Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu nói của Phác phu nhân tí nữa làm Bạch Hiền ngã ngửa. Bác đang đùa cháu sao?
"Bác, bác có nên suy nghĩ kĩ lại không ạ? Bác mới chỉ gặp cháu cách đây vài chục phút, nhỡ cháu là kẻ lừa đảo thì sao?"
"Mặt cháu ôn nhu hiền hòa thế này cơ mà, với lại bác tin con trai bác có mắt nhìn người" ( hẳn là ôn nhu hiền hòa =]] )
"Nhưng..."
"không nhưng nhị gì cả, quyết thế đi. Nhẽ nào cháu không muốn?"
"không phải ạ..."
"Thế thì được rồi, mai cùng ta đi làm giấy tờ xác nhận. À mà còn phải sắp xếp hành lí nữa. Tối nay ta sẽ đến đền để nói chuyện với trụ trì. Bây giờ thì Tiểu Hiền của ta nên về chuẩn bị đi, sáng mai sẽ có xe đến đón con" – Bà Phác cười hiền từ.
Bạch Hiền quay sang nhìn Xán Liệt cầu cứu.
"Mẹ, có cần gấp gáp như vậy không?" (qua lời chuyển của Hiền Hiền)
"không gấp, không gấp. Căn nhà rộng lớn mỗi ta và người làm, trống trải lắm a~" :'(
Rồi bà Phác cũng viết vài dòng vào mẩu giấy lúc nãy đưa cho Xán Liệt, và Xán Liệt lại viết vài chữ đưa cho bà Phác, không quên khuyến mãi thêm nụ cười nham hiểm. Rốt cuộc là 2 người đang toan tính cái gì mà không để cho Bạch Hiền biết vậy??????
Tối đó, Liệt Liệt đã về nhà ở 1 đêm, lại cộng thêm chuyện bà Phác nói lúc đó làm Bạch Hiền không tài nào ngủ nổi .
-------------------------------------------------------------------------------
Tại Phác gia:
Phác phu nhân rớm rớm nước mắt, đó là những giọt nước mắt khi gặp lại người con trai đã 2 năm li biệt. Dù bà không thể thấy bằng mắt nhưng bà có thể cảm nhận bằng trái tim mình.
"Liệt nhi! Sao con cho ta biết rằng con vẫn đang ở bên ta trong thời gian qua?"
"Vì con không muốn về cái nhà này, không muốn phải đụng mặt với tên khốn đó"
"Sau khi con hôn mê thì hắn bỏ theo người phụ nữ khác, cũng cuỗm đi vài món nữ trang của ta, nhưng ta không tiếc. Ngược lại còn thấy nhẹ lòng hơn, trút bỏ được gánh nặng bấy lâu nay"
"Con xin lỗi vì không bảo vệ được mẹ" – Rơm rớm theo.
"không sao. Giờ có Liệt nhi về với ta là tốt rồi"
Cậu ôm lấy người mẹ "đầy vết tích", nức nở. Xót xa về những gì mẹ phải chịu đựng, lòng căm hận người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con cậu. Rồi 1 ngày nào đó cậu sẽ để cho ông ta sống không bằng chết! Những thứ ông ta đã làm với mẹ con cậu, cậu sẽ trả lại tất. Cuộc đời không bất công với ai bao giờ, cho ta tài sản địa vị, nhưng lại cướp đi hạnh phúc yêu thương. Và từ đó cũng hình thành nên cái gọi là: gieo nhân nào gặp quả nấy.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau:
Sau khi đã làm thủ tục xong, bà Phác lái chiếc Aston Martin One-77 đen bóng nhoáng đưa Hiền Hiền về dinh =))

Hiền Hiền nhà ta khi thấy biệt thự nhà họ Phác mà chỉ biết ú ớ vài tiếng, hết nói nổi mà.
Hàng rào và chiếc cổng lớn uy nghiêm màu rêu hoa văn uốn lượn đầy nghệ thuật.
Có người đi ra, một bà lão tầm 60 tuổi tiến đến:
"Chào bà chủ và cậu chủ, hai người đã về"
Cậu chủ? Nghe sướng tai thật đấy.
"Bà à, bà không cần gọi lễ phép thế đâu ạ, chỉ cần gọi Hiền Hiền là đủ ạ"
Quản gia có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ của cậu, còn Phác phu nhân thì nhoẻn miệng cười hài lòng.
Bước vào, một lối đi ngoằn ngoèo khá rộng hiện ra với màu xanh của cỏ và bao nhiêu loại cây trang trí bắt mắt, có cả xích đu màu trắng tạo nên một viễn cảnh thơ mộng. Hết lối đi là cả cơ ngơi hiện ra trước mắt. Ngôi nhà rộng lớn được kết hợp giữa cổ điển và hiện đại xen lấn trắng, đen và xám. Trên lan can từng tầng có những chậu lan hồ điệp đỏ thắm rất trang nhã.
"Con vào trong tham quan dần, ta lên lầu 1 lát rồi xuống ngay" – Bà Phác dặn dò.
"Vâng ạ"
Bên trong thì nguy nga đừng hỏi. Chiếc cầu thang lớn nằm ngay trung tâm sảnh, bên trái cầu thang là phòng khách với bộ sô-fa đỏ sang trọng, chiếc tivi màn hình phẳng mỏng gắn trên tường tầm 70 inch, một cái đèn chùm mang phong cách cổ điển. Bên phải cầu thang là lối dẫn vào phòng ăn, trên giá là mấy chục chai rượu đủ loại. Sảnh rất rộng, phía góc có chiếc piano màu trắng nhìn thật lộng lẫy. Cậu chợt dừng ánh mắt về tấm ảnh gia đình nhà họ Phác, mặt ai cũng lạnh như tiền, trông thật lạnh lẽo. Đảo mắt sang chút là cả mảng tường lớn ốp kính có thể nhìn ra bên ngoài. Ngoài đó là vườn hoa rộng đủ màu sắc, có một số người đang chăm sóc.
Mải ngắm cảnh mà cậu không biết bà Phác đã đứng sau cậu từ lúc nào.
"Thế nào? Đẹp phải không? Sau này đây sẽ là nhà của con. Ta có thể đưa con đi tham quan một vòng" – cười trìu mến.
"Vâng ạ" – Cậu gật đầu tỏ vẻ háo hức.
Tầng trệt là gara với hệ thống camera giám sát rất chặt chẽ và phòng tập gym.
Tầng 2, 3, 4 bao gồm tất cả các phòng ngủ, nhiều không thể tả. Bạch Hiền được dẫn đi xem những phòng ngủ chính: của phu nhân, của Xán Liệt và của cậu.
Phòng của cậu cũng không tệ, phải nói là rất đẹp mới đúng. Một mảng tường rộng được ốp kính để nhìn ra vườn hoa và trên đó cũng là cửa đi ra ban công, Một chiếc ti vi màn hình phẳng gắn tường 70 inch, một chiếc giường rất lớn, ga giường và chăn trải màu trắng pha chút đen, tủ quần áo ốp tường rất rộng, một chiếc tủ lạnh đựng đầy đủ đồ uống và bánh ngọt, bàn trang điểm, điều hoà hai chiều. Sàn nhà được trải thảm đen, tường phòng màu trắng nhưng được vẽ lên các hình hoa văn uốn lượn màu đen. Phòng tắm đầy đủ tiện nghi mà lại còn rất rộng và sang trọng. Y như ở khách sạn vậy, có khi khách sạn còn thua xa ý chứ.
Cơ mà khoan đã! Sao lại có bàn trang điểm? Là phòng con gái?
"Phác phu nhân, tại sao phòng này lại có bàn trang điểm ạ?" – Biện Biện ngây thơ hỏi.
"Ờ thì trước cái phòng này dành cho người yêu Liệt nhi mỗi khi nàng ngủ lại. Cơ mà mãi chả thấy nó dẫn về mống nào. Là tự tay nó thiết kế từ a đến z đấy"
Nhà này đúng là không có ai bình thường mà :v
Gian bếp khá rộng rãi, có đầy đủ tất cả các vật dụng, nói khái quát là như căn bếp của nhà hàng năm sao vậy. Có cả đầu bếp riêng cơ mà :v
Sau đó là đi ra vườn hoa với đủ loại muôn màu muôn sắc, trong nhà kính trồng nhiều loài cây, hoa quý hiếm, vườn hoa cũng là nơi để ngồi hóng mát uống trà với bộ bàn ghế màu đồng rợp bóng râm nhờ chiếc ô lớn. Phía bên kia là bể bơi, bên cạnh là hàng ghế nằm tắm nắng. Chu choa! Nhà gì mà đẹp hết sảy! Phía sau ngôi biệt thự có gian nhà nhỏ dành cho người ở.
Nói thật, xem xong toàn bộ khuôn viên là Hiền Hiền nhà ta bị choáng toàn tập. Sao mà vừa lớn vừa đẹp vậy chứ? Chắc cậu đã phải tu nghìn kiếp luân hồi đến kiếp này mới được hưởng phúc ah~
"Còn một món quà nữa dành cho con, coi như là chào mừng con đến với gia đình này"
Phác mẫu bịt mắt Bạch Hiền lại, đưa cậu xuống gara. Lúc mở khăn ra thì trước mắt cậu là con McLaren F1 đen mới toanh, giá thị trường giờ cũng phải gần 1 triệu đô chứ ít ỏi gì, đúng là nhà đại gia mà :v
"Nó dành cho con thật ạ?" – không tin nổi mắt mình.
"Đúng vậy"
Nhìn con xe một cách trầm trồ thán phục. Mơ còn không dám, giờ lại được sờ tận tay thế này, chắc do ăn ở :v Cơ mà có một điều.
"Thưa, con không biết lái xe"
"Chuyện này đơn giản ý mà, ta sẽ tập cho con, vài ngày là đua xe công thức 1 luôn được rồi ấy chứ"
=.=
"Con cảm ơn Phác phu nhân" – Lại tiếp tục sờ với mó.
"Ta sai Xán Liệt đi làm vài việc từ sáng rồi, con cứ tự nhiên nhé, đi tắm cho thoải mái rồi ăn cơm tối, ta sẽ đích thân xuống bếp" – Bà Phác nói với vẻ hào hứng.
"Dạ không cần đâu Phác phu..."
"Từ giờ ta cấm con gọi ta là Phác phu nhân nữa, phải gọi là mẹ, là mẹ đó nghe chưa. Gọi sai ta phạt đó"
"Vâng thưa Phác... à không...thưa mẹ"
"Ngoan, đi tắm rồi xuống ăn cơm"
"Vâng ạ"
Ây cha! Ngâm mình trong bồn thật thoải mái á! Bao mệt mỏi xua tan hết, nhường chỗ cho sự tẩn hưởng.
Đứng dậy xả lại người lần nữa cho sạch bọt xà phòng, Bạch Hiền nghe tiếng gọi ý ới của Xán Liệt trong phòng mình, lại còn tiếng chạy huỵch huỵch nữa chứ.
"Ta đang t..."
Vâng! Hiền Hiền chưa nói hết câu thì tên kia đã dùng phép xuyên tường ngó đầu vào, còn cậu thì trong tư thế không mảnh vải che thân. Cậu nhìn hắn, hắn nhìn cậu. O_O
1
2
3
"Á! Tên biến thái! Cút ngay!" – Vớ đại cái khăn che chỗ nguy hiểm trước.
"Á! Mẹ ơi Hiền Hiền nó "nu-de" – Mồm miệng bằng cái loa :v
Đuổi nhau đánh đập chí chóe khắp nhà :v (đương nhiên với quần áo đầy đủ :v )
Và cả hai đứa phải viết bản tường trình cho Phác mẫu đáng kính vì cái tội làm mất trật tự.
"Giờ hai đứa tính sao?" – Phác mẫu nghiêm mặt hỏi.
"Sao là sao ạ?*mặt ngây thơ vô số tội* " – Lần này Liệt Liệt giao tiếp bằng giấy.
"Hắn! *chỉ chỉ tên bên cạnh* phải chịu trách nhiệm với con!" – cau có mặt mày.
"Trách nhiệm gì chứ? Cùng là đàn ông với nhau mà!"
"không biết đâu! Thế này thì làm sao ta dám vác mặt đi hỏi chồng, ý lộn, hỏi vợ được" – Bù lu bù loa.
Phác mẫu chỉ biết chép miệng ngán ngẩm, ung dung nói:
"Mai hai đứa đi đăng kí kết hôn luôn đi, ngày thì khỏi chọn, 14/2 là đẹp lắm rồi, ở nhà ta sẽ lo liệu mọi việc, về chỉ việc cưới"
O_O
O_O
O_O
"Mẹ! Sao có thể như vậy được?" – lại cái loa họ Phác, tên Hiền ( là con nuôi nên đổi cả họ rồi nhé, cơ mà hình như con dâu về nhà chồng thì cũng theo họ chồng luôn thì phải *giả nai* =]] )
"Con còn muốn sao nữa? chẳng phải hai đứa thích nhau sao? cái gì cần phải thấy cũng đã thấy hết rồi. Còn không mau cưới?"
Phác mẫu! Người thật bá đạo! Đây có gọi là ép hôn không? Bạch Hiền này còn chưa làm con nuôi nổi một ngày đã hóa thành con dâu tương lai rồi. Lại còn chọn đúng ngay valentine đi đăng kí mới chịu :v
"An-tuê! An-tuê!"
"Hiền Hiền! phải chăng con muốn chối từ đám cưới này?"
"Đâu ạ, chỉ là còn chưa hẹn hò đã cưới, như ăn cơm trước kẻng ấy"
"Thế con muốn sao nào? Ta chiều ý con"
"Con muốn hẹn hò trước rồi mới cưới, thế nó mới lãng mạn ạ"
"Ok, không thành vấn đề, miễn ta có cháu bế sớm sớm là được rồi"
"Mẹ! Con là con trai!" – lại cái miệng đấy đấy.
"Á ta nhầm, xin lỗi Hiền Hiền của ta ah~ sau này nhận con nuôi cũng không tệ"
"Con yêu mẹ nhất!"
"Ta cũng yêu con lắm Hiền Hiền à!" *xoa lưng Hiền*
Phác Xán Liệt đứng hình này giờ, khóe mắt giật giật, không nói nổi một lời. Tự dưng thành zai sắp có vợ? Thế là thế nào?
"Mẹ! Mẹ là hủ?" – Câu duy nhất có thể mở miệng ra hỏi.
"Ố sao biết hay vậy? Ta là hủ mấy chục năm nay rồi. Hố hố! *che miệng cười ý nhị*"
Thế mà giấu nhẹm bao lâu nay, chắc cái số con đã được định sẵn lấy thụ rồi. Mẹ à! Mẹ thật gian xảo quá đi!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Bộ này! Bộ này! Hay là bộ này? AAAAAAA! Sao chả có cái nào vừa mắt vậy?!!!!!!!" – Tiếng kêu thảm thiết vọng từ phòng Phác Bạch Hiền!
Một đống quần áo vất va vất vưởng tứ phía. Thử hỏi đây là cái phòng hay là chuồng heo? O_O
Cái số là mai ngày 14/2, chắc hẳn 2 bạn chẻ phải hẹn nhau đi chơi rồi :v lại cái số nữa là ai chả muốn đẹp lung thị linh trong mắt người yêu :v thế nên Hiền Hiền đang vật lộn trong mớ quần áo lộn xộn, không biết mai phải mặc bộ nào.
Phác mẫu hiểu tâm lí con gái, ý nhầm, con zai nên vào phòng xem thử, không lạ lẫm gì cái khung cảnh hiện tại, buổi đầu tiên hẹn hò mà, bà rất hiểu :v
"Hiền nhi, nhìn con thật khổ sở :v"
"Mẫu mẫu à, con không tìm được cái nào cả ah~" TT^TT
"Bình tĩnh. Tự tin. Không hấp tấp, hỏng việc bây giờ. Để ta lựa dùm con"
Đến lượt Phác mẫu lặn ngụp trong cái đống bùi nhùi đó.
""Bộ này! Bộ này! Hay là bộ này? O_O "
Kiểu này cũng bó tay rồi. không phải vì Hiền Hiền mặc bộ nào cũng xấu mà hoàn toàn ngược lại :v
"Thôi được rồi, mai ta sẽ gọi nguyên 1 dàn stylist đến cho con, khỏi lo chuyện quần áo đầu tóc nữa"
"Vâng ạ" :v
"Đi ngủ sớm đi, mai thành con gấu trúc thì nhọc lắm"
"Vâng. À mà mẫu, con có chuyện muốn hỏi"
"Con nói đi"
"Cái lúc ở bệnh viện ấy, con tò mò không biết mẫu và tên kia đã viết gì cho nhau?"
"Hề hề, cái đấy là bí mật quốc gia, cơ mà nếu con muốn biết thì sau khi trở thành con dâu ta rồi ta sẽ kể cho =)) "
"Mẫu đang dụ dỗ con đấy à? "
"Đâu có, chả phải con đã đồng ý làm dâu nhà ta rồi sao? Chỉ là chờ thêm chút xíu nữa thôi mà. Thôi đi ngủ đi, dây dưa mãi thế này thì đến sáng"
"Vâng "
Ngày đầu tiên đến nhà mới, trẻ Hiền không khỏi bỡ ngỡ với không gian xung quanh, lại cộng thêm ngày mai hẹn hò chính thức nữa, hỏi sao mắt cứ nhìn trần nhà mãi thôi.
Một lúc sau thì Liệt Liệt cũng ló cái đầu vào phòng, thấy Hiền Hiền đang lăn qua lăn lại trên giường, mất ngủ mà.
Hiền ngóc đầu dậy, hỏi:
"Ngươi cũng không ngủ được?"
"Uhm. Nghĩ đến buổi hẹn ngày mai ta hồi hộp quá" – Trèo lên giường nằm cạnh cục mầm.
"Ta cũng vậy ah! Kiếm trò chơi tạm đi!"
"không"
"Thế ngươi muốn gì?"
"Ôm ngươi ngủ như này này" – vòng tay ôm lấy Hiền Hiền.
Tiểu Hiền giờ là chú cún nhỏ lọt thỏm trong lòng của chàng trai mét tám. Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim, bây giờ cậu thực sự rất hạnh phúc. Bỗng chốc nghĩ tình yêu giữa người và ma đâu phải là không thể phải không? Miễn rằng cả hai đều có đối phương trong tim, biết tôn trọng đối phương thì dù có là gì đi nữa cũng sẽ vượt qua mà đi đến cực cùng của niềm hạnh phúc.
"Liệt Liệt!"
"Hử?"
"Ngươi...sẽ bên ta mãi mãi phải không?"
"Ừ"
"Cảm ơn ngươi"
Bạch Hiền cười mãn nguyện, đáp lại cái ôm bằng 1 nụ hôn. Phác Xán Liệt nhất thời chưa kịp thích ứng, mắt to tròn nhìn cậu nhưng rồi cũng theo. Thân nhiệt cả hai ngày một tăng, Xán Liệt chủ động dùng lưỡi tách hàm răng Bạch Hiền và chiếm lấy khoang miệng, Hiền Hiền mơn trớn môi Liệt Liệt như trêu đùa rồi cậu cắn vào đôi môi căng mọng ấy một cái.
"Ya! Ngươi hư quá! Sao cắn ta?"
"Yêu thì mới cắn chứ!"
Hiền Liệt nhìn nhau cười rồi lại tiếp tục nụ hôn sâu. Và đêm đó, hai người thực sự là của nhau...
( au: tính viết NC cơ mà nghĩ đã trong sáng từ đầu rồi thì cho trót luôn, hẹn lần khác hem =)) thực tình là au không có tài viết H đâu :v )
Sáng ra Phác mẫu xộc thẳng vào phòng gọi con zai dậy ăn sáng và đã thấy cảnh tượng không nên thấy. Bạch Hiền vẫn còn ngủ say trong tình trạng không quần áo, trên người vỏn vẹn mỗi cái chăn che phần dưới :)) và Xán Liệt cũng vậy.
Khoan đã! Tại...tại sao bà lại có thể nhìn thấy Liệt nhi? Còn rõ từng đường nét trên khuôn mặt nữa. Tiến lại cạnh giường, bà sờ từng bộ phận trên khuôn mặt, là Xán Liệt của bà thật rồi! Là thằng con trai bao năm nay bà không được thấy. Chân tay Phác mẫu bủn rủn không còn sức lực, cố gắng cầm chiếc điện thoại và bấm số.
"Y tá Trần! Xán...Xán Liệt còn nằm đó không?"
"Thưa bà! Cậu chủ vẫn thế, không có tiến triển gì ạ"
Chưa nhập hồn về xác nhưng sao lại có thể hiện lên rõ ràng thế được?
Phác mẫu nấc nghẹn vì sung sướng, reo to:
"Hai đứa dậy ngay cho ta!!!!!!!!"
Liệt Hiền bật dậy ngay tức khắc, suýt nữa còn bị lộ hàng :))
"M...mẹ! Sao mẹ lại vào đây?" – Tròn mắt kinh ngạc.
Bà Phác ôm chầm lấy con trai, nức nở:
"Con trai! Ta thấy con được rồi, sao con lại hốc hác thế hả?"
O_O
Cả Bạch Hiền và Xán Liệt đều trố mắt ngạc nhiên trước câu nói của Phác mẫu. Hiện thân thật rồi? không đùa chứ?
Xán Liệt nhìn xuống, sờ mó khắp người và giờ mới để ý đến cái cảnh tượng đang diễn ra.
"Mẹ, mẹ đã thấy được những gì?"
Phác mẫu bối rối chả biết nói gì nữa, đành bao biện:
"E hèm! Hai đứa mau mặc quần áo rồi xuống nhà, thực thi!"
"Vâng!" – Đồng thanh đáp nhưng vẫn ngồi chình ình trên giường cả đôi.
"Còn ngồi đó?"
"Mẹ không ra thì sao con dậy mặc đồ được"
"Được lắm! Chưa cưới xin mà đã động thủ với nhau rồi ha?" – Phác mẫu cười gian tà.
Cả đôi chỉ biết nhìn nhau e thẹn, mặt đỏ bừng bừng.
Phòng khách:
"Mẹ! mẹ thấy Liệt Liệt?"
"Uhm. Trên giường con" – vẫn không quên châm chọc =))
O_O
"Mẹ thấy?" – Liệt hỏi lại lần nữa như muốn khẳng định.
"Cả nghe được giọng nói nữa, điều này thực sự rất lạ, mặc dù chưa nhập hồn về xác"
"Mẹ thấy con mẹ bây giờ thế nào?" *vênh*
"Đương nhiên là chả có gì thay đổi, vẫn xấu trai như ngày nào"
"Mất hứng, nhìn mẹ chả có chút mảy may gì là vui sướng cả"
"Thế ý con như nào? Ta phải hô to cho khắp làng khắp xóm là Liệt nhi đã về à?"
"Thật lạnh lùng "
"không có con trong mấy năm qua nên bản tính đó đã lấn át phần ấm áp rồi"
"Phũ!" TT^TT
"Đáng ra con hiện hình là một điều tốt nhưng bỗng dưng ta có dự cảm không lành. Được rồi, cái này thuộc vấn đề tâm linh, ta sẽ nhờ trụ trì tìm hiểu, hai đứa mau sắp xếp đi chơi đi. Tuyệt đối chưa đến mai chưa được về"
"Thế bọn con ngủ đâu?"
"Khách sạn hay nhà nghỉ thì tùy. Chẳng phải đêm qua đã đóng phim chưởng với nhau xong rồi à?"
"Mẫu à! Mẫu thật đen tối" TT^TT
"Stylist đang chờ, còn không mau đi chuẩn bị, chờ ta đá đít sao?"
Toàn thích dọa người ta thôi à :P
Sau một lúc thử đồ vất vả thì đi đến kết quả cuối cùng là cả 2 mặc áo hoodie supreme đôi cho nó lành (cái áo mà Chan mặc ở sân bay Gimpo hôm 14/4/2014 ấy, Baek cũng có 1 cái nhưng mũ màu đen)
Trước khi đi Phác mẫu còn kéo Hiền Hiền lại hỏi một câu mà khiến cậu phải câm nín =))
"Hiền Hiền! Nói ta nghe, tối qua là đứa nào trên? Đứa nào dưới?"
=..=
Xán Liệt thay đồ xong, tiến lại.
"Đương nhiên con của mẹ rồi, đấng nam nhi ngời ngời cao to lực lưỡng thế này sao có thể nằm dưới" – cười nham hiểm.
"Mẫu! Cấm nghe tên kia nói xằng. Là con nằm trên, con nằm trên!" – Quay sang Xán Liệt – "Chính tối qua ngươi chủ động nằm dưới để ta đưa lên đỉnh còn gì"

Phác mẫu: O_O ....
"Đâu có, ta lật ngươi lại rồi còn đâu, con trai gì mà yếu xìu, mới 2, 3 lần đã lê lết la liệt rồi"
Phác mẫu: O_O ....
"Đừng đặt điều! Là ta nhường ngươi nằm trên thôi, để xem sau này ta có lật ngươi xuống không "
Phác mẫu: O_O ....
Ôi mẹ ơi! Chả khác gì xem live luôn. Hỏi có mỗi một câu mà biết luôn tường tận từ đầu đến đuôi còn 2, 3 lần mới lật nữa chứ. Hai đứa định hại não bà già này à? Cơ mà lão phu nhân ta thích =)) Phải có cách nào để biết đứa nào công, đứa nào thụ chứ? :v

"2 đứa hành nhau thảo nào sáng nay đứa nào cũng đi đứng khó khăn =)) đau hông, đau mông lắm không các con? =)) thôi thì đi chơi đi cho bớt đau hem" – Giọng nói ngọt xớt đến nổi cả da gà. Có vẻ như Phác mẫu đã thỏa mãn cơn hủ :v

Xán Liệt lái McLaren F1 chở Bạch Hiền đi chơi. Cả 2 quyết định sáng đi cà phê sách rồi chiều tới Disneyland sau đó về khách sạn ngủ ( theo ý Phác bà bà =)) cơ mà cái công viên ấy mà mấy tuổi rồi zợ? phải đi mấy nơi lãng mạn hơn chứ :v )
Tại tiệm cà phê sách Memory trên phố X:
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mầm được vào một quán cà phê sách, lòng phấn khởi mãi không thôi.
Tiệm được thiết kế với phong cách khá trẻ trung với màu chủ đạo là màu kem, mang lại cảm giác gần gũi cho những người đến đây. Cách âm cực tốt khiến sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian, chỉ đọng lại bản nhạc ballad buồn du dương khẽ chạm đến sâu thẳm trái tim mỗi người. Cà phê sách thì đương nhiên là phải có sách, từng kệ sách được xếp ngay ngắn và phân rõ từng thể loại: tiểu thuyết, truyện trinh thám, truyện tranh, sách khoa học,... Người ta đến đây, tâm hồn tĩnh tại chẳng lo âu, một cuốn sách nuôi dưỡng tâm hồn, một ly cà phê khiến đầu óc tỉnh táo, lại thêm tiếng nhạc dễ làm cảm xúc thăng hoa, quả là nơi tuyệt diệu!
Bạch Hiền ngồi xuống một góc phòng, cạnh ô cửa sổ được sơn trắng với những chậu hoa ti-gôn nhỏ xinh, cánh hoa lung linh trong nắng, mang cả sắc trắng và hồng. Hình như cũng như tình yêu vậy. Khi mới yêu, đó là tình cảm trong sáng và thuần khiết tượng trưng cho màu trắng. Và khi tình yêu kết trái, màu hồng biểu tượng cho tương lai, cho sự gắn bó với nhau trọn đời và là khát vọng được dâng hiến...
Xán Liệt bước tới, trên tay cầm hai quyển sách: là cuốn Điểm Khởi Đầu Của Hạnh Phúc cho cậu và Tôi Tài Giỏi, Bạn Cũng Thế! cho Liệt.
"Chí lớn quá ha!"
"Đương nhiên, đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất, ý chí hiên ngang, làm việc lớn chứ ai lại suốt ngày đọc đam"
"Đừng xâm xỉa nhau ah! Ta mà nổi đóa ở đây là không hay đâu ah!"
Ngồi nhâm nhi capuchino trong khung cảnh này thực sự rất tuyệt! Bạch Hiền chốc chốc lại lén ngước lên nhìn Liệt Liệt ngồi đối diện phong thái thư thả đọc sách, tự dưng hôm nay lại thêm cặp kính mới chất chứ! Thư sinh vô cùng ah!
"Nhìn đủ chưa?"
"Ta đâu có nhìn ngươi" – Bạch Hiền bối rối dời ánh mắt đi chỗ khác, tay với cốc cappuchino nhấp ngụm nhỏ.
"Bọt dính quanh miệng hết rồi kìa!"
Tưởng rằng Liệt Liệt kia sẽ dùng tay lau cho cậu, ai dè hắn nhổm người qua chỗ cậu, nâng cằm cậu lên và ăn gọn ghẽ môi cậu ah! Chẳng phải là cảnh trong Secret Garden sao? Tên này bắt đầu biết học phim từ lúc nào vậy? O.O
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sốc, mắt miệng chữ O hết cả.
Tiểu Hiền Hiền đành cúi cúi người xin lỗi quay sang mè nheo với Liệt Liệt:
"Ya! Sao ngươi dám lợi dụng? Lại còn là nơi công cộng như thế này"
"Lợi dụng? Chẳng phải hôm qua ta đã ăn ngươi sạch sẽ rồi sao? Còn lợi dụng cái nỗi gì" – nhếch mép cười gian.
"Ya! Cái đồ biến thái!"
"Ngươi biết là ngươi nói nhiều lắm không? Im lặng cho ta nhờ, ở đây cấm nói to nói nhiều đấy, người ta nhìn ngươi nãy giờ rồi kìa"
Lại phải cúi đầu xin lỗi TT^TT Cái tên này! Đáng ghét!
Một lúc sau, Xán Liệt từ việc chăm chú đọc sách ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hiền và thấy cảnh Hiền Hiền đang ngủ gật. Đúng là con heo mà, ngủ gì mà ngủ lắm thế không biết :v Liệt Liệt nhìn Tiểu Mầm cứ gật gà gật gù như muốn đập mặt xuống bàn đến nơi đành chuyển chỗ sang ngồi cạnh cậu, để đầu cậu tựa vào vai mình. Tiểu Hiền Hiền khi đã cảm nhận được có một chỗ dựa vững chắc thì cứ thể mà ngả người dựa hẳn và tiếp tục ngon giấc, miệng còn nhoẻn cười vô thức một cái. Xán Xán thực sự thấy rất đáng yêu ah! Y như một chú cún con vậy :3
Hai tiếng sau:
Phác Bạch Hiền mơ màng, mắt chớp chớp tỉnh dậy sau khi ngủ đã giấc, nhìn sang ngay bên cạnh Xán Liệt vẫn đang chăm chú đọc sách. Ủa? Hắn sang ngồi cạnh cậu lúc nào vậy? Lại còn cho cậu dựa đầu nữa ah :3
"Dậy rồi à? Ngủ nhiều thế thảo nào béo như con heo, bụng toàn ngấn mỡ :))"
"Ê! Đã cho người ta tựa rồi thì thôi đi, là ngươi tự nguyện sang ngồi cho ta dựa mà, chê ta như con heo ý hả? Ờ đấy, ta là con heo đấy, thế thì ngươi kiếm người khác mà hẹn hò, con heo này không tiếp ah" – Mặt phụng phịu, dỗi rồi :3
"Ấy ấy, tuy vậy nhưng ta rất thích heo ah, tròn tròn xinh xinh ôm rất sướng ah! Ui da! mà ngươi làm ta gãy vai rồi, ngồi nguyên một tư thế trong hai tiếng, quả thực nhức mỏi vô biên" – Xán Liệt khẽ cử động vai mình.
Bạch Hiền nghi ngại nhìn sang người bên cạnh, cũng là tại cậu mà vai người ta mới mỏi, cậu cũng không phải hạng người vô tâm, vậy nên dẹp dỗi hờn qua một bên, lo cho hắn cái đã. Tiểu mầm mát xa nhẹ nhàng bả vai cho Liệt Liệt, miệng không ngừng quan tâm.
"Thế nào? Đỡ hơn nhiều rồi chứ?"
"Rất dễ chịu, ước gì ngày nào ngươi cũng mát xa cho ta nhở?"
"Thôi đê đừng có tham, ta không rảnh :v "
Thế là khách của quán cà phê hôm đó phải ngồi chứng kiến không ít cảnh cẩm hường trên cả cầm hường của đôi bạn trẻ, lòng muốn ói mãi không thôi trước cái sự sến đến đặc sệt như con sên mà chả dám ho he nửa lời :v (tội vãi chưởng :)) )
Tại công viên:
"Oa! Lớn quá!" – Hiền Hiền reo lên sung sướng.
"Rốt cuộc thì trong cái thành phố này thì ngươi đã đến được những đâu?"
"Trường, đền, hàng xóm quanh đền, siêu thị mini gần đền và nhà ngươi :3 "
"Hết nói nổi!"
Tiểu Liệt nắm lấy bàn tay Tiểu Hiền kéo đi. Tiểu Hiền thích điều này a! :3 mặt đỏ như cà chua nát =))

Vừa vào cổng đã nghe đâu đây tiếng gào rú :v
"Hai anh chàng đó đẹp trai quá! Câu "trai càng càng gay càng đẹp" quả không sai"
"Uhm, không biết ai là công, ai là thụ nhỉ? trông 2 người chắc là đều là cường công cường thụ"
"Mình nghĩ công là anh tóc đỏ (chỉ Liệt), anh tóc đen (chỉ Hiền) là thụ" ( chuẩn cmnr :)) )
Được đà, Xán Liệt cầm tay Bạch Hiền dung dăng dung dẻ đi chơi khiến đám kia hú hét điên đảo.
Đúng là ngày tình nhân mà, nhìn đâu cũng thấy đôi, toàn nam nữ không à, hẳn là cặp Hiền Liệt đặc biệt nhất :3
Này thì tàu lượn, này thì xe đụng, này thì tàu bay, vân vân và mây mây, cặp đôi được nếm trải từ trò này đến trò khác, một cảm giác thật yomost! =)) Cơ mà Phác Xán Liệt cậu vẫn khoái nhất cái nhà ma ah! Mặc cho Bạch Hiền năn nỉ ỉ ôi vẫn bị cậu lôi vào bằng được.
"Á! Ma!!!!!" Tiếng hét thất thanh của con cún con đang ôm cứng lấy Xán Liệt, mắt nhắm chặt không lọt nổi một tia sáng :3
"Có thế mà cũng sợ" – Xán Liệt chậc chậc cái miệng rồi cười thích thú.
"Kkaep song! Ngươi đưa ta vào đây là để hạ nhục ta chứ gì?!!!!!!"
"Ngươi đoán đúng rồi đó! Muahahahahaha!"
Và sau đó là hàng loạt tiếng a!, á!, mẹ ơi! @#$#$&(&*)$&@$& cộng thêm ngôn ngữ không rõ của hành tinh nào được bắn ra từ miệng bạn Hiền =)) Chỉ biết sau khi thoát khỏi nơi rùng rợn ấy, mặt Tiểu Hiền không còn một giọt máu, trắng bệch còn Tiểu Liệt thì cứ ôm bụng cười sặc sụa như bị trúng tà.
"Ya! Rốt cuộc là ngươi sợ cái gì vậy?"
"Ngươi hỏi làm gì? Để hù ta chắc?" – Xán Liệt chu mỏ đáp.
"Ờ đúng rồi đó =))"
"Uhm...Ta sợ mất ngươi"
...
Câu trả lời chán phèo ah! :v

"Trời cũng tối rồi, ăn kem trước hay ăn cơm trước?"
"Kem! Kem! Ta thích kem!" – Hiền Hiền nhảy tưng tưng thích thú.
"Biết rồi! Ta sẽ đi mua"
Thực ra thì cậu cũng như Phác mẫu, từ khi Xán Liệt hiện thân chả hiểu sao trong cậu lại tồn tại một thứ gì đó rất khó chịu và bất an, làm miệng cậu cứ thốt ra những câu sến rện này, như sắp phải xa nhau đến nơi rồi ý :P
Điểm số tích lũy trong trò bắn súng khá cao nên phần thưởng nhận được là con gấu bông mùi dâu tây to đùng :3
"Giờ đứng ở đây, không được đi đâu mà lạc đó nghe chưa, ta về ngay"
"Ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên 3 à"
"Chắc thế =))"
Rồi Xán Liệt vù đi mua kem. Bạch Hiền đứng chờ một mình ở góc cổng, chán quá đành lấy điện thoại ra chơi. Bất ngờ từ đâu một tên cướp chạy qua giật cái điện thoại và chạy biến. Bạch Hiền định hình trong vòng 3s rồi đuổi theo.
"Ya! Tên kia! Mau trả lại điện thoại cho bố!"
Cậu rượt tên đó đến con đường khá vắng, hụt hơi nên dừng lại. Tên đó thì vẫn cắm đầu chạy tiếp. Hừ! Tự dưng lại phí tiền mua cái mới, lại còn phải đi lưu số từ đầu nữa, ít ra cũng chừa ta cái sim chứ >.<
Đang đứng thở dốc chợt một bàn tay to khỏe dí chặt chiếc khăn lên mặt cậu, tay còn lại ghì chặt lấy cậu khiến cậu khó có thể chống cự. Hình như chiếc khăn có tẩm thuốc mê. Tiểu Bạch Hiền cựa quậy được một lúc rồi lịm dần và ngất hẳn.
Xán Liệt mua kem về không thấy Hiền đâu, chỉ có con gấu bông đang nằm lăn lê trên đất liền hớt hải đi tìm.
"Hiền Hiền! Ngươi ở đâu? Hiền Hiền!"
Rồi Liệt thấy một người đàn ông to khỏe mặc đồ đen kín mít đang vác Bạch Hiền vào trong chiếc xe ô tô, cậu hốt hoảng chạy tới phi một cước vào hắn ta làm hắn ta ngã sóng xoài, quay sang tính gọi Tiểu mầm bỏ chạy thì mầm mầm đã bất tỉnh nhân sự.
Cuộc ẩu đả bắt đầu diễn ra, 2, 3 tên nữa xông ra đánh tay bo với Xán Liệt. Sau một lúc chống cự quyết liệt thì cậu cũng bị dí súng điện vào người và ngất lịm đi. Cả hai bị tống lên xe và chiếc xe lao đi mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro