Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun bắt đầu nỗ lực xây dựng quan hệ giữa cậu và Luhan thêm một lần nữa.

Việc này thoáng chốc làm mù mắt tất cả học sinh trong trường.

Hơn nữa những lúc thấy Sehun và Luhan đặc biệt hòa hảo, lại còn yên bình ở cùng một chỗ, cằm của mọi người đều rớt xuống đất gắn lại không được.

Quan hệ của Sehun và Luhan thực sự cải thiện rất nhiều rất nhiều.

Thứ nhất, lúc Luhan nói chuyện thì Sehun sẽ không tranh cãi ầm ĩ nữa. Không chỉ không tranh cãi ầm ĩ, Sehun còn giúp đỡ Luhan giáo huấn những tên hay làm ồn.

Thứ hai là khi tan học, hai người sẽ cùng nhau về nhà. Luhan là lớp trưởng, thường sẽ bị giáo viên giữ lại họp lớp hay làm việc nọ việc kia. Những lúc ấy, Sehun sẽ ngoan ngoãn cầm cặp sách của cả hai đứng tựa ở cửa chờ Luhan họp xong, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Đại loại là thế.

Những việc này khiến vô số người hoa mắt chóng mặt, trong lòng không thể không hoài nghi: Lẽ nào chúng ta hiểu lầm bọn họ? Bọn họ kỳ thực bởi vì yêu nhau nên mới tàn sát lẫn nhau? Chẳng phải người ta hay nói yêu nhau lắm đánh nhau đau sao?!

Mặc kệ thế nào, tin tức về quan hệ giữa Sehun và Luhan trở nên tốt hơn mau chóng truyền đến tai Oh mama.

~~~~~~~~~~~~~
"Luhan anhh. Xin cháu đấy! Nể tình bác thích cháu như thế ~ hơn nữa quan hệ giữa cháu và Sehun không phải rất tốt sao~~~" Oh mama nhìn Luhan ngồi phía bên kia bàn ăn, càng không ngừng giúp Luhan gắp thức ăn. Luhan bộ dạng vô cùng bối rối, còn vẻ mặt Sehun thì tối đen, đẹp trai ngang ngửa Bao công rồi.

Nguyên nhân của chuyện này là như sau:

Đã qua nửa học kì của lớp 6 rồi, lập tức cả hai sẽ tốt nghiệp.

Trung học EXO là thường tốt nhất ở thành phố này. Luhan đương nhiên được tuyển thẳng rồi.

Nhưng mà Sehun....

Kỳ thực thành tích của Sehun cũng không kém, nhưng cách trường EXO hơi xa một chút.

Oh mama đương nhiên hy vọng con trai mình có thể học trường trung học giỏi nhất.

Vì vậy, làm một quyết định vĩ đại.

Đó chính là... nhờ Luhan giúp con mình học tập!

Đã làm thì phải làm tới cùng, trước hết kêu Sehun mời Luhan đến nhà ăn cơm.

Hành động của Oh mama khiến Sehun sau gần một năm làm lành với Luhan có chút không hiểu nổi. Nhưng mà vẫn nghe theo lời mẹ, mời Luhan đến nhà ăn cơm.

Vậy nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

"Mẹ!! Luhan có chuyện cần làm, sao có thời gian lãng phí chỗ con được chứ." Sehun quyết định cứu Luhan khỏi nanh vuốt tràn đầy nhiệt huyết của mẹ mình.

"Đi! Tránh ra chỗ khác mau. Con không có quyền lên tiếng." Oh mama liếc mắt xem thường xong liền đuổi Sehun đi.

"Bác à, chuyện này... cũng cần hỏi ý kiến Sehun một chút a." Luhan nói.

"Ý kiến của nó? Nó đương nhiên là đồng ý rồi!"

Oh mama trừng mắt nhìn Sehun, trên mặt viết rõ ràng "Con không đồng ý thử xem."

Sehun nuốt một ngụm nước bọt, hướng về Luhan cười: "Luhan a, xin cậu đấy~"

Trên mặt Luhan cũng viết rõ ràng "Cậu đúng là không có tiền đồ."

Cứ quyết định như vậy đi, dù sao Luhan cũng được tuyển thẳng rồi, không có chuyện gì làm.

~~~~~~~~~~~~~~
Hai người sau khi tan học cùng nhau về nhà Sehun, sau đó cùng nhau ăn cơm. Lúc làm bài tập thì Luhan phụ đạo cho Sehun, dạy Sehun cách làm bài, phương pháp học tập...

Kỳ thực cũng rất tốt.

"......"

"......"

"Cậu giải thích chỗ này một chút xem?" Luhan nhìn sách bài tập số học trống trơn của Sehun mà hỏi.

"Giải thích cái gì?" Sehun giả ngu.

"Sách bài tập sao lại trống trơn như vậy? Chẳng phải thầy giáo mỗi ngày đều cho bài làm sao?" Luhan mặt viết đầy chữ "Thật chịu thua cậu".

"Có cho bài sao?" - Tiếp tục giả ngu.

"Tớ cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc thu bài tập lúc nào cũng thiếu mỗi mình cậu." Luhan lườm Sehun rách mắt, vươn tay lấy những quyển sách bài tập khác trên bàn.

"Đừng có lấy!" Sehun vươn tay ngăn cản, nhưng đã quá muộn rồi...

Bài tập Ngữ văn - trống trơn

Bài tập Anh văn - trống trơn

Bài tập Lịch sử - trống trơn.

"Oh Sehun, cậu có thể tìm ra quyển nào có động bút qua rồi không?" Luhan đem cả chồng sách bài tập để lại trên bàn, lấy tay chống cằm im lặng mà nhìn Sehun.

"Chờ chút!" - Nói xong Sehun lục lọi gì đó trong túi sách.

Không phải chứ, lẽ nào cậu ấy thực sự có viết bài?

Sehun lôi sách bài tập Vật lý trong túi ra đưa cho Luhan: "Quyển này có động bút nè."

Luhan nhìn thấy hình giáo viên Vật lý trên trang bìa bị Sehun vẽ thành y như chibi, hung hăng mà lườm Sehun, trong lòng thầm nghĩ tốt hơn hết là nên đi về nhà a~

Sehun dùng vẻ mặt vô tội nhìn Luhan.

Luhan cũng nhìn Sehun.

"Được rồi, tớ biết tớ không có hy vọng thi đậu trường EXO mà." Sehun ngửa đầu ngã xuống giường, hai mắt nhìn lom lom trần nhà "Cũng tại mẹ tớ! Đòi cho thi EXO làm cái gì. Chưa thi cũng biết chắc là rớt rồi."

"Tớ thấy cũng không hẳn đâu." Sehun liếc nhìn chồng sách bài tập trống trơn của Sehun nói: "Thứ tự?"

"Thứ tự gì?"

"Lần trước trong cuộc khi toàn khối, cậu xếp thứ mấy?"

Sehun tỉ mỉ suy nghĩ một chút: "340...."

"Không phải chứ?" Luhan 'bang' một tiếng, khép lại sách bài tập "Cả khối hơn 700 người, cậu không học hành gì mà vẫn có thể xếp giữa bảng. Cậu mà cố gắng học tập thế nào cũng tức chết khối người."

"Cũng đúng~" Sehun phấn khởi mà nở nụ cười.

"Được rồi, đứng lên làm bài thôi." Luhan nói, kéo tay Sehun, nỗ lực kéo cậu ấy xuống bàn học.

Sehun trưng ra bộ mặt ai oán mà nhìn Luhan, nhìn hoài nhìn mãi bỗng nở nụ cười, ngồi xuống xoa xoa thắt lưng lười biếng, hỏi: "Xi gia sư ~ chúng ta bắt đầu từ đâu a?"

"Trước đem những bài tập này làm hết đi." Luhan cười tủm tỉm đem chồng sách bài tập cao như núi đổ xuống trước mặt Sehun.

......

......

......

"Luhan tớ sai rồi! Cậu xem như tớ chưa từng nói gì đi... Tớ không muốn thi trường EXO đâu!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro