Chap 17: Mất tất cả sao??? Ji về với em đi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17


HyoMin hơi bất ngờ trước đề nghị ấy…Cô khựng lại một chút, rồi bất giác buột miệng:

-Sao lại mời em đi?

Nó nhìn cô…Mái tóc mượt mà vấn gọn phía sau…Cô mới 27 tuổi, không biết khoảng thời gian cô yêu đương với EunJung như thế nào nhưng những năm qua chung sống bên nhau, thú vui tuổi thanh xuân gần như không hiện diện trong cuộc sống của cô

-Ji muốn làm lại từ đầu với em....Minnie, Ji theo đuổi em nhé?

Theo đuổi em?

Vì cái gì mà đeo đuổi lại em…Cô bỗng trở nên ngây ngốc…Thật lòng, cô cũng không hiểu, trong tim nó, mình chiếm vị trí gì và trong lòng mình, nó là gì? Một người bạn chung giường…Là cha- mẹ, có chung một cô con gái nhỏ?

Điện thoại cô reo…
Cô cầm lên nghe. Bên kia là giọng của EunJung:

-Min à…Tối mai có buổi biểu diễn của nhóm T_ARA…Đi với Jung nhé?

Nhóm T6 là nhóm nhạc yêu thích của Min thời sinh viên. Cũng đã lâu rồi, cô không nghe họ hát…

Hai lời mời, một xem phim, còn một là xem ca nhạc…Cả hai người…Cô bất giác mỉm cười:

-Em bận một số việc rồi…Hôm khác Jung nhé?

Cô quay sang nó:

-Ngày mai em có hứa với con gái sẽ đi chơi công viên…Ji có thể đi với mẹ con em…MinYeon thích đi với ba và mẹ lắm!


Cô bước vào phòng…như chạy…Cũng không hiểu mình đang muốn gì…Tại sao lại nói ra những lời nói đó?

Không lẽ những tổn thương của bao năm tháng cũ đã gần như phôi pha trong lòng HyoMin? Bản thân cô cũng không còn hận nó nữa…Từ lâu lắm rồi…Đến khi xem xét lại, mọi chuyện như một giấc mộng, đầy điều không may nhưng cũng không phải hoàn toàn là việc xấu…

Con gái đã ngủ…

Min nhớ lại gương mặt vừa hồi hộp vừa có chút ngây ngẩn của nó khi đón con gái vào lòng…Đó là một người cha vô tâm…Nó ít ôm con gái, song những lần hiếm hoi chơi với con, nụ cười của hai cha con y hệt nhau…Rạng rỡ như ánh mặt trời…

Min thở dài…Số điện thoại của Jung hiển thị trong cuộc gọi mới nhất càng khiến lòng cô nặng nề hơn…Lỗi lầm quá khứ đang đè nặng, hay cô càng thấy mình có lỗi khi bắt Yuri phải chờ phải đợi trong khi tình yêu xưa dường như đã lui vào hoài niệm…Không chối cãi là khi gặp EunJung, cô vẫn còn cảm xúc, nhưng nó thiên về mặc cảm tội lỗi hơn là khao khát yêu thương…

5 năm đã khiến một tình yêu nguội lạnh, hay 5 năm đó, với sự giúp đỡ của gần gũi vợ chồng, ràng buộc bổn phận, cầu nối là con gái đã làm nảy nở một tình yêu mới…Thỉnh thoảng những lần ân ái cô cũng đã đáp lại nó…Tổn thương nó gây ra, sỡ dĩ không thể chấp nhận, bởi cô không thể chịu nổi sự lăng nhục của người cô đã trót yêu?

Yêu…khi hai người đã ly hôn? Yêu khi cả hai rõ ràng quá nhiều cách biệt…Yêu để rồi lại phải chia tay khi qua giai đoạn say đắm lúc đầu…

Min mệt mỏi ôm lấy con gái nhỏ đang hồn nhiên trong giấc ngủ…Môi cô bé còn thoáng nụ cười:

-Appa! Umma! Diều đẹp quá! Con muốn diều 5 màu…

Con trẻ với những ước muốn ngây thơ…Bản thân người lớn lại không thể lạnh lùng vì những mong ước ấy…

Không muốn nghĩ nữa….cô nhắm mắt, chập chờn…

Trong cơn mơ, cô nhìn thấy JiYeon và EunJung…Cô đi với một người, ánh mắ luyến lưu nhìn ra phía sau….Cái người không rõ mặt ấy vẫn theo sau, bước chân như đeo chì, oằn nặng…

Ôi tình yêu!

..........

Bỗng nhiên JiYeon không đến tìm cô nữa.
EunJung thì ngược lại. Cậu như một cái bóng lẳng lặng xuất hiện sau mẹ con cô…Đã sai lầm một lần, đương nhiên không muốn có lần thứ hai nữa.

Trái tim nhỏ bé của cô ấm lên khi thấy dáng EunJung bên kia đường chờ đợi.Cô cũng hiểu những lần tình cờ gặp ấy thật sự là không tình cờ một chút nào.
Nhưng…ấm thì có ấm…Vẫn chỉ là cảm giác áy náy. Hay có hơn đi nữa,cũng chỉ là tình cảm giữa hai người bạn. Cô không mặc cảm, song tình yêu thì…không còn vẹn nguyên như 5 năm về trước nữa rồi.

Có một sự ngóng trông…
Để rồi không chịu được nữa, HyoMin như tình cờ bấm số trong danh bạ…

-Tút…tút…tút…

Không trả lời.

Cô gọi thêm 1 lần nữa,cũng là im lặng…Trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một dự cảm không hay.

Cô bấm số của SoYeon

Bên kia là giọng nói quen thuộc:

-SoYeon à…Cậu có gặp…Ji có tới…

-Cậu muốn hỏi JiYeon có đến công ty không chứ gỉ? Không có…Mà cậu không biết gì sao?

-Không…Chuyện gì?

Dự cảm không may lại lớn hơn bao giờ hết:

-Tôi chờ máy…Cậu lên mạng bấm chữ Park JiYeon đi!

Tay Min run run buông điện thoại. Màn hình vi tính may là đang bật sẵn:

-Công ty JY liên tục thua đấu thầu.

-Công ty đấu thầu thất bại-Park JiYeon vương vào nguy cơ.....

Chuyện làm ăn tài chính cua Công ty mấy năm nay Min không theo dõi. Nhưng tổng hợp qua thông tin của báo chí có thể hiểu, Công ty của nó liên tiếp bị thất bại trong các cuộc đấu thầu làm ăn,dẫn đến niềm tin trong các nhà đầu tư bị giảm…Nợ ngân hàng quá hạn, khiến nó lâm vào cảnh khó khăn.
Cty trúng thầu của các công trình đó…Giám đốc là…

Cô sững sờ khi nhận ra gương mặt quen thuộc đó:

-Là cậu sao…SoYeon? Cậu mở Công ty?

-Có gì ngạc nhiên đâu -SoYeon khẽ cười trong máy- Tôi cũng có năng lực mà.

-Nhưng cậu mở cty khi đang làm việc cho JiYeon…Các hợp đồng đó cũng do cậu giành từ tay Ji

-Coi như cậu ấy xui xẻo đi…Con người cẩn thận có lúc cũng có sai lầm. Thành công của tôi là tận dụng sai lầm đó. Là cậu ta đã dạy tôi mà.

Sai lầm? Có lẽ sai lầm của JiYeon là khoảng thời gian sóng gió trong hôn nhân. Việc gì cũng để Soyeon giải quyết,toàn tâm toàn ý bên cạnh cô sao?

-Ji…hiện giờ đang ở đâu? Cậu…

-Có lẽ ở quán rượu nào đó. Thất bại quá nặng trong 2 chuyện. Tình xưa nghĩa cũ tôi có đến an ủi cậu ta, nhưng cậu ta hận tôi thấu xương. Cậu cũng không còn là vợ cậu ta nữa.Tốt nhất cậu đừng dính dáng đến cậu ta nữa,cậu ta hiện giờ chẳng còn gì đâu!

HyoMin buông rơi điện thoại. Trong giờ phút này, có lẽ nó đang ở đó. Mỗi lần có chuyện buồn, hay là không muốn về nhà, nó đều đến đó…Quán bar Lovey Dovey…Là nơi cô làm thêm thời gian trước, khi JiYeon phát hiện cô ngoài làm việc ở Công ty, còn kiêm thêm phục vụ ở đây. Đó cũng là nơi nó suồng sã trao cho cô cái hôn chiếm đoạt đầu tiên, trước khi cô phản kháng bằng cái tát tai nảy lửa.

-Umma ơi! appa đâu rồi?

Căn nhà không còn cái vẻ ngăn nắp thường ngày…JiYeon đang nằm ngủ trong phòng. Vẻ mặt nó tiều tụy,mới có mấy tuần mà nhìn nó như già đi mấy chục tuổi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên trán nó…Hình như nó hơi sốt.
Mệt mỏi, JiYeon mở mắt ra:

-Là em à?

-Appa!

MinYeon ôm lấy nó khi nó chống tay ngồi dậy. Cô dịu dàng:

-Em giúp Ji dọn đồ…

-Dọn đồ?

.....

SoYeon đã gọi điện cho cô:

-À, tôi cũng báo cho cậu biết, cậu ta còn nợ một số tiền. Luật sư cũng liên hệ bán căn hộ ở Seoul rồi.Hiện giờ cậu ta không có nhà đâu.

Cô xót xa nhận ra,trong giờ phút ấy mình cảm thấy giận JiYeon vô hạn. Tại sao chuyện đến nông nổi đó,nó lại không hề nói gì với cô? Con người này…
Và cũng bàng hoàng nhớ lại, hai người vốn đã ly hôn. Cũng lâu rồi,đúng hơn là chưa bao giờ,họ ngồi lại nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng như một đôi vợ chồng phải vậy. Chỉ có lạnh lùng và xa cách. Là do cô đã tự vạch ra ranh giới đó giữa hai người.

-Không cần thương hại Ji đâu- JiYeon nhếch môi- Ji chỉ hơi mệt thôi…Ngủ một chút!

-Về nhà với em đi…Con và em…muốn Ji về!

Nó sững sờ nhìn cô. Đôi mắt cô không lạnh lùng nữa…Tha thiết và dịu dàng. Bất giác, tay JiYeon trở nên run rẩy:

-Ừ…Ji về! Ji theo em về….

Tobe Cont....................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13