Chap 19: Hạ màn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây nhá!! Tui tung cả 2 chap đền bù 1 ngày vắng bóng cho các rds nhá!!! Cảm ơn mọi người nhèo ạ :)))


Chap 19



Trong siêu thị, JiYeon đang đẩy xe chọn mua hàng. MinYeon ngồi gọn trong xe, tíu tít:

-Appa ơi...Sữa...

-Uống sữa khác đi con. Sữa này không tốt bằng...

-Mua đi appa...Con thích uống sữa này à...

JiYeon ngẩn ra trước đôi mắt tròn xoe của con gái...Nó cầm lấy lốc sữa, bỏ vào xe:

-Mua thêm lốc sữa dinh dưỡng đằng kia...Về nhà phải uống cả hai cái đấy nhé!

-Dạ...

Cũng trong lúc đó, Min đang đi những bước chân vội vã đến chỗ hẹn với hai cha con. JiYeon không quen mua đồ dùng trong nhà, có lẽ sẽ bị cô con gái nhỏ quay như chong chóng cho xem:

-Yeonie...

-Minnie...

Nhìn thấy cô, JiYeon nở một nụ cười....Nhưng chưa kịp đến bên cô thì một giọng nói quen thuộc chợt cất lên bên tai:

-Giám đốc Park....Không ngờ lại gặp ngài ở đây...

Là SoYeon...Cậu ta cũng đang đẩy một xe hàng. Ánh mắt lóe lên tia giễu cợt khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của JiYeon:

-Giám đốc Park oai nghi và lạnh lùng...Thì ra cũng có lúc trở nên như thế này...Xem ra, em cũng còn nhiều cái để unnie phải học tập lắm.

Tình cảnh đó khiến HyoMin bước nhanh hơn...Cú sốc SoYeon gây ra, đối với JiYeon có lẽ cũng để lại dư âm rất lớn. Cô lo nó sẽ không kềm chế được:

-Yeonie à...!

- Cậu không cần phải nói những lời nói đó...Cậu ta

HyoMin lo lắng khi gương mặt JiYeon bỗng dưng thay đổi. Nó nhìn thẳng vào mắt cô, rồi hướng về phía SoYeon:

-Minnie... xin lỗi em...Thật tình xin lỗi em.

Bàn tay chợt đặt lên vai SoYeon, giọng nhẹ tênh:

-Cám ơn cậu...Nhưng không cần nữa....Tôi...Kết thúc được rồi.

HyoMin nhìn hai người. Trong phút chốc, cô chợt hiểu:

-Ji....Ji gạt em sao?

-Xin lỗi em....Ji có lỗi với em. Thực ra Ji...

-Là tôi thôi- SoYeon thở dài- Là tôi bày ra mọi chuyện. Chỉ vì tôi khó chịu với 2 cậu. Rất khó chịu.


........

SoYeon chứng kiến cảnh Min sau khi ly hôn phải bươn chải trong cuộc sống. Mà đâu phải là không yêu thương. Rõ ràng khi JiYeon rời đi, đôi mắt cô chứa nhiều lưu luyến. MinYeon nữa, con bé có lỗi gì.

Tên Park JiYeon kia thì vùi đầu vào công việc. Làm việc để chết mà.

-Có chết thì đến chỗ Min mà chết đi...Đừng mang bộ mặt đưa đám đó đến công ty. Thê thảm lắm!

-Quả thật nói thì dễ mà làm thì khó. Nhiều lúc em chẳng biết phải làm sao nữa SoYeon unnie à...Minnie,cô ấy...

-Hai đứa thật mệt mỏi. Lừa gạt nhau, trốn tránh nhau, để rồi ai cũng ôm nỗi lòng trĩu nặng. Con bé MinYeon nữa...Con bé có lỗi gì để phải nức nở : Hôm nay con phải ở nhà một mình...-Em thử một trò chơi đi...

-Ý unnie là...

-Unnie đóng vai phản diện một lần vậy...Em thử đi!

.........

Kết quả...Min rõ ràng là yêu Jiyeon, tại sao lại phải làm khổ chính mình...SoYeon không quan trọng người ta nhìn mình thế nào. Quan trọng là những người bên cạnh, chú-thím đều không cho cậu là kẻ xấu. Bé con ở nhà cũng nhẹ nhàng:

-Em tin...tin So!

Hiện giờ mọi chuyện đã phơi bày. Và đó là quyết định của JiYeon...

........

-Unnie... về trước đây....Hai người...

Min thực sự muốn khóc...Một lần nữa, cô bị gạt sao?

Tình cảm mang ra làm một phép thử? Phép thử tình....Nhưng nếu không có phép thử đó, liệu cô có dám thừa nhận với lòng, mình đã yêu, còn yêu và không còn hận nó?

Sau khi ngỡ nó đã phá sản, không còn gì nữa, mọi vướng mắc trong lòng bỗng dưng tan hết. Thì ra mình đã yêu, yêu từ lúc nào không biết. Có lẽ vì JiYeon không phải là người chồng xấu xa. Suốt 5 năm dài chung sống, rõ ràng bản thân cô bằng sự lạnh lùng của mình đã hành hạ nó rất nhiều...Mãi tới bây giờ, mới thành thật hơn một chút...

Bước chân chậm lại đôi chút.

Vai đột nhiên bị kéo lại...Min giật mình, người đứng trước mặt cô là JiYeon:

-Ji xin lỗi...Xin lỗi em!

Min bật khóc...Khóc như đứa trẻ....Lần đầu suốt bao nhiêu năm, cô khóc trước mặt nó:

-Yeonie...

-Ji là đồ khốn...Ji biết...Em cứ mắng Ji đi....Ji không thể gạt em thêm nữa. Vì Ji biết, nếu tiếp tục lừa gạt em, việc mất em sẽ không chỉ là nguy cơ nữa...

JiYeon nhắm ghiền mắt, tận hưởng cảm giác thoải mái khi Min đấm thình thịch vào ngực mình. Cử chỉ trẻ con này, lần thứ nhất trong đời, nó được thử. Nó mới ngọt ngào, nồng ấm làm sao:

-Đừng đánh nữa. Sẽ đau tay...

Vòng tay xiết lấy Min chặt hơn. Cằm gác lên đầu cô, giọng đầy yêu thương:

-Mình quay lại chỗ Soyeon đi em...Mình cùng dắt MinYeon đi siêu thị...Rồi quay về xin lỗi ba mẹ...




Tobe cont.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pg-13