Chap 18: Em nhớ Yeonie!!! Xin lỗi! Chào Jung nhé!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18


….Trong căn phòng khách, cả nhà HyoMin cùng ngồi bên nhau. Ông Park là người lên tiếng trước:


-Con bán nhà này đi Min. Rồi hai đứa về ở với ba mẹ…Chật chội một chút,nhưng cả nhà sống chung với nhau. Đó mới là quan trọng.

JiYeon nghe mặt mình nóng lên. Nó thật là…

Bà Park thì cẩn trọng hơn:

-Con đã nghĩ kỹ chưa Min? Hai đứa….

-Dạ…-cô tươi cười- Con đã nghĩ kỹ rồi. Thật ra là do con cố chấp. Con thật lòng mà…

Buổi trưa lúc về nhà,cô đã chủ động ôm lấy nó:

-Em nhớ Yeonie!

Như một cơn mơ vậy. JiYeon không dám tin vào hạnh phúc mình đang có:

-Không cần thương hại Ji….

-Ji ngốc quá!- Mắt cô rơm rớm - Có ai vì thương hại một người mà mang cả đời mình đi đánh cuộc không? Em…là do em cố chấp. Em…

Cô không phải là không yêu nó. Chẳng qua là không đủ tỉnh táo để nhận ra. Cảm giác bị ép buộc, bị cưỡng bức,bị nó xem là một công cụ đã làm cô lảng tránh hạnh phúc của chính mình.

Nghĩ gì là phải nói ra. Không nên làm khổ mình như thế.
Buổi trưa cô đã hôn nó. Để mình chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn đầu tiên của cuộc đời chồng vợ.

Phải chăng khi xa cách rồi mới thấy,mình đã cần nó đến thế nào.

Ông Park nhẹ nhàng:

-Vậy là tốt rồi. Hai đứa thu xếp đi đăng ký lại….Dù thế nào sau khi ổn định cũng nên làm một buổi tiệc nhỏ ra mắt mọi người.

-Dạ…

JiYeon cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Cho đến khi Min vịn nhẹ vai nó:

-Mình về phòng đi Yeonie!

Căn phòng họ sống là phòng của HyoMin thời con gái. Những thứ đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng. Dù cũng có vài lần vào phòng vợ nhưng đây là lần đầu tiên JiYeon nhìn kỹ đến vậy:

-Umma! Sao mình không ở chỗ cũ hả umma?

-Mình về nhà sống với ông bà ngoại…Con không thích sao?

-Dạ thích…Thích lắm! Còn appa…appa cũng ở với mình hả mẹ?

-Ừ…Appa sẽ ở với mẹ con mình…

-Hoan hô….

Con bé nhảy cẫng lên…Thật đáng yêu. JiYeon ôm lấy con, xúc động:

-Ừ…Appa sẽ ở với con và umma…Ở mãi với hai mẹ con!

Đêm….

Cả nhà đều đã say ngủ.HyoMin giật mình choàng dậy khi MinYeon nói mớ trong mơ. Cô nhẹ nhàng đắp lại chăn cho con…Phía bên kia, JiYeon ngồi trên chiếc ghế bành,dưới ánh sáng mờ ảo nhìn hai mẹ con.

Thấy cô, cả hai cùng mỉm cười:

-Ji ngủ đi…Khuya lắm rồi!

-Ji không buồn ngủ…

Min nhẹ nhàng rời giường, đến bên chồng. Chạm khẽ vào má nó,cô xót xa:

-Yeonie à à…Yeonie ốm quá!

-Ừ…

-Ji không ăn uống điều độ rồi.

-Ừ…Không có món ăn em nấu,Ji ăn không ngon.

Cô lại cười. Nụ cười rạng rỡ, sau đó là một ánh mắt thoáng buồn:

-Ngày mai em sẽ đi gặp EunJung.

EunJung? Nghe đến tên đó, JiYeon không còn cảm giác ghen tuông nữa. nó biết mình đã thắng…nhưng chiến thắng này…Lại tiềm ẩn bên trong nguy cơ rất lớn…Nó vốn là một sự cạnh tranh không công bằng.

-Ji sẽ đưa MinYeon đi siêu thị…Con bé cũng sắp học chính thức rồi.

Cô nhìn nó…Và vòng tay ôm lấy nó…Hạnh phúc…Không bao giờ là muộn cả.

-Hai cha con chờ em ở siêu thị nhé…Em sẽ đến gặp hai người.

..............


-Em đã quyết định rồi sao?

-Vâng…Em xin lỗi…

EunJung nắm nhẹ bàn tay của cô. 5 năm trước, cũng là một câu xin lỗi để cậu quay đi trong lòng đau đớn khôn nguôi. Bây giờ là một lời xin lỗi đó nhưng chỉ mang lại một cảm giác buồn nhè nhẹ. Từ ngày ly hôn đó, cậu đã mơ hồ nhận ra, tim cô vốn đã không có bóng hình mình nữa…Lâu rồi:

-Có người đã nói với Jung, tình yêu không có lỗi…Em chỉ yêu thôi, không có gì phải xin lỗi đâu, Min à

Cô bật khóc. Lâu lắm rồi, mới lại nhìn thấy Min mỏng manh bé bỏng của ngày xưa. Cô bé kiên cường nhưng cũng hết sức nhạy cảm, làm cậu say đắm. Kéo nhẹ cô vào lòng, để cô gối đầu trên vai mình mà khóc, EunJung nhẹ nhàng:

-Khóc đi em! Và sau này không được khóc nữa. Phải cố sống hạnh phúc…Sinh thêm một đứa con dễ thương nữa. MinYeon giống cậu ta quá, Jung không thích. Nhóc sau của em phải thật giống em, 20 năm sau Jung sẽ mang con Jung sang đeo đuổi con gái của em. Hiểu không?

Cô cười…Cười trong màn nước mắt. EunJung là người tốt, rất tốt. Có trách là trách cô, người tốt không chọn, lại chọn một người mang đến cho mình quá nhiều đau khổ. Nhưng, khi nhận ra mình đã yêu thì hình bóng đó đã lấp đầy tâm trí mất rồi.

-Em về đi!-EunJung đẩy nhẹ cô ra- Cho Jung một chút yên tĩnh. Ngày mai…ngày mai sẽ hết mà.

-Jung…

Rồi HyoMin cũng đứng dậy. Cô đã không chọn Jung,thì cũng nên dứt khoát. Tình yêu-muôn đời vẫn không bao giờ có lỗi kia mà.

-Em về…

Chỉ một cái vẫy tay như chào…Cô đã chấm dứt một mối tình.

Buồn!

Đau!

Chua xót…

Song lòng cũng vô cùng thanh thản. Cô đã chọn…Sẽ không bao giờ hối hận.

Tobe cont.........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13