Park Chan Yeol, người mà cậu vẫn viết thư ngày đêm đây sao?! Là người mà cậu vẫn thương thầm nhớ trộm bấy lâu đây sao?! Baek Hyun chết sững người nhìn anh, cậu không thể nào mở miệng ra đáp lại anh, ánh mắt đọng đầy vẻ kinh ngạc hướng về phía con người cao cao kia. Nụ cười trên môi anh vẫn không tắt, anh mỉn cười tinh nghịch chờ cậu trả lời, nhưng thấy cậu phản ứng thế kia thì anh cũng rất bất ngờ. Dù vậy anh vẫn chờ cậu trả lời bởi thoáng trong một giây nghe thấy cậu lẩm bẩm bài hát kia, anh đã nghe được cái giọng trong trẻo, nhẹ nhàng đó và anh muốn nghe lại nó một lần nữa. Tứ đâu đó có tiếng giọng :

_ " Chan Yeol nhanh lên tới lượt cậu thử rồi này ! " - là cái giọng oang oang của thầy trưởng khoa

_ " dạ em đến đây " - anh đáp lại rõ rành nhưng sao giọng trầm trầm của anh lại kiến tim cậu giao động mạnh đến vậy. Nói rồi anh quay lại cười với cậu một cái rồi chạy lên bục gần chỗ thầy. Cậu như bị mọc rễ, chân không di chuyển được mắt thì cứ nhì anh trên sân khấu đang phát biểu thử. Trong mắt cậu là sự sững sờ có đôi chút hạnh phúc len lói, bỗng vai cậu có một cánh tay vỗ lên, Baek Hyun quay lại một giọng nói đã quá đỗi quen thuộc :

_ " tớ tìm cậu suốt đấy ! Sắp tới lượt tớ rồi mà sao tớ thấy lo quá " - Lu Han nhỏ giọng nói. Sau đó lại một đám người khác với những bộ trang phục bắt mắt bước lên sân khấu, Baek Hyun cũng không để ý , cậu chỉ an ủi Lu Han vài câu. Lu Han nói là hôm nay có lẽ sẽ ít sinh viên tới nên còn nhiều chỗ trống bảo cậu cứ tìm đại một chỗ ngồi trừ hai hàng ghế đầu là của khác mời. Lu Han quay lưng lên sân khấu, Baek Hyun cũng đi xuống hàng ghế số 3 tùy tiện một chỗ ngồi xuống. Hầu hết ánh sáng đều dồn vào sân khấu nên phía dưới rất tối Baek Hyun chỉ chăm chăm nhì lên sấn khấu nghe Lu Han trình bày mạch lạc. Hình như phía ghế bên phải của cậu có người ngồi xuống, tiếng sột soạt của quần áo làm Baek Hyun bị phân tán, cậu quay sang nhìn phía ghế bên phải nhưng tối quá chẳng thấy gì nên thôi. Một lúc sau bên phía bên tay ghế cậu có một tờ giấy note dạ quang, nét chữ được vẽ giống như mấy con mèo mập rất dễ thương, dòng chữ to và rõ ràng :

_ " Lu Han dễ thương quá đúng không ?? " - Baek Hyun vui vẻ nhận lấy tờ giấy hí hoáy vẻ lạ với font chữ con cún béo tròn cũng dễ thương không kém

_ " đương nhiên, bạn thân tôi mà " - cậu đưa mẩy giấy phát ra tia sáng yếu ớt cho người bên cạnh. Hắn vừa nhìn thấy tờ giấy thì không ngại hí hoáy viết vào rồi đưa cho Baek Hyun bằng 2 tay rất cung kính, cậu thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn nhận lấy tờ giấy.

_ " thật sao ? Anh đã viết thư cho Lu Han từ rất lâu rồi, anh rất thích em ấy và muốn tỏ tình, em giúp anh chứ? Chủ nhật này ngoài công viên gần trường nhé" - nét chữ tuy có chút nguệch ngoạc nhưng cậu vẫn nhận ra là anh. Thấy dòng chữ, tim cậu như thắt lại, nước mắt trực trào ra, tay run rẩy với lấy câu bút anh để trên tay ghế. Baek Hyun lẩy bẩy viết những nét chữ run run trên mặt giấy, chỉ là một chữ ' ừ ' thôi mà sao khó khăn quá vậy. Đặt tờ giấy trên tay ghế rồi cậu đứng dậy bỏ đi với đôi mắt ầng ậc nước, cậu chạy trốn bởi cậu chẳng còn cam đảm để ngồi đó nữa, chẳng còn cam đảm để đối diện với anh nữa. Baek Hyun vừa quay lưng đi thì có tiếng vỗ tay lác đác, thì ra là Lu Han vừa phát biểu xong, cả hội trường sáng trở lại. Mắt cậu chưa kịp thích nghi với ánh sáng lại còn đầy nước mắt thế này, thấy hoa mắt cậu vịn tay vào ghế bước nhanh, tuy khó khăn nhưng phải bước thật nhanh sợ anh sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu. Baek Hyun bước nhanh về phía cách gà, cậu thở hổn hển Lu Han thấy cậu như vậy cũng không khỏi lo lắng bảo :

_ " Hay là cậu về kí túc xá nghỉ trước nhé " - lúc đầu Baek Hyun toan đồng ý nhưng nhớ tới những gì Chan Yeol vừa nói thì cậu lại không yên lòng lắc đầu bảo :

_ " hôm nay tớ tới để coi cậu phát biểu mà " - cười một cái yếu ớt với Lu Han. Tiếp đó là tiếng nhạc, tiếng của MC, chương trình đã bắt đầu, phía sau sân khấu mọi người ra vào tất nập, ai cũng vội vã. Chỉ có Lu Han là nhàn rỗi ngồi tán dóc với Baek Hyun, tiếng nhạc trên sân khấu bỗng tắt kéo theo không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng MC giới thiệu đại diện sinh viên năm 3 Park Chan Yeol, Baek Hyun có chút mất tự nhiên quay sang nhìn Lu Han nói :

_ " tớ từ bỏ anh ta rồi " - cậu cong môi lên cười nhàn nhạt Lu Han thấy cậu nói vậy cũng chỉ ầm ừm vài tiếng Baek Hyun nói tiếp :

_ " Cậu thực sự từ bỏ Chan Yeol vì anh ấy là con vợ lẽ sao? " - giọng Baek Hyun đanh lại

_ " không ... thật ra.. " - Lu Han cứng họng ấp úng

_ " Là vì anh ấy suốt ngày học sao " - giọng nói có chút sắc bén vang lên đều đều

_ " Baek Hyun à, tớ chưa thấy cậu hồ hởi trả lời thư của ai như vậy, cũng chưa thấy cậu nhắc đến chuyện yêu đương bao giờ nên tớ... tớ mới " - giọng Lu Han nghẹn ngào nước mắt trực rơi xuống thì Baek Hyun đưa tay ra lau giọt nước mắt cho cậu ta :

_ " không được khóc, lớp trang điểm sẽ nhòe hết đấy, nếu cậu thích anh ấy thì không cần phải nhường tớ. Tớ cũng buông tay rồi " - Câu còn định an ủi Lu Han vài câu nữa nhưng có thầy trưởng khoa gọi Lu Han chuẩn bị lên sân khấu nên Baek Hyun cũng không giữ cậu lại. Trong lúc Lu Han đang ở trên bục thì Baek Hyun đứng ở phía bậc thang bên trái sân khấu dương mắt nghe Lu Han nói rồi cười một cái thật mãn nguyện như người mẹ tự hào khi thấy con mình vậy. Đang chăm chú thì điện thoại trong túi áo cậu rung nhẹ lên, hình như là điện thoại của Lu Han trước khi lên nhờ cậu giữ dùm, có một tin nhắn lạ đến. Baek Hyun cũng không có ý định xem nhưng cũng đang rảnh rỗi với Lu Han và cậu cũng là bạn thân, theo quán tính cậu bấm vào tin nhắn :

_ " Chào em anh là người thầm theo đuổi em lâu rồi! Hẹn em chiều chủ nhật 3 giờ công viên gần trường mình nhé <3 " - Baek Huyn cười buồn một cái rồi đưa mắt nhìn xuống phía khán đài, cậu thấy ở hàng ghế số 3 có luồng sáng nhỏ mờ mờ chiếu sáng, làm cho gương mặt ấy nổi bật lên ngay giữa một vùng tối, là gương mặt điển trai của anh trên môi còn vương lại nụ cười hạnh phúc thế kia, chắc hẳn anh thích Lu Han lắm. Đợi Lu Han xuống, cậu đưa điện thoại cho cậu ta bảo có tin nhắn Lu Han đọc rồi cũng không quan tâm lắm, rồi 2 người vui vẻ đi về kí túc xá. Buổi sáng chủ nhật đẹp trời Baek Hyun vươn mình tỉnh dậy, Lu Han ngủ giường bên vẫn đang ngủ ngoan lành, rồi ting một tiếng là tiếng báo tin nhắn của Baek Hyun vang lên :

_ " Chào em, anh đang ở công viên gần trường em có thể ra đây giúp anh chuẩn bị được không ? "

Baek Hyun sững người.

-------------------------------------------------- by Wi Yi --------------------------------------------------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro