Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan vỗ vỗ đất dính trên người, đang chuẩn bị về nhà thì đụng phải mẹ của Sehun.

Bất kể người nào làm mẹ mà có một đứa con như Oh Sehun thì đều có một lý tưởng chung là có được một đứa con như Xi Luhan. Đó là chân lý!

Vì thế Oh mama rất thích Luhan, bởi vì Luhan luôn thông minh lễ phép, lại yên tĩnh không nhào nhào lộn lộn. So với tiểu tử nhà mình thì hoàn toàn tương phản.

Cho nên, Oh mama sau khi thấy Luhan bình thường không thích lăn lộn nhưng hôm nay lại bẩn bẩn thì lấy làm kinh hãi: "Luhan a, cháu bị sao thế?"

Luhan quay đầu, nhận ra người đang đi về phía cậu là mẹ của Sehun nên lễ phép mỉm cười.

"Chào bác a, cháu không sao hết"

Một đứa bé thông minh như Luhan biết rõ, nếu như mách lẻo với Oh mama thì Sehun đêm nay nhất định sẽ chịu đòn, Sehun một khi đã bị đánh thì sẽ càng ghét mình, rồi chuyện phiền toái tìm đến sẽ ngày một trầm trọng hơn.

Loại người như Oh Sehun, tránh xa chừng nào tốt chừng nấy.

"Không có việc gì? Nhìn cháu như vậy mà nói là không có việc gì?"
Oh mama kinh ngạc nhìn Luhan, lại ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng con mình vừa đi chưa xa liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, thoáng cái vẻ mặt đen xuống.

"Thằng nhãi Oh bắt nạt cháu?"

"Không phải đâu bác a, Sehun bạn học, cậu ấy... cậu ấy dạy cháu cách chạy xe đạp, cậu ấy rất nhiệt tình. Đều tại cháu quá ngu ngốc, lúc nào cũng té xuống nên quần áo mới bẩn một chút."

Luhan ngước mặt lên cười rõ tươi.

"Thật sao? Cái thằng Sehun đó lẽ nào có lòng tốt như thế?"

Con của mình chính mình hiểu rõ nhất. Oh mama hiển nhiên không tin.

"Thật mà bác!" Luhan lập tức nói "Cháu đi trước, nếu không mẹ của cháu ở nhà sẽ lo."

Nói xong, lúc lắc bàn tay nhỏ bé liền đi về nhà.

Oh mama đứng tại chỗ lệ rơi đầy mặt mà thầm nghĩ: "Quả nhiên lập gia đình phải gả cho hôi thái lang, nuôi con phải nuôi Xi Luhan a~" (*)

Lại nói, Sehun sau khi cùng đám bạn xấu đùa giỡn ầm ĩ xong mới trở về nhà. Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy mẹ mình nghiêm túc đích ngồi trên sôpha.

Sehun nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt mở miệng nói "Mẹ, con về rồi."

"Tiểu tử con tới đây cho ta."

Oh mama thật tình cảm thấy cần giáo dục thật tốt Hỗn Thế Ma Vương gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên mang tên Oh Sehun rồi.

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Sehun không nhúc nhích, cậu biết mình tuyệt đối không có hoa quả ngon để ăn đâu.

"Không biết xấu hổ mà còn hỏi? Mới có mấy tuổi đầu mà đã gọi người đi bắt nạt Luhan nhà người ta rồi?! Thật không chịu nổi mà! QUA ĐÂY!" Oh mama nghiêm khắc nắm lấy Sehun, bàn tay không chút lưu tình hướng cái mông Sehun bắt chuyện.

"Xi Luhan, tớ với cậu đời này không đội trời chung!" đó là ý nghĩ duy nhất trong cái đầu đầu nhỏ của Sehun khi bị mẹ cho ăn đòn.

-------------------
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trong phòng học cũng bởi vì Sehun đến mà náo nhiệt hẳn lên.

"Xi Luhan, cậu không ưa tớ thì cứ tìm tớ mà nói! Tìm mẹ tớ đâm thọc còn gì là bản lĩnh?!" Sehun đứng ở cửa, ai oán xoa cái mông, hướng Luhan mà gào thét.

Bạn học cả lớp đều quay đầu nhìn chằm chằm về phía Luhan.

Mà Luhan đang ngồi trên ghế đọc sách, đầu cũng không nhấc lên, chỉ lắc lắc vài cái rồi thở dài. Cậu cũng đâu biết ai đem chuyện này đi mách với Oh mama.
Nhưng mà bây giờ xem ra, bất kể mình giải thích cái gì Sehun đều không tin.

Thế nên, quan hệ liên tục chuyển biến xấu.

Khi Luhan trông nom kỷ luật thì Sehun càng ầm ĩ càng vui sướng.

Khi Luhan đứng trên bục giảng làm tổng kết tuần thì Sehun sẽ ở dưới lớn tiếng hát lên.

Khi Luhan thu quỹ lớp thì vĩnh viễn thiếu một mình Oh Sehun.

Khi Luhan lên bảng giải đề thì chỉ có một mình Sehun gục xuống bàn ngủ như chết.

Cả lớp, không, cả cấp học ai ai cũng biết Xi Luhan cùng với Oh Sehun tuyệt đối là tương sinh tương khắc.

Luhan chỉ cần nhớ tới Oh Sehun liền muốn xoa xoa huyệt thái dương đau buốt. 6 năm tiểu học làm sao mà qua đây...

.........................
(*) Ý của mẹ Sehun là lấy chồng phải lựa người hào sắc 1 chút, nuôi con phải nuôi đứa ngoan như Luhan =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro